Vốn tưởng câu nói kia ít nhất cũng có thể làm cho người nào đó ăn phải giấm chua, cuối cùng mình lại trúng đạn của mình, Mã Thiên Hào da mặt dày như thế nào cũng thấy không còn mặt mũi nào mà ngồi đó, oán hận nhìn thoáng qua nữ nhân vừa buông lời châm chọc mình, rồi chuyển thân rời đi.
- Tên đáng chán đi rồi, rốt cuộc đã có thể yên tâm ăn cơm.
Hà Tú Tú không một chút cố kị, bưng ly rượu lên, lớn tiếng nói:
- Cạn nào.
Mọi người trong bàn hưởng ứng, không khí chợt náo nhiệt hẳn lên, cùng với lúc tên cặn bã ở đây không thể so sánh.
Phía sau hông đang bị Sở đại ŧıểυ thư nhéo, Hướng Nhật không tình nguyện cũng phải giơ cái ly lên, cũng không biết là đã cụng bao nhiêu lần, rồi mới uống rượu vào.
Vốn dĩ bàn này có hai nam nhân, nhưng đã bị dọa chạy mất một người, hiện tại chỉ có duy nhất hắn là nam nhân cho nên trở thành mục tiêu bị đông đảo con gái trong bàn mời rượu, ngay cả Sở Sở cũng không nɠɵạı lệ, liều mạng thúc dục hắn uống, không hề lưu tình một chút nào. Hướng Nhật đoán nàng cũng không có hoàn toàn bỏ qua câu nói vừa rồi của tên kia, để tránh cho nàng không có ý nghĩ bậy bạ gì trong đầu, chỉ cần rượu đến là hắn nhất định uống cạn.
Cũng may đây chỉ là bia, đối với tửu lượng của hắn mà nói uống bia hay uống nước lã không khác gì nhau, nhưng cái vấn đề sinh lý "uống vào phải tháo ra" kia, bọng đái bởi vì uống quá nhiều đã trương lên đến phát đau, nhu cầu “phóng thủy” cần phải giải quyết cấp bách.
Lưu manh ghé tai Sở ŧıểυ thư đã uống tới mặt đỏ hây hây nói một tiếng, thuận tiện bá vai đồ đệ thông minh vuốt ve một phen, rồi hài lòng xoay người đi ra ngoài phòng, hỏi qua nhân viên phục vụ biết nhà vệ sinh nằm ở ngay cuối ngã rẽ của hành lang.
Mới vừa đi đến chỗ được chỉ, lưu manh giật mình thất kinh, nơi này đã có người xếp một hàng dài tới tận bên ngoài. Sao lại như thế? Đi WC mà cũng muốn xếp hàng, quái? Càng khó tin người xếp hàng bên ngoài toàn là nữ nhân, nhưng Hướng Nhật dụi dụi mắt tưởng nằm mơ, hắn thấy trên cửa bên ngoài phòng vệ sinh viết rõ ràng “M” - “A” - “N” ba chữ kiểu, gộp lại thì phải là “MEN”. Cái từ này so với từ "WOMEN" thiếu hẳn hai chữ, chẳng lẽ mấy cô nàng này đều bị mù chữ? Hơn nữa, nói ra thì ngay cả hắn cùng không tin, các cô gái này đều là người nước ngoài, từ màu da của các nàng mà nhận ra, nếu nói ngay cả tiếng Anh cũng không biết, lưu manh cảm giác chính mình nên đi tự sát là vừa.
Bởi vì không biết rõ tình hình, Hướng Nhật không dám lỗ mãng, có lẽ là lầm quán ăn thành công viên cũng không chừng. Nhưng nhìn một hồi, hắn rốt cuộc phát hiện ra vấn đề ở chỗ, những cô gái này hình như không có nhu cầu giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân, các nàng cũng không phải đứng đối mặt với phòng vệ sinh mà là hướng ra bên ngoài, mặt đầy vẻ đề phòng rất nghiêm ngặt.
"Mịa con bà nó gấu!" Hướng Nhật trong lòng bắt đầu chửi thề um lên, mấy cô gái nɠɵạı quốc này hình như cũng không phải người bình thường, mỗi người đều có thân thủ khác người, nhìn tư thế đứng của các nàng là biết đã trải qua huấn luyện đặc biệt, lộ ra hơi thở dũng mãnh. Lưu manh có thể hình dung ra đây là những nữ cận vệ của một tên ngu ngốc da^ʍ đãиɠ nào đó, nhưng đi WC mà dẫn theo một đoàn vệ sĩ như vậy canh giữ bên ngoài, có phải không đây? Thật phách lối quá đáng!
- Xin lỗi, phiền các cô nhường đường một chút!
Hướng Nhật nóng nảy không quản nhiều như vậy, tiến thẳng vào đám cận vệ.
- Tránh ra!
Cầm đầu là một nữ vệ sĩ da đen chắc là đến từ châu Phi nói tiếng Hoa không sõi lắm.
- Cô nói cái gì? Tôi đi WC mà cũng không được à?
Hướng Nhật bất bình la to.
- Tiên sinh, không tránh ra chớ trách chúng tôi vô lễ.
Nữ nhân da đen lạnh lùng uy hiếp nói.
- Tốt, tôi muốn xem các cô vô lễ như thế nào đây.
Lưu manh vừa nói xong thì thấy một cây súng ngắn tinh xảo xuất hiện trước mặt, kích thước nòng súng so với súng lục bình thường nhỏ hơn một nửa, nhưng Hướng Nhật lại không một chút nghi ngờ lực sát thương của nó, lập tức yếu thế hạ giọng:
- OK, chuyện gì cũng từ từ, tôi đi, tôi đi là được.
Bị súng chỉa vào, nghĩ muốn không đi cũng không được, đáng tiếc mình lại không mang cây súng lục uy lực lớn bên người, nếu không sẽ cho mấy cô nàng đẹp mặt. Trên người thật ra cũng có một cây "khẩu súng", bất quá cái đó phải ở trên giường mới thể hiện được uy lực của nó, ở chỗ công cộng móc nó ra rõ ràng là không thích hợp. Lưu manh đang định rút lui, thì vừa lúc nghe được một giọng nói đầy hấp dẫn truyền ra từ trong phòng vệ sinh:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
"Là con gái?" Không phải là thằng dâm côn nào đó như trong tưởng tượng, Hướng Nhật ngạc nhiên nghĩ thầm: con gái mà ở trong phòng vệ sinh nam?
Giọng nói hấp dẫn tuyệt vời vừa dứt, cửa phòng vệ sinh mở ra, một cô nàng chói mắt bước ra. Cô nàng này rõ ràng là con lai, mắt màu đen nhưng tóc lại là màu vàng kim, xõa thẳng xuống thắt lưng. Người cao chừng hơn 1m7, cao cỡ bằng lưu manh song cô nàng lại đi một đôi giày cao gót màu bạc, do đó cô gái phong tình dị quốc thoạt nhìn so với Hướng Nhật cao hơn nhiều. Dáng người tiêu chuẩn, chỗ nên lồi thì lồi, cần lõm thì lõm, nói chung cực kỳ cân đối, phối với khuôn mặt mỹ lệ trời sanh, thực là câu hồn đoạt phách.
Áo của cô nàng là áo lụa màu đen không tay, bên dưới mặc một cái váy màu bạc, lộ ra đôi chân trắng mảnh khảnh.
"Hoàn mỹ--" Đây là cảm giác đầu tiên của Hướng Nhật. Cô gái nɠɵạı lai này nhìn không ra tuổi thật, hình như còn rất trẻ, nhưng vẻ kiều mị thành thục như thế nào cũng không che giấu được. Nhất là hai vành tai của nàng lại đeo hai bông tai hình tròn lớn, thoạt nhìn càng tăng thêm vẻ diễm lệ.
Lưu manh có thể khẳng định nàng tuyệt đối là từ WC nam bước ra, hai mắt của mình không có vấn đề, vậy chính cô nàng này có chuyện. Có thể là có một sở thích biến thái nào đó, hay là cô nàng đã cùng người yêu bên trong? Hướng Nhật ác ý phỏng đoán, cũng không chú ý một chút nào giờ phút này cô nàng cũng đang đánh giá hắn.
- Vị tiên sinh này, thật là không phải, có đúng là cận vệ của tôi vừa đụng tới ngài hay không?
Mỹ nữ tóc vàng mỉm cười hỏi.
- Đúng là như thế!
Hướng Nhật cũng không thèm khách khí trả lời.
Vốn tưởng rằng đối phương trả lời không có, sau đó mượn cơ hội xuống đài, nhưng hiện tại câu trả lời của đối phương lại vượt qua dự đoán ban đầu, mỹ nữ tóc vàng sửng sốt một chút, đối với nam nhân không có tí gì sĩ diện trước mắt này, trong lòng thoáng tức giận nói:
- Vậy thật sự xin lỗi, tôi thay mặt các nàng xin lỗi ngài.
- Quên đi, tôi cũng chẳng muốn cùng các nàng ấy so đo, hiện tại cô có thể tránh ra được chứ?
Được đằng chân lân đằng đầu, Hướng Nhật ra vẻ hào phóng nói.
- Xin mời…
Mỹ nữ tóc vàng tránh người ra, một lần nữa khom người cúi đầu:
- Xin tha thứ cho sự thất lễ của chúng tôi.
- Không việc gì, xin mời đi thôi!
Hướng Nhật không chút kiên nhẫn quay về phía các nàng phất tay rồi xoay người đi vào phòng vệ sinh. Nếu không phải có cô nàng tóc vàng xinh đẹp xin lỗi, với tính cách của hắn, dám ở trước mặt hắn móc súng hăm dọa, hắn chắc chắn sẽ không dễ bỏ qua như vậy, sau lưng âm thầm xử đẹp mấy cô nàng cũng không phải không có khả năng.
- Nữ hoàng bệ hạ, ngài tại sao lại đối với thằng nhóc da vàng kia…
- Suzanne!
Khẽ kêu một tiếng cắt đứt lời nói của cận vệ, cô nàng tóc vàng nói tiếp:
- Đừng quên đây không phải quốc gia của chúng ta, chúng ta bây giờ phải biểu hiện một chút lễ phép, có phải ngươi vừa rồi cầm súng uy hiếp người ta phải không?
-......!
Cửa phòng vệ sinh còn chưa đóng lại, Hướng Nhật nghe được tiếng các nàng nói chuyện với nhau, mặc dù là bằng tiếng Pháp, nhưng rất không may là hắn “trước kia” đi học sở trường hai môn nɠɵạı ngữ Anh và Pháp. Nữ hoàng bệ hạ? Hình như là người lãnh đa͙σ cao nhất của một quốc gia? Không ngờ lại vào phòng vệ sinh nam? Thật sự là… da^ʍ đãиɠ vô cùng!