Ngày lễ Quốc khánh, Hướng Nhật bị Sở Sở thúc giục dậy sớm để chuẩn bị đi đón mẹ mình từ quê ra. Mặc dù theo đúng lịch trình xe lửa sẽ đến lúc 11:30 sáng, đường đi từ nhà tới nhà ga chưa tới mười lăm phút lái xe, nhưng Sở đại ŧıểυ thư rõ ràng không để ý đến điều ấy, nàng không muốn lần đầu tiên gặp mặt mẹ chồng tương lai lại bị muộn. Bây giờ mới hơn 7:00, còn hơn bốn tiếng nữa nhưng Sở đại ŧıểυ thư đã như gà mắc đẻ, sau khi thay quần áo xong hưng phấn kéo lưu manh đi ra chiếc xe BMW màu đỏ yêu thích của nàng. Lưu manh nhìn cô nàng như đang nhìn thấy một sinh vật kỳ dị.
Thạch Thanh thì ở nhà để chuẩn bị cơm trưa, theo cách giải thích của nàng, nàng không muốn bác gái khi đến bị đói bụng. Sở Sở đề nghị đi ra ngoài ăn, nhưng lập tức bị Hướng Nhật bác bỏ, hắn không muốn đi ra ngoài ăn lại gặp phải tình huống phải gió không thể đoán trước được, hơn nữa khả năng nấu nướng đồ đệ được truyền dạy có thể làm hài lòng mẫu thân khó tính, cũng không cần thiết để mẫu thân so đo rồi càu nhàu mấy tay đầu bếp tại quán ăn. Còn có một lý do nhỏ nữa, lưu manh biết đại đa số người nông thôn không có thói quen đi ăn cơm ngoài, họ cho rằng ăn ngoài rất mất vệ sinh, hơn nữa còn xa xỉ tốn tiền.
Càng đến gần ga xe lửa, trong lòng Hướng Nhật lại càng hồi hộp. Mặc dù chắc chắn không có chuyện gì xảy ra, nhưng Hướng Nhật cũng không tránh được có chút lo lắng. Từng là cô nhi hắn luôn khao khát có thể nhận được một phần tình thương yêu của người mẹ, bây giờ không cần phải chờ lâu nữa hắn sẽ được gặp mặt, nhưng trong lòng hắn nảy sinh một chút cảm giác sợ hãi.
Nhận thấy sự lo lắng của lưu manh, Sở Sở đang lái xe quan tâm hỏi:
- Anh làm sao vậy? Từ sáng sớm đã mang vẻ mặt như thế, mẹ anh tới thăm anh không vui sao?
- Anh vui chứ.
Lưu manh không muốn nói cho nàng biết lý do thực sự:
- Có điều em không thấy tụi mình đi quá sớm sao?
- Vậy mà sớm sao?
Sở Sở trừng mắt:
- Nếu tụi mình tới trễ, mẹ anh không thấy ai ra đón thì làm sao bây giờ?
Hướng Nhật cười khổ:
- Bây giờ còn chưa tới 8:00 giờ, 11:30 xe lửa mới tới.
- 11:30?
Sở Sở kinh ngạc thốt lên:
- Không phải 8:30 sao?
Hướng Nhật vỗ vỗ trán vẻ mặt đau khổ:
- Tối hôm qua không phải anh đã nói với em giờ tàu đến sao?
- Anh có nói thật à?
Sở Sở ra vẻ cố gắng nhớ lại, rồi cau mày nói:
- Có thể lúc ấy em đang chọn quần áo nên không nghe rõ. Đều tại anh cả, sáng sớm hôm nay cũng không nhắc em một chút, hại em đi sớm như vậy.
Hướng Nhật muốn điên lên, từ sáng sớm hắn không chỉ nhắc nàng một lần:
- Không sao, dù gì cũng mới đi, bây giờ quay lại chưa tới hai phút là về đến nhà rồi.
- Anh đi chết đi! Cũng đã lỡ đi rồi anh còn nói. Anh làm ơn có chút thành ý được hay không, tụi mình chờ mẹ một chút thì có sao nào?
Sở Sở vẻ mặt oán trách.
Hướng Nhật thật sự không thể nào giải thích nổi tại sao cô nàng lại háo hức muốn gặp mẹ chồng tương lai như vậy, nhưng hắn nào dám nói đành phải gật đầu lia lịa.
olo
Vài tiếng đồng hồ nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn. Tâm trạng Hướng Nhật đầy mâu thuẫn, vừa không muốn gặp mặt “mẫu thân” nhanh như vậy nhưng đồng thời lại muốn thấy bà sớm hơn. Cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn mong mỏi có được sự quan tâm ấm áp.
Vào giờ phút này, trong lòng có mâu thuẫn gì hắn cũng phải dẹp qua một bên, chuyến tàu của Hướng mẫu đã tới ga, so với lịch trình thì chậm mất mười phút.
Sở Sở không có chút gì lo lắng, ngược lại còn lôi kéo Hướng Nhật, vẻ mặt hưng phấn ngóng hướng cửa nhà ga chờ đợi. May là lưu manh đã từng thu dọn đồ đạc của “bản thân”, rồi phát hiện một tấm hình chụp chung cả gia đình, do đó bây giờ có thể tránh khỏi bẽ mặt xấu hổ đến ngay cả “mẫu thân” của mình cũng không nhận ra.
Bởi vì ngay ngày Quốc Khánh mồng Một tháng Mười, Bắc Hải lại là nơi có mấy thắng cảnh du lịch rất đẹp, do đó hấp dẫn không ít du khách, hơn nữa lại có rất nhiều sinh viên học ở bên ngoài trở về, nhà ga chật cứng, chỉ toàn người với người chen chúc nhau, câu nói “chen vai thích cánh” quả chính xác để hình dung.
Hướng mẫu ăn mặc rất giản dị, không có đeo đồ trang sức nào, người khác nhìn vào là biết người chỉ lo chăm sóc trông coi công việc nhà.
Hướng Nhật tinh mắt nhìn thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, gương mặt điểm chút phong sương, tay xách một cái túi du lịch trông có vẻ quê mùa. Hắn vội vã chạy tới, vốn trong lòng còn có chút không an tâm nhưng đến khi trông thấy mẹ thì mọi lo lắng đều biến mất sạch, hắn xúc động kêu lên một tiếng “mẹ” không có chút xấu hổ nào, có chăng đi nữa chỉ là một cảm giác ruột thịt thân thiết trời sinh.
- Cục cưng.
Mắt của Hướng mẫu có chút ươn ướt, con trai đi học ở xa dù sao cũng không thoải mái như ở nhà, bà trong lòng luôn lo lắng tình hình sinh hoạt của hắn, nếu không bà cũng đã không khổ cực vất vả ngồi năm sáu tiếng trên xe lửa đi thăm con trai.
Hướng mẫu hài lòng, quan sát đánh giá con trai sau một thời gian không gặp, hắn có vẻ mập hơn một tí, cao hơn một tí, cũng trắng hơn một ít. Điều này làm cho bà rất vui mừng, xem ra trong khoảng thời gian này hắn sống tốt.
- Bác gái. - Sở Sở ở bên cạnh khe khẽ chào.
- A...
Hướng mẫu vừa rồi chỉ lo chú ý con trai mình, giờ mới phát hiện một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh hắn, trong lòng vui vẻ:
- Cháu chính là Sở Sở à?
- Đúng vậy, là cháu ạ.
Sở Sở khẽ đáp, má đỏ hây hây. Trước đây nàng đã từng nói chuyện điện thoại cũng không cảm thấy có gì, nhưng hôm nay gặp mặt trong lòng nàng cảm thấy không được tự nhiên.
- Nhìn thật xinh đẹp!
Hướng mẫu khen ngợi tự đáy lòng, con trai tìm được cho bà một người con dâu xinh đẹp như thế, nói bà không vui thì đúng là gạt người. Hơn nữa bà còn cho rằng những biến đổi lớn lao của con trai trong khoảng thời gian vừa rồi đều là công trạng của cô nàng trước mặt, trong lòng bà làm sao có thể không thích cho được?
- Bác gái.. chúng ta về nhà đi.
Sở Sở bị bà nhìn ngượng không chịu nổi, thẹn thùng đề nghị.
- Được, vậy thì đi về.
Hướng mẫu cao hứng, đưa túi xách cho con trai, kéo cánh tay Sở Sở đi ra bên ngoài. Hướng Nhật tuy phải "khổ" xách nặng nhưng không có chút ca thán nào, ngược lại còn vui vẻ theo sát phía sau hai người.
Hướng mẫu không phải lần đầu tiên tới thăm con trai mình, bà nhớ không lầm trạm xe buýt là ở bên cạnh ga xe lửa, thấy con dâu tương lai không dẫn bà đi ra đó thì không khỏi lấy làm lạ hỏi:
- Chúng ta không đi xe buýt sao?
Hướng Nhật lập tức trả lời:
- Mẹ, Sở Sở có xe, chúng ta ngồi xe của nàng đi về.
- Cháu có xe?
Hướng mẫu quan sát tỉ mỉ con dâu tương lai, lúc này mới chú ý, nàng tuy ăn mặc giản dị nhưng rõ ràng là đồ mắc tiền, quay sang nhìn lại con trai thấy cũng không phải ăn mặc đồ "vỉa hè" như hồi ở nhà, rõ ràng đều là hàng hiệu.
- Cha cháu kinh doanh, cho nên…
Sở Sở không biết trả lời thế nào, nàng sợ bị giảm ấn tượng trong lòng Hướng mẫu.
Hướng mẫu cũng không quá để ý, sau khi “à” một tiếng sắc mặt không đổi kéo cánh tay nàng đi tới, trong mắt chỉ thoáng qua một tia phức tạp.
Ba người ngồi trên xe, Hướng Nhật được sắp xếp ngồi ở phía sau, Hướng mẫu ngồi ở ghế phía trước cạnh Sở Sở, ánh mắt Sở Sở nhìn lưu manh áy náy, bị Hướng mẫu đang chăm chú quan sát hai người vừa vặn thấy được, trong lòng bà đối với con dâu tương lai càng thêm hài lòng. Nhưng đồng thời bà lại có một nỗi lo canh cánh, mong rằng hai đứa không bị lặp lại nỗi thương tâm xót xa như thế hệ trước lúc còn trẻ.
Trên đường về nhà, Hướng mẫu cùng Sở Sở đang lái xe trò chuyện vui vẻ. Sở Sở không muốn thất lễ với mẹ chồng tương lai, tuy rằng không thể nói là hết sức lấy lòng, nhưng tất nhiên bà hỏi gì nàng đáp nấy. Một người cố tình, một nguời vô ý, vô tình Sở đại ŧıểυ thư bị Hướng mẫu khôn khéo dẫn dắt nói ra rất nhiều.
Hướng mẫu kinh ngạc vì cô nàng hóa ra là thiên kim ŧıểυ thư của gia đình giàu có nhất Bắc Hải, đồng thời cũng thấy giật mình với kỹ thuật tán gái của đứa con bảo bối của mình, liên tiếp mấy lần quay đầu lại nhìn hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở đàng sau. Một người trước đây im lìm khó chịu như khúc gỗ du bây giờ lại có thể biết ăn nói, không chỉ lừa tình được một cô "vợ" xinh đẹp, nghe đâu trong nhà còn có một đồ đệ cũng xinh đẹp không kém.
Hướng Nhật len lén lau mồ hôi lạnh, mấy hôm trước vì phòng ngờ chuyện không may đã căn dặn cô nàng đừng đem chuyện mình ở trường một mình đánh nhau với mấy trăm người của câu lạc bộ nhu đa͙σ, cùng với chuyện mình có trong tay vài trăm triệu Mỹ kim, sở hữu một công ty cổ phần nói ra, nếu không e rằng bây giờ hắn không chỉ bị Hướng mẫu trợn mắt nhìn không thể giải thích, mà còn bị lôi đến phòng thí nghiệm tỉ mỉ nghiên cứu tìm nguyên nhân của sự biến đổi.
Mọi người không để ý tới khi Hướng mẫu xuất hiện, có một người nam trung niên rất uy nghi đường bệ nhìn bà chằm chằm, hơn nữa ánh mắt rất là kỳ quặc nhìn bà thật lâu cho đến khi bà lên xe mới thôi.
olo
Trung Thiên cao ốc, toà cao ốc cao nhất Bắc Hải. Lúc này, tại tầng bốn mươi bảy gần phía nam của tòa nhà trong một phòng làm việc sang trọng.
Dịch Thiên Hành run lẩy bẩy đứng trước bàn làm việc, trên mũi dán một cái băng chặt cứng. Ngồi đối diện với hắn là một nam trung niên khí độ bất phàm, có bảy tám phần giống hắn, lúc này đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
Bỗng nhiên, điện thoại vang lên, người trung niên hừ lạnh một tiếng, cầm lấy điện thoại. Mới nghe xong một câu, sắc mặt đại biến, ông ta hỏi dồn:
- Em chắc chắn chứ?
- Đại ca, chính mắt em nhìn thấy, anh nói làm sao sai lầm được cơ chứ?
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khổ
Người trung niên trầm giọng nói:
- Không ngờ nó lại đến Bắc Hải, chúng ta đã hai mươi năm không gặp mặt?
- Đại ca, chẳng lẽ anh...
- Yên tâm đi, anh sẽ không ngốc vậy, ông già không đồng ý, anh dám đi gặp nó sao?
- Ừ!
Bên kia đầu dây vang lên tiếng thở dài, giọng nói cũng tự nhiên trầm xuống:
- Không nói nữa, đại ca. Người kia tới rồi, em tiếp hắn đây.
- Được rồi, chuyện này đừng nói cho người khác, chỉ hai nguời chúng ta biết thôi.
- Đại ca yên tâm đi, em biết sự việc trọng đại. Quyết định vậy đi, em cúp máy đây.
.........
Người trung niên buông điện thoại, cũng không thấy con trai mình vẻ mặt đang hốt hoảng lo sợ, đứng lên đi tới sát cửa sổ, nhìn dòng người tấp nập bên dưới đến phát ngốc.