Trả lời lại lưu manh chính là hàm răng sắc bén của cô nàng cảnh sát lưu lại dấu vết hai hàng cao thấp khắc lên trên vai hắn.
Hướng Nhật bị đau, theo phản xạ tự nhiên đẩy nàng ta ra, lấy tay xoa xoa chỗ bị thương, cảm thấy có chút ươn ướt, liền đưa tay ra trước mắt thì nhìn đã thấy vài vệt chất lỏng đỏ thắm trên ngón tay.
- Em điên rồi à! Ác độc như vậy!!!
- Ta hận không thể cắn chết ngươi!
Thiết Uyển trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, nhổm người lao tới như muốn cắn hắn thêm phát nữa.
Hướng Nhật vội vàng nhảy ra sau vài bước, nhân cơ hội chỉ vào ngực nàng:
- Em thích màu trắng?
Thiết Uyển dừng lại, nhìn xuống chỗ hắn chỉ, phát hiện trước ngực mình "cảnh xuân" phơi phới, bất chợt hét lên một tiếng, một tay che lại phần ngực bị lộ ra, tay kia chộp lấy quyển sách trên bàn trà ném về phía lưu manh:
- Ngươi cút ra ngoài cho ta!
Hướng Nhật ung dung né tránh, đang muốn đế thêm vài câu trêu chọc nàng. Nhưng thoáng thấy cô nàng trong tay lại cầm lấy một vật, xem ra chuẩn bị bạo lực “tặng” cho mình, hắn không quay đầu lại mà lập tức tông cửa chạy ra. Nói không phải đùa, cái vật ấy chính là con dao cắt hoa quả, mặc dù không thể làm hắn bị thương, nhưng dám chắc cô nàng sẽ không từ bỏ ý đồ, không chừng lại còn rút súng ra. Bây giờ có lẽ nên sáng suốt chuồn đi mới là thượng sách.
Không đợi cô nàng cảnh sát đuổi tới, lưu manh đã chạy xa, bên tai còn văng vẳng tiếng rống lên giận dữ cùng tiếng chửi mắng của người nào đó.
olo
Làm cảnh sát khi lên tới chức vụ và quân hàm cố định sẽ được cấp một chỗ ở riêng, Thiết Uyển cũng không nɠɵạı lệ, hơn nữa gia thế của nàng lại không nhỏ, chỗ ở đương nhiên so với đồng nghiệp khác thì xa hoa đẹp đẽ hơn nhiều, nếu không phải loại nhà ở hai tầng cây cối phủ xanh um đẹp đến mức hoàn mỹ như vậy thì nàng cũng không tới ở.
Hơn nữa những toà nhà cao cấp này nối liền với nhau tạo thành một khu vực an toàn, dân cư ở đây đều là tinh anh của ngành cảnh sát và trong chính trường, đương nhiên cũng không thiếu một ít cậu ấm dựa vào thế lực của gia đình ăn chơi trác táng.
Là khu vực có nhiều đại nhân vật cư ngụ, công việc bảo vệ đương nhiên không thể kém bất kỳ nơi nào. Tuy không phải khoa trương đến mức cứ ba bước một trạm gác, năm bước một gò canh, nhưng ra vào khu vực này đều có kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt. Hơn nữa nhân viên bảo vệ đều là những cựu chiến binh xuất ngũ, ánh mắt, tác phong rất hung hãn dữ tợn.
Lưu manh hai lần đều được nữ sĩ quan cảnh sát dẫn vào xem như đã quen mặt. Mấy quân nhân trực ban cũng không có làm khó hắn nhiều liền thả đi, chỉ có ánh mắt nhìn hắn có chút địch ý. Dù sao đối với đám thô lỗ sống trong quân doanh một thời gian dài này mà nói, vốn rất ít khi nhìn thấy nữ nhân, khó khăn lắm mới phát hiện một đóa hoa trong khu vực này, thế mà lại bị một nam nhân thoạt nhìn trông chẳng có vẻ cường tráng gì hái đi, người nào trong lòng cũng đều khó chịu.
Ra khỏi khu nhà còn chưa đi được bao xa, Hướng Nhật phát hiện mình bị theo dõi, ít nhất có ba tên trở lên đang nhìn chằm chằm vào mình. Lưu manh mặt vẫn như bình thường tiếp tục đi về phía trước, nhưng trong lòng bắt đầu đoán xem ai rỗi hơi lại đi theo dõi mình như vậy. Cảnh sát ư? Chắc là không, bọn họ còn không có thần thông quảng đại đến mức để hoài nghi mình, hơn nữa từ trong miệng cô nàng Thiết Uyển cũng không nghe được tin tức gì khác lạ, khả năng này có thể loại trừ. Chẳng lẽ là cái tổ chức thần bí bị mình giết chết nhiều thành viên kia? Phỏng chừng bọn chúng từ một nơi bí mật gần đó đã tặng cho mình một viên đạn, có lẽ như thế sẽ hiệu quả hơn, hoặc là…
Đang lúc trầm tư, một chiếc xe màu trắng từ xa phóng tới rất nhanh, đến trước mặt lưu manh phanh gấp quay một vòng dừng lại, cho thấy kỹ thuật lái xe của tài xế rất cao.
Hướng Nhật biết thằng đầu sỏ đã tới, liếc mắt về phía sau thấy vây quanh mình là bốn tên theo đuôi từ nãy giờ, lưu manh cũng không để ý, ngược lại có chút tò mò mong xem trong xe là thần thánh phương nào.
- Hướng tiên sinh phải không? Chúng ta đã gặp nhau một lần.
Cửa xe bên cạnh ghế ngồi của người lái mở ra, một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn xuất hiện.
- Là ngươi?
Cái tên tóc dài đẹp trai xuất hiện trước mắt rõ ràng nằm ngoài dự liệu của lưu manh.
Tên đẹp trai lắc lắc đầu làm vài lọn tóc đang ở trên chóp mũi rơi xuống. Lý Tinh Hòa cười rạng rỡ:
- Hướng tiên sinh không ngại lên xe tâm sự chứ?
Vừa nói dứt lời, lưu manh lập tức nhận thấy phía sau có người tới gần, xem ra nếu mình cự tuyệt thì sẽ được “mời” lên xe một cách thô bạo.
- Rất vinh hạnh.
Ánh mắt Hướng Nhật có vẻ cân nhắc.
Lập tức hai thằng lực lưỡng từ phía sau đi tới mở cửa xe. Hai thằng trước tiến vào trong xe, sau đó mới mời lưu manh vào, tiếp theo lại có hai thằng lực lưỡng khác tiến vào, cùng với hai người trước quây thành vòng tròn vây hắn kẹp vào giữa, hiển nhiên là phòng ngừa hắn bỏ trốn. May là xe này đã được cải tiến, không gian bên trong rộng rãi, cùng lúc chứa năm người cũng không có vấn đề gì.
- Đi đâu?
Hướng Nhật nhìn tên tóc dài đẹp trai, không ngờ tới vừa rồi trong xe chỉ có một mình hắn.
- Không, Hướng tiên sinh. Chúng ta ở đây có thể trò chuyện rồi.
Lý Tinh Hoà quay đầu lại nói.
- Không biết tìm ta có chuyện gì?
- Trước khi ta nói ra mục đích, có thể hỏi Hướng tiên sinh một vấn đề trước hay không?
- Cứ tự nhiên.
- Buổi trưa người cùng anh ăn cơm là bạn gái anh?
Hướng Nhật giật mình, lắc đầu:
- Không phải.
- Vậy thật tốt quá.
Lý Tinh Hoà mặt đầy hưng phấn, cứ như là người vừa bắt được vàng.
- Hả?
Hướng Nhật nghi hoặc nhìn hắn, cho dù ta không phải bạn trai của nàng, ngươi cũng không cần cao hứng như vậy chứ? Mặc dù đã sớm nhìn ra tên tóc dài đẹp trai này có hứng thú với cô nàng Thiết Uyển, bất quá lưu manh biết cô nàng kia cũng không phải thứ dễ đối phó.
- Như thế này, Hướng tiên sinh, ta nói thẳng.
Lý Tinh Hoà móc ra một cái bình nhỏ dài chừng mười centimet đưa cho hắn:
- Ta muốn nhờ anh giúp ta một việc nhỏ, đương nhiên, thù lao tuyệt đối rất hậu.
- Giúp cái gì?
Hướng Nhật nhìn chất lỏng màu hồng trong bình nhỏ, ánh mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
- Đưa ta vào trong đó.
Lý Tinh Hoà chỉ vào khu nhà mà lưu manh vừa đi ra.
- Lý tiên sinh còn cần ta đưa vào sao? Với địa vị gia thế của ngươi muốn đi vào chắc không khó.
- Nếu ta có thể đi vào, vậy không cần làm phiền Hướng tiên sinh rồi.
Lý Tinh Hoà cũng biết rõ đây là chỗ nào, dựa vào gia thế của hắn muốn đi vào cũng không có gì khó khăn, nhưng như thế lại vô cùng bất lợi đối với “kế hoạch” về sau của hắn.
- Chỉ đi vào đơn giản vậy sao?
- Không, Hướng tiên sinh sẽ không cho rằng đồ vật mà ta đưa anh là vô dụng chứ? Anh dẫn ta tiến vào khu nhà, đương nhiên không cần vào hẳn trong nhà nàng. Anh đi vào trước, ta chờ ở bên ngoài. Sau đó anh chỉ cần đem chất lỏng trong bình này bỏ vào trong thứ gì đó cho nàng uống vào. Mười phút sau, anh đi ra đưa ta vào, sau đó anh có thể rời đi.
- Có thể hỏi một câu hay không, bên trong là thuốc gì?
Hướng Nhật làm như vô tình hỏi.
- Không có gì, một trò đùa nho nhỏ để giúp vui mà thôi.
Lý Tinh Hoà thản nhiên nói.
Mặc dù giọng nói của đối phương rất nhẹ nhàng, nhưng Hướng Nhật cũng không cho rằng nó chỉ là một trò đùa “nho nhỏ” như hắn nói, hắn tin tưởng rằng nó so với các loại dâm dược “Kỳ dâm hoà hoan tán” cùng “Ta ái đại bổng chuỳ” cũng không kém bao nhiêu.
- Hướng tiên sinh suy nghĩ kỹ rồi chứ?
Nghĩ tới việc giữa trưa bị nữ nhân kia cự tuyệt, Lý Tinh Hoà trong lòng hận không thể lập tức chiếm hữu thân thể của nàng, điên cuồng giày vò nàng.
- Đúng là kế sách rất tốt, cho dù chuyện bị phát hiện cũng có ta đây oan uổng chịu tội giùm ngươi.
Hướng Nhật ánh mắt trào phúng nói. Cái đồ b*** mày chắc bị lừa đá, nếu không như thế sao c*c của mày lại ở trên đầu thế kia.
Lý Tinh Hoà mặt không chút thay đổi nhìn hắn, giọng nói chuyển sang cứng rắn:
- Hướng tiên sinh cũng không phải làm không công, ta đã chuẩn bị một phần đại lễ, năm trăm ngàn.
- Năm trăm ngàn?
Lưu manh hết chỗ để nói, xem thằng nhóc này có vẻ có chút thế lực, ai ngờ hẹp hòi đến như vậy.
- Nếu Hướng tiên sinh thấy vẫn ít, ta sẽ thêm năm trăm ngàn, tổng cộng một triệu. Hơn nữa sau khi anh nhận được tiền có thể lập tức rời khỏi Bắc Hải, ta cam đoan sẽ không có người tìm đến anh nữa.
- Nhưng còn có một chút phiền toái.
Hướng Nhật quyết định không cùng hắn tiếp tục dài dòng nữa, với loại người cặn bã này có lẽ đá đít nhanh cho nó khuất mắt thì tốt hơn.
- Hả? Hướng tiên sinh có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng, ta tin là không có vấn đề gì là không thể giải quyết được.
Lý Tinh Hoà tưởng rằng đối phương vẫn không hài lòng, lập tức tỏ thái độ thương lượng, dù sao bây giờ cho hắn bao nhiêu thì sau này cũng bắt hắn nôn ra đầy đủ.
- Chính là… ta thường xuyên không khống chế được tay của mình.
Hướng Nhật vừa nói xong, hai tay cùng động thủ.
Lý Tinh Hoà mắt hoa lên, chỉ nghe vài tiếng “bịch, bịch…,” trong nháy mắt bốn tên lực lưỡng vẫn ngồi bên cạnh lưu manh đều té xuống:
- Ngươi…
Giọng nói đột nhiên bị tắc nghẽn, lưu manh đã kẹp lấy cổ hắn, lôi hắn từ ghế ngồi lái xe đến trước mặt:
- Oắt con, mày biết tao ghét nhất là cái gì không?
Cổ họng Lý Tinh Hoà bị bóp chặt, hô hấp cũng khó khăn chứ đừng nói đến việc mở miệng nói chuyện.
Hướng Nhật tiếp tục nói:
- Nhìn mày bày trò thành thạo như vậy, bình thường chắc là làm không ít chuyện bẩn thỉu? Tao nói cho mày rõ, tao ghét nhất chính là đám cặn bã cưỡng ép con gái quan hệ dù người ta không đồng ý, rất bất hạnh mày chính là một trong số đó. Còn nữa, mày đúng là thằng khốn nạn, ngang nhiên dám bày trò bỉ ổi với nữ nhân của tao, mày nói tao nên giáo huấn mày như thế nào đây?
- Không biết nam nhân uống thứ này sẽ có hiệu quả gì?
Hướng Nhật cầm cái bình nhỏ trong tay, thấy tên điểu nhân tóc dài trong mắt đầy sợ hãi, nham hiểm cười nói:
- Yên tâm, tao sẽ không thất đức đến mức bắt mày uống.
Lý Tinh Hoà vừa mới thở phào nhẹ nhõm, câu tiếp theo của đối phương lại khiến hắn giống như rơi xuống địa ngục:
Lý Tinh Hoà cực lực giãy dụa, hắn không dám tưởng tượng đến hậu quả ấy.
Đáng tiếc lưu manh giữ hắn rất chặt, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đem chất lỏng trong bình lần lượt đổ vào trong miệng bốn tên thủ hạ:
- Bây giờ mày cũng nên ngủ rồi.
Lý Tinh Hòa mắt lập tức tối sầm, té ra hôn mê bất tỉnh.