Hướng Nhật xuất hiện ở cửa phòng, trong tay kéo theo Ngô Hạc Niên yếu ớt vô lực đang cúi gục đầu ủ rũ.
- Ngươi là ai?
Ngô Hạc Duyên run rẩy cầm súng chĩa về phía hắn, nhìn người trẻ tuổi trước mặt nhã nhặn nhu nhược trông có vẻ vô hại, trong lòng không hiểu sao lại khẩn trương hẳn lên.
- Ta?
Hướng Nhật nửa cố ý nửa vô ý kéo người Ngô Hạc Niên chắn trước mặt:
- Ta chỉ là một tên vô danh, chắc chắn là Ngô tiên sinh cũng không biết ta.
- Ngươi muốn làm gì?
Ngô Hạc Duyên dần tỉnh táo lại, nhưng hắn cũng không dám khinh suất. Dù trên tay đối phương không có vũ khí, nhưng có thể dễ dàng hạ gục em trai hắn thì hắn tự biết chính mình không có khả năng đối đầu. Hắn hiểu rõ năng lực của em trai mình, vốn là người có đia vị không nhỏ trong cái tổ chức mà phải dựa vào thực lực mới có thể tiến thân.
- Hỏi mượn ông một vật mà thôi.
Hướng Nhật ngữ khí bình thản nói.
- Vật gì vậy?
Ngô Hạc Duyên đột nhiên toàn thân run lên, nghĩ tới một khả năng đáng sợ, giọng nói run run không còn bình tĩnh được nữa:
- Chẳng lẽ ngươi muốn mượn đầu của Ngô mỗ?
- Không! Ta nghĩ Ngô tiên sinh chắc xem Tam Quốc nhiều quá rồi.
Mặc dù thấy lão già này kích động đến nỗi khẩu súng trên tay có thể khai hỏa bất cứ lúc nào, nhưng Hướng Nhật cũng không sợ phương hại đến mình, tiếp tục chậm rãi nói:
- Ta muốn mượn một vật rất đơn giản thôi, Ngô tiên sinh chắc sẽ không từ chối đâu?
- Ngươi muốn cái gì?
Ngô Hạc Duyên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải muốn mạng của mình là được, rồi lại nhíu mày:
- Nếu ngươi muốn tiền thì ta có rất nhiều, ngươi muốn bao nhiêu ta cũng có thể cho ngươi.
- A? Ông có thể cho ta bao nhiêu?
Hướng Nhật thoáng động tâm, bất quá lão già chết tiệt này vẫn phải chết.
- Ta cho ngươi mười tỷ!
Ngô Hạc Duyên nhanh chóng giơ ngón trỏ lên ra dấu.
- Mười tỷ?
Hướng Nhật có chút không tin vào lỗ tai của mình. Ngô Hạc Duyên vừa rồi nghe thấy tiếng súng, cho tới giờ vẫn không thấy bóng dáng một tên vệ sĩ nào, đã đoán được cả đám vệ sĩ đã đi chầu Diêm Vương. Ngô Hạc Duyên lúc này đang sợ chết, đừng nói mười tỷ, có muốn hắn nộp cả gia tài thì hắn cũng ngoan ngoãn mà dâng tặng.
- Không sai, mười tỷ!
Ngô Hạc Duyên rất hài lòng với thái độ của đối phương, tự cho rằng số tiền mình đưa ra đã có tác dụng.
Nói thật, nếu lưu manh đối với mười tỷ mà không động tâm thì hắn không phải là lưu manh, chỉ tội số tiền này muốn nuốt trôi cũng khó. Thử tưởng tượng một chút, chuyện phát sinh tại biệt thự này ngày mai chắc chắn sẽ lên tin tức ầm ĩ toàn Bắc Hải, nếu có người theo vết mười tỷ mà truy ra mình không phải sẽ chết rất thảm sao?
- Quả thật rất mê người, đáng tiếc ta không cần.
- Tại sao? Là mười tỷ mà!
Ngô Hạc Duyên cực kỳ kích động, tiền không mua được đối phương cũng có nghĩa là nguy hiểm lại tăng thêm vài phần.
- Ngô tiên sinh không muốn nghe ta muốn mượn cái gì sao?
- Ngươi nói đi, chỉ cần Ngô mỗ có thì tuyệt đối không keo kiệt… Bất quá, phiền ngươi có thể thả người trước được hay không?
Ngô Hạc Duyên đã có chủ ý, trước đổi lấy em trai mình, hai người ở cũng một chỗ dù sao so với một người vẫn tốt hơn. Người trẻ tuổi trước mặt tạo cho hắn áp lực rất lớn. Dù trên mặt hắn luôn mỉm cười, nhưng Ngô Hạc Duyên mơ hồ có một loại trực giác, tại thời khắc mà đối phương ra tay sẽ là công kích như cuồng phong bão táp.
Hướng Nhật từ chối yêu cầu của hắn, trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu:
- Ta nói rồi, muốn mượn một vật rất đơn giản, mà ông nhất định sẽ có. Nếu Ngô tiên sinh đã nói là sẽ không keo kiệt, vậy xin mời giao mạng ông ra đây!
- Cái gì?
Ngô Hạc Duyên phát hiện mình bị đùa giỡn, tay nắm chặt súng rống lên giận dữ:
- Vậy so với cái ta vừa nói có gì khác nhau?
- Đương nhiên không giống. Lấy đầu của ông không phải khiến ông chết không toàn thây sao? Ta hiện thời chỉ muốn lấy mạng của ông, sẽ cho ông chết toàn thây.
Hướng Nhật nhẹ nhàng giải thích.
- Nói như vậy… ta còn phải cảm ơn ngươi?
Ngô Hạc Duyên ánh mắt tóe lửa.
- Ông muốn cảm ơn hay không ta cũng không để ý! Trên tay ông có súng, ông tự xử đi! Đừng khiến ta phải ra tay động thủ, nếu không ông có thể phải chịu một ít đau đớn đó.
Hướng Nhật vẫn như cũ không nhanh không chậm nói, rõ ràng coi thường việc đối thủ có súng mà chính hắn thì chỉ có tấm 'lá chắn' người. Tình hình hai bên không nghi ngờ chính hắn đang ở vào thế yếu.
- Được rồi! Nhưng ta hy vọng ngươi bỏ qua cho em của ta.
Thoạt nhìn có vẻ Ngô Hạc Duyên đã tuyệt vọng, trước khi chết chỉ mong có thể bảo vệ người thân của mình, nhưng Hướng Nhật cũng không dễ bị lừa, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
Ngô Hạc Duyên chậm rãi giơ tay phải lên, chỉa nòng súng nhắm ngay vào huyệt thái dương của mình, lúc sắp bóp cò thì trong nháy mắt quay nòng súng về phía lưu manh mà khai hỏa. Lúc này, hắn cũng không quan tâm đến tên em trai ruột thịt nữa, quan trọng nhất vẫn là mạng của chính mình.
Từ lúc đối phương giơ súng lên, Hướng Nhật đã chuẩn bị sẵn sàng lợi dụng tấm lá chắn người bất cứ lúc nào, hắn cũng không cho rằng lão hồ ly tinh kia sẽ khẳng khái chết như vậy.
“Pằng! Pằng! Pằng!”… Mấy viên đạn cắm vào phần trên của lá chắn người, làm cho Ngô Hạc Niên vốn đang hôn mê đau quá tỉnh lại, nhưng sau một lúc giãy dụa lại ngất đi, bất quá lần này hắn sẽ không còn tỉnh lại được nữa.
Hướng Nhật không chút chậm trễ, tay nhấc lá chắn người lên ném về phía trước làm thành viên đạn người.
- Ầm --
Hai thân thể va vào nhau làm cho giá sách phía sau đổ nhào, tiếp đó vang lên âm thanh rầm rầm do một đống hỗn loạn rơi xuống đất, rồi chỉ còn lại tiếng người rêи ɾỉ yếu ớt.
- Thế mà không chết?
Hướng Nhật không tin nổi thân thể lão già này lại khỏe đến như vậy liền đến gần xem xét.
Chỉ thấy Ngô Hạc Duyên vốn khôi ngô thì giờ phút này trông cực kỳ thê thảm, trên mặt bê bết máu, nhưng cũng chỉ là bị thương ngoài da, vết thương trí mạng chính là một chỗ lõm ở lồng ngực
- Đúng là anh em ruột thịt! Rõ ràng cầu xin ta tha cho hắn, nhưng chỉ chớp mắt bắn chết hắn. Không hổ là anh em ruột, xuống địa ngục cũng muốn đi cùng nhau.
Hướng Nhật ở bên cạnh buông lời châm chọc, coi như không thấy tình trạng bi thảm của đối phương.
Ngô Hạc Duyên đang hấp hối nghe nói như thế, bật người dậy hồi quang phản chiếu trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt hằn lên tia nhìn oán độc, ngay cả hốc mắt cũng không ngừng chảy ra từng giọt máu.
Hướng Nhật quyết định kích hắn một lần nữa:
- Quên nói cho ông biết, con của ông đang nằm trong tay ta.
- ŧıểυ Vân? Ngươi đã làm gì nó? Ngươi dám động đến nó, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!
Ngô Hạc Duyên đã khàn cả giọng vẫn cố hét lên, con trai hắn là huyết mạch cuối cùng của Ngô gia.
Vốn đang chuẩn bị nói cho lão già này biết con trai hắn cũng đã đi chầu Diêm Vương, nhưng đột nhiên Hướng Nhật nghĩ đến vấn đề làm đau đầu hắn mấy ngày nay, lập tức nói trại đi:
- Không có gì, hắn vẫn ổn. Bất quá, bây giờ ta muốn hỏi ông một việc, nếu ông không thành thật trả lời hậu quả nó sẽ gánh chịu!
- Ngươi nói đi!
Ngô Hạc Duyên yếu ớt mở miệng. Hắn biết đối phương sẽ không bỏ qua cho con trai hắn dễ dàng như vậy, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng.
- Cho ta muốn biết mục đích đến Bắc Hải của hắn?
Hướng Nhật vung chân đá một cước vào bụng Ngô Hạc Niên.
- Là đầu đạn hạt nhân….khụ, khụ…
Ngô Hạc Duyên phun ra một ngụm máu lớn:
- Tổng cộng hai trăm năm mươi khối đầu đạn hạt nhân…khụ ,khụ….
- Hai trăm năm mươi khối... đầu đạn hạt nhân?
Hướng Nhật trợn tròn mắt, bọn người kia đúng là điên rồi, vũ khí hạt nhân chứ có phải đùa đâu, sơ suất một cái là cả Bắc Hải sẽ bị chôn vùi. Không hiểu chính phủ làm gì mà để cái thứ nguy hiểm ấy chuyển đến Bắc Hải? Không nghĩ ra……. Nhưng hình như mình vừa làm được một việc thiện công đức vô lượng, đem đại họa bóp chết từ trong trứng nước. Nghĩ tới đây, trong lòng Hướng Nhật không khỏi có chút đắc ý. Đến khi không thấy âm thanh gì từ dưới đất, lưu manh mới phát hiện ra lão già đã về chầu Diêm Vương, chỉ tiếc là chưa kịp nói cho hắn biết con trai bảo bối của hắn đang chờ hắn trên đường đi. Thật quá thất bại mà!