Sau khi dùng xong bữa cơm do hai người đẹp làm, Hướng Nhật phè phỡn đang tính nằm nghỉ ngơi hưởng thụ giờ trưa, nhưng bất ngờ chuông điện thoại lại reo lên.
- Hầu Tử, không phải anh đã bảo chú em nếu không có chuyện gì thì đừng phiền anh sao?
Lưu manh nhìn số điện thoại, vừa bốc phone liền buông lời trách móc.
- Đại ca, em là thằng Mập, anh mau tới cứu mạng tụi em. Có người tới quấy rối, còn mang theo súng.
Giọng nói bên kia đầu dây đầy vẻ lo lắng, Hướng Nhật cảm thấy có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra.
- Tại quán bar? Không thành vấn đề, anh tới ngay.
Hướng Nhật vội vã cúp điện thoại, thừa dịp đồ đệ cùng Sở Sở đang xem TV liền lẻn nhanh vào phòng ngủ như kẻ trộm, lấy súng rồi phóng thẳng ra cửa chạy đi. Chỉ tội hắn không để ý thấy đồ đệ ngoan đã chú ý tới từng động tác của hắn ngay từ khi hắn dợm chân bước tới căn phòng. Khi đi ra thấy nơi eo của hắn nổi cồm cộm thì nàng càng khẳng định, nghĩ tới thói quen hành động vô sỉ của sư phụ hai gò má nàng không khỏi đỏ như ráng chiều.
- Thanh tỷ, chị làm sao vậy? Mặt sao lại đỏ hồng lên!
Sở Sở phát hiện Thạch Thanh có chút khác thường nên hỏi.
- Không, không có việc gì!
Nhìn cánh cửa phòng đã đóng lại kia, trước mắt nàng lại hiện ra cái cảnh sư phụ cầm đồ lót của mình nhìn ngắm săm soi, Thạch Thanh lại cảm thấy ngượng ngùng không thôi.
olo
- Đại ca, cuối cùng thì anh cũng tới rồi.
Thằng Mập thấy lưu manh vừa tới thì vẻ mặt kích động tiến tới chào hắn sau đó dẫn hắn đi sâu vào bên trong quán.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Hướng Nhật nhìn quanh bốn phía, bên trong quán bar mọi người đang cười nói ồn ào, một đám đang vui vẻ đấu rượu với nhau, một đám khác thì tán gái, mọi chuyện trông có vẻ rất bình thường, chẳng có vẻ gì giống như có chuyện xảy ra.
- Đại ca, anh xem bên kia!
Thằng Mập chỉ tay tới một góc tối mờ mờ cách đó bảy tám cái bàn nói:
- Hầu ca đang cùng người ta đôi co ở đó, nhưng thằng đó ỷ có súng đã đánh vài huynh đệ rồi.
Hướng Nhật nhìn theo hướng hắn chỉ, bởi vì ngọn đèn quá mờ nên không thấy được rõ ràng. Chỉ lờ mờ nhìn thấy một thằng nào đó có vẻ ngoài đỏm dáng mặc bộ đồ Tây đang hung hăng chỉ tay vào mấy người trước mặt nói cái gì đó. Đáng tiếc bên trong quán bar tay DJ phối nhạc ầm ĩ quá nên nghe không rõ. Nhưng cái cảnh thằng đỏm dáng đang điên cuồng gào thét ra uy thì Hướng Nhật có thể nhìn thấy nên hắn cảm thấy cực kì khó chịu. Đã từng làm đại ca của bọn lưu manh nên hắn sớm đã xem bọn Hầu Tử như là đàn em mới của mình, muốn dạy dỗ thì cũng chỉ có hắn mới có quyền, vẫn không tới phiên người khác vung tay múa chân dạy đời như vậy.
- Đi, qua đó xem coi có chuyện gì! – Hướng Nhật nhẹ chân đi tới.
- Đại ca, thằng đó có súng.
Tên Mập đuổi theo bên người hắn, lần nữa mở miệng nhắc nhở.
- Đừng lên tiếng!
Đã đến rất gần, Hướng Nhật thậm chí nghe được Hầu Tử đang chửi bậy.
- Đại ca!
Hầu Tử vừa thấy Hướng Nhật, đẩy mọi người đang vây quanh bước tới chào hắn.
- Thì ra mày là đại ca của bọn nó à?
Ngô Khiêm Vân cảm thấy hôm nay mình thật sự đã đến đúng chỗ. Không những tán được một em nữ sinh ngon lành mà còn lòi ra cái thằng ‘cừu nhân’ mà hắn đã muốn trả thù từ lâu nhưng vẫn bị ông già ngăn cản nên không thể. Mặc dù ông già hắn có nói qua ‘sơ yếu lý lịch’ của đối phương, tuyệt đối không nên đụng vào, nhưng giờ có chú hai dũng mãnh như thần ở đây, cộng với những gì hắn mắt thấy tai nghe về chú hai mình đã khiến lòng tin của hắn tăng cao chưa từng có, coi trời bằng vung.
- Không sai!
Hướng Nhật cũng nhận ra hắn chính là thằng 'nhị thế tổ*' (công tử vung tiền ăn chơi đàng điếm đến tán gia bại sản) mà chính mình đã từng giáo huấn bên trong quán ăn nhỏ, chỉ không ngờ một thời gian không gặp hắn đã trở nên hung hăng thế này. Giả bộ vô tình nhìn thoáng qua hai bóng người phía sau hắn, Hướng Nhật có thể cảm giác được mùi máu tanh nồng đậm từ trên người bọn chúng phát ra, loại hơi thở này cũng không phải là giết một hai người mà có được. Sát khí cao như vậy thì trên tay chúng ít nhất cũng có trên mấy chục nhân mạng thậm chí còn nhiều hơn.
- Tao tìm mày lâu rồi!
Ngô Khiêm Vân ánh mắt tóe lửa bắn về phía hắn, lời nói lộ ra sự oán hận cùng cực mà bất cứ ai cũng có thể nhận ra.
- Vậy sao? Thật rất hân hạnh!
Giọng nói lưu manh cũng không có vẻ gì là được yêu sinh sợ, ngược lại đầy ác cảm, giống như đang chùi đế giày vì vừa đạp trúng phân chó ven đường không bằng.
Ngô Khiêm Vân rõ ràng không nghe ra được ý tứ, hàm xúc ẩn trong lời của đối phương, lại dương dương tự đắc giơ cao chân lên nói:
- Mày quỳ xuống cho tao, liếʍ sạch đế giày của tao, sau đó cởi sạch quần áo mà bò ra ngoài.
- Chẳng lẽ mày không biết cái gì gọi là 'chuyện mình không thích thì đừng bắt người khác làm' sao?
Ánh mắt Hướng Nhật lóe lên như đang cân nhắc chuyện gì, từng thớ thịt trên dưới toàn thân đang ngấm ngầm khởi động, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một kích trí mạng.
- Như thế nào? Biết sợ rồi à?
Ngô Khiêm Vân lại đánh giá biểu hiện của hắn như là đang sợ mình nên lời nói càng tăng thêm vẻ kiêu ngạo:
- Không liếʍ cũng được, đem Sở Sở đến làm bạn gái tao, tao muốn…
- Phanh!
Không tới một phần mười giây, Ngô Khiêm Vân bị một cước đá văng bay thẳng về phía hai bóng người đứng sau hắn. Hai gã kia phản ứng cũng thần tốc, một gã ôm lấy Ngô Khiêm Vân, gã kia lập tức nhằm lưu manh đánh tới. Song người nhanh hơn hết lại là Hướng Nhật, khi tung cước đá bay thằng 'nhị thế tổ' thì người của hắn cũng liền phóng theo sau. Không thể để cho hai gã sát nhân cuồng tính kia kịp thời ra tay, hai thằng này chắc chắn có dắt ‘hàng nóng’ trong người, một khi để chúng có cơ hội thì hậu quả thật khó lường. Lưu manh quyết định tốt nhất chính là 'tiên hạ thủ vi cường'.
Tên hung thần sát nhân kia vừa mới chuẩn bị đánh tới thì phát hiện ra một cước của đối phương đang cắm thẳng vào ngực mình. Muốn rút vũ khí ra cũng không kịp, chỉ còn cách hai tay bắt chéo thủ trước ngực. Song lần này hắn tính sai, không lường được sức mạnh cú đá của đối phương, trong tích tắc lúc tiếp xúc thì hắn cảm giác giống như bị một chiếc xe tải đang chạy nhanh đụng trúng, một tiếng ‘rắc’ giòn giã vang lên, hai tay vặn vẹo không bình thường, thân thể cũng bị lực phản chấn bay đụng vào vách tường, nhũn ra té nằm trên mặt đất.
Hướng Nhật giải quyết xong tên hung thần ác sát kia chưa tới hai giây. Gã còn lại đang ôm Ngô Khiêm Vân trong tay còn chưa biết phản ứng ra sao thì đã bị một quyền bay tới, ‘bộp’, trúng ngay thắt lưng nơi bụng, âm thanh khớp xương vỡ vụn vang lên, sau đó cùng với người hắn ôm trên tay ngã dài xuống đất.
Bọn Hầu Tử ngây người kinh ngạc nhìn một loạt hành động vừa xảy ra. Đại ca dũng mãnh như thần thì bọn chúng đã biết, nhưng bọn chúng không tưởng tượng nổi đại ca lại biến thái đến như vậy, trong mắt bọn chúng hiện ra sự hâm mộ điên cuồng, hận không được đại ca truyền cho vài chiêu tuyệt kĩ để ngày nào đó cũng có thể hóa thân cầm thú trừng trị kẻ địch.
Người xung quanh bên cạnh đó mặc dù nhìn thấy màn ẩu đả, nhưng cũng coi như chuyện va chạm bình thường, chuyện như vậy xảy ra như cơm bữa tại quán bar, không ai ‘nhàn cư vi lắm chuyện’ mà mạo hiểm đi xen vào chuyện của các băng đảng xã hội đen làm gì cho nguy hiểm.
- Có chỗ nào yên tĩnh không? – Lưu manh phát tiết xong liền hỏi.
- Có, đàng sau quán bar có một phòng dưới tầng hầm
Thằng Mập vội vàng trả lời.
- Mang bọn chúng đi.
Mấy thằng đàn em liền nửa lôi nửa kéo ba tên đang hôn mê đi vào.
olo
- Đại ca, hai thằng này là người nước ngoài.
Trong phònng dưới tầng hầm của quán bar, dưới ánh đèn đang rọi xuống, mặt mũi của hai tên ác sát hung thần hiện ra.
Thân thể cao lớn vạm vỡ, làn da màu nâu sậm, cơ bắp nổi cuồn cuộn, khuôn mặt kiên nghị cứng cỏi. Dù tóc trên đầu là màu đen nhưng khuôn mặt lại không có những đường nét mềm mại của người Á châu.
- Lục soát người bọn chúng!
Hướng Nhật thấy vậy thì trong lòng hắn liền liên tưởng tới tin tức trên TV về những vụ cướp gần đây.
Một đám đàn em xúm lại lục soát người ba tên kia, moi toàn bộ mọi thứ trên người chúng, ba khẩu súng lục, hai con dao găm. Súng lục chính là loại Desert Eagle nòng lớn bằng bạc làm người trông phát sợ. Dao găm sắc bén dị thường, chính giữa có một cái rãnh nho nhỏ, vừa nhìn là biết lợi khí đâm người xin tí huyết.
- Oa!
Hầu Tử kích động vuốt ve khẩu súng cầm trên tay, trong mắt hiện rõ lòng tham muốn chiếm làm của riêng. Đây chính là súng thật a, có được một khẩu bên mình chết không hối tiếc!
Mấy thằng đàn em khác cũng tranh nhau mà nhìn khẩu súng thật 'từng nghe chưa từng sờ qua' kia, ánh mắt giống như nhìn thấy trái cấm người đẹp khỏa thân, nhưng hận không thể cắn vào.
- Hầu Tử, đừng nhìn nữa, làm cho thằng nhóc này tỉnh lại cho anh.
Hướng Nhật khẽ đá vào chân Hầu Tử, chỉ thằng ‘nhị thế tổ’ đang nằm dưới đất nói.
Hầu Tử ngượng ngùng đưa khẩu súng cho đám đàn em đang thèm khát ngắm nhìn, oán hận tung một cước đá vào ‘ŧıểυ đệ đệ’ của thằng mà đại ca muốn làm tỉnh lại.
Ngô Khiêm Vân đau đớn rên lên một tiếng, từ từ mở mắt, đầu óc thì cứ mơ mơ màng màng không biết mình đang ở chỗ nào hỏi:
- Đây là đâu?
- Diêm Vương điện! – Hầu tử nham hiểm cười nói.
- A!
Ngô Khiêm Vân bị hù dọa toàn thân run lên, lúc thấy ánh mắt người trước mặt thì càng thêm run rẩy nói tiếp:
- Các ngươi, các ngươi...
Khóe miệng giật giật, khuôn mặt co rút sợ sệt, lại thấy hai người nằm ở bên cạnh, một người khóe miệng không ngừng ọc ra chất lỏng đỏ hồng, một người thì hai tay vặn vẹo không bình thường, hai người đều nhắm tịt mắt lại, ‘nhị thế tổ’ không biết đã xảy ra chuyện gì hoảng sợ thét lên chói tai sau đó không ngừng cầu xin tha mạng.
- Sao rồi nhóc con, không phải mới vừa rồi mày còn hung hăng lắm sao?
Hầu Tử một chân đạp lên tay Ngô Khiêm Vân day day làm hắn thét lên một tiếng thảm thiết.
- Van xin các ngươi, hãy tha cho ta!
Ngô Khiêm Vân gắng nhịn đau lên tiếng xin tha.
Hầu Tử còn muốn nói cái gì nữa, Hướng Nhật đứng tại một bên ngắt lời:
- Súng này ở đâu mà mày có?
- Là…
Ngô Khiêm Vân đột nhiên nhớ tới cái gì, biến sắc, lập tức dừng lại.
- Hầu Tử, xem nó muốn gì! – Hướng Nhật vung tay nói.
- Hắc hắc… Mịa, không nói ông đây phế mày luôn.
Hầu Tử vẻ mặt dữ tợn, trên tay cầm con dao găm mới vừa rồi lấy được từ người hai tên nɠɵạı quốc, quơ qua quơ lại trước mặt Ngô Khiêm Vân.
- Ta nói, ta nói…
Chịu không nổi áp lực thật lớn từ con dao găm trước mặt, Ngô Khiêm Vân gào to lên.
- Hầu Tử, làm cho hắn khai ra, có lời nào giả dối cho hắn một dao.
Hướng Nhật đứng bên lên giọng uy hiếp. Nói dóc? Nó có dóc làm sao mình biết được đây, chỉ là nhìn mặt thằng 'nhị thế tổ’ kia không có chút gan dạ nào mà dám nói dối cả.
- Không, đừng giết ta, ta nói, tất cả đều là sự thật, đừng giết ta...
olo
Đi ra khỏi tầng hầm, Hướng Nhật sờ sờ cái mũi, cũng không biết là may mắn hay là xui xẻo. Mặc dù trong lòng sớm đã đoán được một ít, nhưng khi thằng ‘nhị thế tổ’ nói ra chân tướng mọi chuyện thì hắn vẫn không thể tin được vào diễm phúc của mình, tự nhiên lại câu được một con cá lớn như vậy. Có một câu nói xưa nói cái gì mà: đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu!
(Đi mòn gót giầy tìm không thấy
Ngồi chơi xơi nước tự tới tay)
Nhưng bản thân mình giờ đây đã đắc tội với một tổ chức khủng bố, mục tiêu của chúng… Cái ‘đồ vật’ kia nghe đâu có khả năng hủy diệt cả thành phố, nó là cái gì? Thật không nghĩ ra nổi, nhức cả cái đầu! Thật đáng chết, nghĩ ngợi chi cho mệt xác, cứ để cho cô nàng họ Thiết kia hao tâm tổn trí là được rồi.
Hướng Nhật móc điện thoại ra, thuần thục bấm một số quen thuộc.
- Là ngươi? Tìm ta có chuyện gì!
Giọng nói của người bên kia đầu dây có vẻ không vui lắm.
- Cũng không có gì to tát cho lắm, chỉ là anh muốn ‘bốn mươi lần’ còn lại thôi.
Hướng Nhật giọng nói thoải mái đùa cợt.
- Có ý gì đây hả? Chẳng lẽ ngươi… Ngươi đã tìm được…
Giọng của người bên kia trở nên cực kì kích động.
- Đúng rồi đó, tiếc là không có thưởng.
- Ngươi đang ở đâu, ta phải gặp ngươi.
- Chỗ cũ, nhớ là mặc váy đến, nếu không anh không có cảm…
Đối phương không đợi cho hắn nói xong thì ‘cụp’ một tiếng, cúp ngang điện thoại
Chú Thích:
Nhị thế tổ = người kế vị Tần Thủy Hoàng, Tần Nhị Thế Hồ Hợi. Tần Thủy Hoàng muốn con cháu kế vị là Nhị Thế, Tam Thế... cho tới Vạn Thế, nhưng nhà Tần chỉ tới được Nhị Thế thì vong. Cách nói bóng gió để chỉ mấy tên công tử vô tích sự, chỉ lo ăn chơi đàng điếm làm tán gia bại sản.