Tô Úc sớm đã nhìn thấy nam nhân đang đứng ở một bên ngây người vuốt ve cái gạt tàn to đùng ở trên tay. Bởi vì cùng chung đụng làm việc với nhiều người trên và dưới lầu nên việc thường xuyên gặp mặt bắt chuyện là điều khó tránh khỏi, đa số mọi người đều nhẵn mặt nhau, rất ít khi nhìn thấy khuôn mặt mới như nam nhân này. Nàng thắc mắc không biết đây có phải là thành viên mới của công ty hay không.
- Gặp qua trên TV.
Hướng Nhật hiện tại tâm tình rất mâu thuẫn, rất muốn thấy vẻ mặt của Tô Úc khi biết chính mình là ông chủ phía sau thì biểu hiện sẽ kinh ngạc ra sao, mặt khác lại muốn tiếp tục duy trì thân phận thần bí dấu mặt trong bóng tối tùy lúc mà ra uy với nàng.
- À!
Tô Úc gật đầu. Chính mình thường xuyên xuất hiện trên TV, báo chí nên đối phương biết mặt nàng cũng không có gì lạ. Cũng không biết có phải là do ảo giác hay không mà nàng lại thấy ánh mắt cùng với giọng nói của nam nhân trẻ tuổi đối diện làm cho nàng cảm thấy quen thuộc. Đặc biệt là trang phục trên người hắn đang mặc, trong đầu nàng có một chút ấn tượng mơ hồ nào đó. Chỉ là nàng nghĩ không ra đã từng gặp qua hắn ở nơi nào, vì vậy có chút nghi hoặc nói:
- Xin lỗi... Chúng ta có từng gặp mặt chưa?
- Không có! - Hướng nhật trả lời rất khẳng định.
Tô Úc còn muốn nói cái gì nữa thì một tiếng ‘đinh’ vang lên do cửa thang máy tự động mở ra, nguyên lai thang máy đã xuống đến tầng dưới chót.
Hướng Nhật vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua vóc người linh lung, lả lướt của nàng rồi bước nhanh đi ra khỏi thang máy.
Tô Úc nghi hoặc nhìn bóng lưng của hắn, tự nghĩ cái cảm giác đó tuyệt đối không sai lầm, nhưng mà tại sao... Quên đi, không nghĩ tới nữa. Hiện tại việc quan trọng chính là đi gặp người kia, nghe nói hắn đã tìm được người có hình dáng giống như những gì mà nàng miêu tả về ông chủ... Chờ một chút, ông chủ a? Mặc trang phục màu xám đậm, lại mang kính đen, vẻ mặt có điểm lạnh lùng còn có âm thanh vừa mới nghe đã thấy rất quen tai. Trời ạ, người kia chính là ông chủ! Mình sao lại ngu đến vậy!
- Ông chủ!
Tô Úc liền vội vàng đuổi theo nhưng trong tầm mắt nàng chỉ là một dòng xe cộ qua lại, không thấy người cần tìm làm nàng không khỏi buồn lòng nặng nề lê bước rời đi.
olo
- Bà xã! Anh đã về!
Hướng Nhật giọng nói đầy da^ʍ đãиɠ đẩy cửa bước vào, lòng đầy tin tưởng cô nàng sẽ rất vui mừng lẫn sợ hãi mà lao ra nhào vào lòng mình, nhưng hắn lại thất vọng khi phát hiện nàng đang chăm chú dán mắt nhìn chằm chằm màn hình TV. Điều này làm hắn tò mò, chầm chậm lén lút tiến đến gần cô nàng, rồi liền lên giọng kinh ngạc hỏi:
- Sao hôm nay em không xem phim tình cảm ướt át mà đổi thành bắn giết kịch liệt thế này?
- A!
Sở Sở bị giọng nói bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ, xoay người lại thấy lưu manh thì giận dỗi nói:
- Anh là mèo sao hả? Đi vào nhà mà một chút tiếng vang cũng không có.
- Oan quá, anh rõ ràng kêu bà xã rất nhiều lần. Chỉ tội có người nào đó chăm chú coi TV nên không thèm để ý thôi, có ai lại ngược ngạo quay lại trách anh hả?
Hướng Nhật ra vẻ buồn bực sờ sờ cái mũi.
- Chính là anh sai! Không thèm để ý tới anh nữa, em xem TV.
Nói xong nàng lại quay đầu lại chăm chú nhìn lên màn hình TV.
Hướng Nhật đặt cái gạt tàn to qua một bên, ngồi sát bên nàng hỏi:
- Đổi khẩu vị từ bao giờ vậy hả cưng? Không phải em ghét nhất là thấy mấy cảnh đánh đánh giết giết sao?
- Anh đần đột xuất hả! Đây là tin tức mà! - Sở Sở lườm hắn.
- Tin tức? Sao khiếp người đến vậy?
Hướng Nhật kinh ngạc trợn to con mắt nhìn. Quả nhiên thấy dấu hiệu của đài truyền hình Bắc Hải hiện lên trên góc màn hình TV.
- Có bọn xấu cướp ngân hàng, họ đang nắm giữ rất nhiều con tin.
Sở Sở kể lại vẻ mặt tỏ ra lo sợ.
- Thật sự là đáng sợ mà!
Lưu manh trên mặt tuyệt đối tìm không ra một chút dấu vết nào cho thấy hắn đang sợ hãi, trái lại lộ ra vẻ hứng thú cực độ hỏi nàng:
- Tình huống hiện tại ra sao rồi? Có ai bị thương gì không? Có hay không... Không có a!
Hắn rất muốn hỏi có hay không có người đẹp bị bắt giữ cần hắn giải cứu!
- Ai da! Anh không có lòng thương người hay sao chứ? Sao lại nhìn không thấy?
Sở Sở đưa tay chỉ vào thân hình của một nam và một nữ cả người đầy máu me trên màn hình rồi nói tiếp:
- Người nam kia do thấy bạn gái bị bắt giữ làm con tin nên quay lại muốn thay thế cho nàng liền bị bọn cướp nổ súng… Sau đó, vì thấy bạn trai bị bắn té ngã trên đất nên người con gái cắn cái tên đang bắt giữ mình muốn thoát ra chạy tới bên bạn trai nên cũng bị bọn xấu xa… ô ô ô… nàng thật là đáng thương!
- Đúng là rất đáng thương! Ừm! Cục cưng của anh, không khóc, đến bên anh nào!
Hướng Nhật miệng còn đang nói thì tay đã muốn ôm nàng vào lòng.
- Đi chết đi! Anh lại thừa nước đục thả câu động tay động chân sao! Em hỏi anh, nếu có một ngày chuyện như vậy xảy ra thì anh sẽ làm như thế nào?
Sở Sở mở to mắt đã sưng đỏ vì khóc nhìn lưu manh không chớp mắt.
- Chuyện em nói là chuyện gì?
Hướng Nhật làm ra vẻ ngây thơ cụ bởi vì vấn đề như vậy thật không dễ trả lời. Thường thì khi phụ nữ chứng kiến những kết cục tình yêu bi thảm sẽ dễ dàng cảm động rồi liên tưởng tới mình và bạn trai mình nếu rớt vào hoàn cảnh đó sẽ ra sao, hơn nữa còn muốn bạn trai mình cũng sẽ dũng cảm mà hành động như nam nhân vật chính trong câu chuyện đó.
- Anh cứ giả bộ ngu hoài !
Sở Sở oán trách mà nhéo hông của lưu manh rồi nói tiếp:
- Em hỏi anh, nếu như em bị người ta bắt đi thì anh có làm giống cái nam nhân kia dùng chính bản thân mình mà hy sinh cho em không?
- Cái này a… Để anh suy nghĩ một chút. Hướng Nhật vuốt vuốt cằm làm như thể đang suy nghĩ lung lắm.
- Em biết ngay mà…
Nói tới đây Sở Sở vừa mới thôi khóc lại tuôn lệ đầy mặt:
- Anh không yêu em tí nào, có một ngày em mà bị bắt làm con tin thì anh còn cao hứng nữa đúng không?
- Ngốc quá cưng ơi!
Hướng Nhật ôm nàng rồi tiếp:
- Anh sẽ không cho bất cứ ai bắt em mang đi trừ khi nó bước qua xác anh, có hiểu không cưng? Như thế thì làm sao xảy ra tình huống như em nói.
- Em chỉ giả dụ là ‘nếu như’ thật vậy thì sao?
Sở Sở vẻ mặt giãn ra đôi chút vì những lời hắn vừa nói cũng coi như gián tiếp cho biết hắn sẽ dùng mạng mà bảo vệ nàng, nhưng nàng vẫn còn hơi bất mãn vì câu trả lời của hắn chẳng có chút yếu tố lãng mạn nào.
- Sẽ không có chuyện ‘nếu như’ xảy ra! – Hướng Nhật nghiêm túc nói.
- Ghét quá đi! Anh không thể chiều em một chút sao hả?
Vừa gắt giọng hỏi nàng vừa dùng chiêu ngắt nhéo với hắn.
- Được rồi đã tới giờ cơm. Em đã nấu cơm chưa?
Vừa nói hắn cũng vừa dùng ‘ngũ trảo xoa nắn công phu’ mà tấn công nàng.
- Ai da đúng rồi! Em quên, để em làm liền!
Sở Sở vùng thoát khỏi lồng ngực hắn phóng nhanh vào phòng bếp. Không quá một giây sau lại nhú đầu ra hỏi hắn:
- Em chợt nhớ ra là anh trưa nay không có về ăn cơm. Nói mau! Đi đâu ăn hả? Với ai? Nam hay nữ? Không được gạt em!
- Hôm nay anh cùng ŧıểυ Thanh ăn cơm.
Hướng Nhật cố ý không nhắc tới nữ cảnh sát.
- ŧıểυ Thanh? À, là Thanh tỷ. Ghê tởm, anh có thể đừng gọi Thanh tỷ như vậy hay không? Làm em hiểu lầm!
- Không còn cách nào khác. Ai bảo nàng là đệ tử anh! Không thể nghe em được rồi, làm vậy thì thân phận loạn lên hết.
- Không so đo với anh nữa! Em đi nấu cơm, vèo cái là xong, anh chờ chút nha!
Có được câu trả lời làm nàng hài lòng, Sở Sở nhanh chóng lui vào phòng bếp.
olo
Trong khu nhà cao cấp biệt thự Chân Long, hễ nhà nào số nhà có số ‘8’ trong đó thì y như rằng đó là nhà của nhân vật đại phú quý sở hữu. Chỉ có nhiều tiền mà muốn mua được một căn hộ như vậy cũng không được, còn phải có địa vị xã hội chống lưng thì mới được. Cho nên nếu như có người nào chỉ giàu có đơn thuần thì xin mời chọn lựa bất kỳ căn hộ nào khác ‘không số 8’ mà mua.
Giữa vô số căn hộ có đầu hay đuôi với số ‘8’ trong đó thì đặc biệt nhất phải nói là căn hộ số ‘88’ và thứ nhì là số ‘68’. Chủ nhân của căn thứ nhất chính là chủ nhân của toàn thể khu biệt thự Chân Long – Sở A. Chủ nhân căn thứ hai là chủ tịch Ngô Hạc Duyên của tập đoàn kinh doanh nhà hàng - vui chơi giải trí cùng kinh doanh bất động sản tại Bắc Hải (không tính Chân Long tập đoàn thì nó là lớn nhất về kinh doanh bất động sản)
Màn đêm vừa buông xuống, tại biệt thự số '68' bên trong phòng đậu xe ở dưới lầu giờ đã được thay đổi thành phòng ăn, một cái bàn ăn tròn giữa phòng với đầy rượu và thức ăn, phần lớn là thịt và rượu trắng.
Bảy tám người ngồi vây quanh tại bàn ăn với chủ nhân Ngô Hạc Duyên cùng con trai Ngô Khiêm Vân làm chủ tọa.
- Đại ca! Em lần này trở về là có vụ làm ăn lớn.
Một thanh niên chừng ba mươi có bảy tám phần giống Ngô Hạc Duyên nói.
- Đừng nói với anh là các vụ cướp ngân hàng gần đây có liên quan tới chú! Làm ở thành thị nào cũng được sao lại phải tới Bắc Hải này chứ? Nếu như rất nhiều ngân hàng cùng lúc suy sụp sẽ ảnh hưởng lớn tới chuyện làm ăn của anh, chú có biết không!
Ngô Hạc Duyên trách móc hỏi.
- Sao lại có thể? Đánh cướp ngân hàng thì kiếm được bao nhiêu tiền?Loại làm ăn nhỏ ít ‘sinh ý’ này bọn em không để vào mắt.
Người thanh niên khinh thường nói. Ngồi bên cạnh hắn là mấy người to con lực lưỡng, rõ ràng có huyết thống Bắc Âu càng ồn ào đứng bật dậy, rõ ràng là bất mãn với kiểu đánh giá thấp bọn chúng như vậy.
- Hừ! Vậy những chuyện sáng nay là ai làm ra? Mấy tên khác trong bọn ngươi đi đâu rồi? Đừng nói với ta các ngươi cùng bọn chúng không có quan hệ gì. Con mắt ta còn chứ có mù đâu?!
- Đương nhiên việc này là tụi em làm, chuyện này em thừa nhận! Bất quá chủ yếu tụi em muốn tạo sự chú ý của cảnh sát, vài ngày sau chúng ta mới tung ra hành động lớn!
Người thanh niên đột nhiên tỏ vẻ thần bí nói.
- Vài ngày sau? Chẳng lẽ các ngươi là vì cái ‘đồ vật’ kia sao?
Trái tim của Ngô Hạc Duyên thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Àh há? Đại ca cũng nghe được ‘gió’ sao?
- Đồ chết bầm, mấy chú có biết thứ đó nguy hiểm cỡ nào không? Nếu lỡ tay thì mọi người sẽ chết chùm với tụi bây luôn!
- Đại ca yên tâm đi! Bọn này không ngu vậy đâu, hệ thống điều khiển quá trình kích nổ đầu đạn hạt nhân ở trong tay thì làm gì có chuyện gì chứ?
- Mấy chú có tay trong nằm vùng?
Ngô Hạc Duyên không dám tin, chuyện bí mật như vậy tụi này sao lại cài được người vào nằm vùng?
- Em cũng không giấu đại ca, có người mà không chỉ là một người đâu.
Tên thanh niên đắc ý nói.
Ngô Hạc Duyên lắc đầu:
- Anh hiểu nhưng vẫn không được đâu! Quá nguy hiểm, chưa ai thấy hay ȶᏂασ tác qua thứ này, ai dám bảo đảm an toàn trăm phần trăm, lỡ như thất bại...
- Đại ca yên tâm đi, thứ đó cũng không dễ xảy ra chuyện gì đâu. Nếu anh vẫn còn không an tâm thì mai đưa Khiêm Vân ra nước ngoài đi.
- Không, chú hai, con tin chú, con không đi.
Ngô Khiêm Vân nhân cơ hội hùa theo.
- Tốt, đúng là cháu ta, con trai phải gan vậy mới được chứ! Yên tâm, chỉ cần có chú hai ở đây nhất định con không có chuyện gì!
Tên thanh niên vỗ vai Ngô Khiêm Vân khen ngợi. Hai người vai chú cháu nhưng trạc tuổi nhau, người ngoài nghe kiểu nói chuyện này ai nghe cũng thấy quái.
- Cái thằng nhát như thỏ đế, mày tưởng vụ này là cái gì, tưởng đi du lịch nghỉ mát à? Lỡ như...
- Đại ca à, đừng làm em mất mặt chứ, nói đi đại ca muốn gì?
- Vậy cháu nói đây. - Ngô Khiêm Vân đã sớm chờ cơ hội này.
- Ha ha ha, nói đi, đừng khách sáo!
- Chú hai, thứ đó có trên người chú không?
Ngô Khiêm Vân nhìn chằm chằm vào bên hông tên thanh niên.
- Thằng cháu ngoan, ra là mày ngắm nghía khẩu Desert Eagle. Được, cho mày.
Tên thanh niên rút ra khẩu súng ngắn to màu bạc sáng nhoáng đưa cho hắn:
- Có biết cách dùng không đó?
- Chơi game có dùng qua!
- Trời, đồ thật có cảm giác hơn nhiều! Đi, giờ chú hai dạy mày bắn. Lần đầu tiên bắn phải chú ý, sức giật của thứ này mạnh lắm, coi chừng bị thương. Lúc bắn cổ tay không nên thả lỏng, phải nắm chắc như vầy, người đứng cho vững, dùng bả vai giảm bớt sức giật, tay kia không cầm ở dưới băng đạn...