Mặc dù cuối cùng cũng không bắt chẹt được đến nửa cây súng lục, nhưng lưu manh rất hài lòng với kết quả thu được, ít nhất có thể ăn được mấy bữa cơm trưa miễn phí, đúng---chính là cơm trưa chùa. Hướng Nhật đưa ra yêu cầu này bởi vì hắn muốn đập tan một sự thật khách quan ”thiên hạ không có cơm trưa miễn phí”.
Trước khi đi, liếc nhìn nữ cảnh sát xinh đẹp trán đang nổi gân xanh với ánh mắt cực kỳ bỉ ổi, Hướng Nhật tâm tình sung sướиɠ cười nhẹ rồi đi thẳng về phía trường học của mình. Nhưng dù sao trong lòng hắn cũng có một chút tiếc nuối, tại sao Thiết cô nàng lại không nằm vùng tại đại học Cao Triều (Cao Đại), nói như thế nào đi nữa mình đây cũng là một phần tử rất nguy hiểm, cô nàng hẳn nên tới trường mình nằm vùng, nói không chừng còn có thể cùng mình làm nên một câu chuyện tình lâm ly bi đát.
Hướng Nhật đầu óc đầy tư tưởng xấu xa, tưởng tượng đang đem quần áo trên người nữ cảnh sát toàn bộ lột sạch, một cảnh tượng thật tuyệt vời. Chợt có một tên thanh niên côn đồ đã sớm chờ ở cửa trường nhào tới vỗ vào vai hắn.
Hướng Nhật theo thói quen xuất ra một thế võ ném người qua vai, quăng tên kia ra xa mấy thước. Dính phải đòn nghiêm trọng này, tên côn đồ kia lập tức nằm rên hừ hừ trên mặt đất.
- Mày là ai?
Bị cắt đứt mộng đẹp, lưu manh giống như một con sư tử bị chọc giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên kia.
- Đại ca, em là đàn em của Hầu ca.
Tên côn đồ run rẩy đứng lên nói.
- Hầu Tử sai chú tới à?
Hướng Nhật trong lòng chợt nghĩ, không lẽ vụ kia đã có kết quả?
- Đúng vậy đại ca, Hầu ca giao cho em đem cái này tới cho đại ca.
Tên côn đồ lấy ra một tập giấy, mặt trên chằng chịt đầy chữ.
Hướng Nhật mặt không chút thay đổi nhận lấy, lật qua vài trang xem thử, sắc mặt chợt vui mừng, không nghĩ tới Hầu Tử kia hiệu suất làm việc không tệ, nhanh như vậy đã có manh mối. Hắn lập tức nắm chặt tập giấy trong tay, quay sang tên côn đồ nói:
- Trở về nói với Hầu Tử, chuyện này làm cũng không tệ, có điều còn chưa hoàn tất, hắn cứ tiếp tục làm tiếp, có gì mới lập tức báo lại cho anh biết.
- Vâng, đại ca, em nhất định sẽ chuyển lời của anh cho Hầu ca… À, nếu không có chuyện gì nữa em đi trước.
Tên côn đồ đối với vị “đại ca của đại ca” trước mắt lộ rõ sự sợ hãi từ trong nội tâm, vừa mới gặp mặt đã bị ném ngã đến thừa sống thiếu chết, cũng không biết có bị nội thương hay không, tốt nhất là rời đi sớm một chút.
- Chờ một chút, trên người chú có điện thoại không? Cho anh mượn chút!
- Dạ có, dạ có!
Tên côn đồ run sợ vội vàng móc điện thoại ra đưa cho hắn.
Hướng Nhật cầm điện thoại bấm vào một chuỗi dãy số sau đó đưa trả cho côn đồ:
- Đây là số điện thoại của anh, chú nói với Hầu Tử gởi số trương mục ngân hàng cho anh, anh sẽ chuyển số tiền thù lao còn lại qua cho hắn.
- Vâng, vâng, đại ca, em nhất định sẽ làm theo phân phó của anh…
- Được rồi.
Hướng Nhật cắt đứt lời côn đồ, móc túi lấy ra một cọc tiền mặt:
- Đây là tiền thù lao cho khổ cực của chú, nhân tiện đi bệnh viện khám qua một chút, vừa rồi bị ngã có thể bị gì đó cũng nên.
- Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca…
Côn đồ cảm động chùi nước mắt, đã sớm nghe nói đại ca làm người rất hào sảng, một cọc tiền này ít nhất cũng một hai vạn, lần này giàu to rồi.
- Chú đi đi!
Hướng Nhật cũng không quen nhìn cảnh một tên nam nhân to đầu ở trước mặt mình khóc sướt mướt, người nào không biết còn tưởng rằng hắn có sở thích đặc biệt: mê người cùng phái.
Không để ý tới côn đồ ở một bên đang không ngừng cảm ơn rối rít, Hướng Nhật rảo bước đi nhanh vào sân trường, không ngờ lại đâm đầu vào một nữ học sinh "tư thế oai hùng mạnh mẽ", không phải ai khác mà chính là đồ đệ Thạch Thanh mấy ngày nay không gặp.
Ngắn ngủi mới có một tuần không gặp, Thạch Thanh thoạt nhìn gầy đi nhiều, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, nàng đang cau mày dường như có cái gì khúc mắc trong lòng, hai mắt lơ láo như người mất hồn, ngay cả lưu manh chỉ cách có vài bước mà cũng không chú ý tới.
- ŧıểυ Thanh!
Hướng Nhật đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có chút huyết sắc của nàng, thầm mắng mình quả thật là cầm thú cũng không bằng.
- A!
Thạch Thanh hét lên một tiếng, mắt láo liên nhìn xung quanh, rốt cục phát hiện ra Hướng Nhật đứng gần bên mình, hoảng sợ giật bắn lên, rồi dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì thật đáng sợ khủng khiếp, nàng toàn thân run lên rồi xoay người bỏ chạy, giống như một con thỏ bị trúng tên.
- Ơ kìa!—
Hướng Nhật đưa tay muốn giữ nàng lại, nhưng cuối cùng vẫn không nói được một tiếng khỏi miệng. Hắn quay lại nhìn mình đánh giá từ trên xuống dưới, bộ mình đáng sợ như vậy sao? Hôm đó chính em táng mình một phát, đáng ra người sợ hãi bỏ chạy phải là mình mới đúng chớ?
Lưu manh lắc lắc đầu, cố gắng đem ý nghĩ khó chịu ném ra khỏi não bộ, đi vào phòng học.
...
...
Chợt cảm thấy phía sau một trận gió mạnh như có người tập kích đánh tới, lưu manh không chút nghĩ ngợi đấm thẳng về phía sau.
- A.
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, ngay sau đó tiếng ”rầm,rầm’ liên tiếp, dường như có rất nhiều đồ vật bị đánh rơi trên mặt đất.
Phòng học đang ồn ào lập tức trở lên yên lặng, ngay cả những âm thanh thật nhỏ như nuốt nước bọt hay tiếng tim đập thình thịch đều có thể nghe được rõ ràng. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn lưu manh đang co duỗi cánh tay, một lát sau đám đông mới phục hồi tinh thần, tất cả đều rời khỏi chỗ ngồi nhắm ngay hắn chạy đến, chính xác hơn là nhắm tới người phía sau hắn đang luống cuống tay chân nhặt sách vở chạy tới.
- Tống giáo sư, giáo sư không sao chứ?
- Đúng vậy,Tống giáo sư, cô có bị thương ở đâu không?
- Tống giáo sư có muốn đến phòng y tế kiểm tra một chút hay không?
…
Bất kể là nam hay nữ sinh viên, thậm chí có cả các thầy dạy các môn khác vốn có ý ngồi chờ “nghe Tống giáo sư giảng” tất cả đều xông tới rối rít hỏi thăm, có một số tiến tới bắt đầu giúp nàng lượm lại giáo án bị rơi trên mặt đất.
Hướng Nhật ngơ ngác rút tay lại, trên bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mềm lạnh lẽo, hắn không dám quay đầu lại, sợ phải nhìn thấy khuôn mặt kia sẽ làm cho hắn kích động từ trong nội tâm.
Tiếng nói mọi người chung quanh làm cho Hướng Nhật rùng mình toàn thân, cũng không cân nhắc thiệt hơn gì nữa vội quay đầu lại xem.
Tống giáo sư trong bộ váy màu lam nhạt yên lặng ngồi dưới đất, một tay phụ mọi người thu thập đống tài liệu giáo án vương vãi, một tay cầm một chiếc khăn tay trắng lau đi máu đang chảy ra không ngừng từ mũi, máu tươi vấy đỏ chiếc khăn tay trắng tinh, nhìn thật tội nghiệp.
- Hướng Quỳ!
Một nam sinh viên cao lớn nắm chặt hai tay hung tợn nhìn hắn chăm chăm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Mọi người ở đây lúc này mới phản ứng, tên tội phạm gây hoạ vẫn ở ngay bên cạnh, bao nhiêu ánh mắt tóe lửa tập trung trên người lưu manh. Các nam sinh viên khác đối với việc hắn cưa mất hai đại mỹ nhân vốn đã không vừa mắt, mặc dù một trong hai nàng thì Thạch Thanh là người đẹp đầy "bạo lực" mọi người không dám chọc vào, nhưng dù sao đi nữa nàng vẫn là một đại mỹ nhân, lại bị một tên tầm thường không ai biết đến tên tuổi theo đuổi. Trong lòng ai nấy đều không thể tiếp nhận, không can tâm chuyện này. Bây giờ tên đó lại đụng tới Tống giáo sư, tình nhân trong mộng của bọn họ bị đánh chảy máu mũi. Đã là nam nhân nhất định phải tẩn cho tên vô thiên vô phép này một trận nên thân.
Giống như các nam sinh đang nắm chặt bàn tay phát ra tiếng kêu "răng rắc", các nữ sinh mặt mày oán hận, hai hàm răng nghiền trèo trẹo như muốn ăn thịt uống máu hắn.
- Ngươi đúng là cố ý!
Trong đám nam nhân "động cỡn", có một tên nhìn mặt già chát chắc chắn không phải sinh viên, dưới cằm có một túm râu mép ngắn rất 'cá tính' chỉ vào mặt lưu manh hét lên.
- Không sai! Tên xấu xa này chúng ta nhất định phải đuổi hắn ra khỏi trường học, điện phủ thần thánh không thể bị thứ cặn bã như vậy bôi nhọ làm bẩn!
Lại có thêm một tên sinh viên "động cỡn" khác đổ thêm tí dầu vào lửa.
- Nếu như đây không phải là trong trường học, ta đã cho ngươi biết tay!
Một thằng "động cỡn" khác, rõ ràng là tên thầy thể dục, cơ bắp gồng lên rung rung uy hiếp nói.
…..
Mọi người tiếp tục chửi mắng lưu manh, nhưng không ai chú ý tới đôi mắt của hắn đang liếc nhìn ai đó, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
- Không, tôi không có việc gì, không thể trách nam sinh viên này, là tôi tự mình đi không cẩn thận.
Tiếng nói ôn nhu nhẹ nhàng lẫn trong tiếng chửi bậy của mọi người, Tống giáo sư ôm cái mũi đứng lên ở giữa đám người bu chật chung quanh.
Hướng Nhật nhìn khuôn mặt đang cười như xa lạ mà lại rất quen thuộc, trong miệng thì thào nói:
- ŧıểυ Tống—
Tống giáo sư người run nhẹ lên, trợn to mắt có vẻ không tin nhìn hắn, giọng nói kích động:
- Anh, anh nói cái gì? Anh biết tôi sao?
- Cô là giáo viên của lớp, tôi đương nhiên biết cô chứ.
Hướng Nhật vội trấn tĩnh, vẻ mặt trở lên tự nhiên hơn.
- Tôi chỉ biết, anh khó có khả năng là hắn…
Tống Thu Hằng mặt ảm đạm hẳn, thấp giọng tự nói, nếu như không phải Hướng Nhật ở cách nàng rất gần, chắc cũng không nghe nàng đang nói gì.
- Được rồi, mọi người quay về chỗ ngồi, chúng ta lập tức vào tiết.
Tống Thu Hằng đột nhiên mất đi vẻ chán chường, tự tin nói.
- Giáo sư, chẳng lẽ giáo sư bỏ qua cho hắn?
- Đúng vậy, Tống giáo sư, loại học sinh như vậy chúng ta nên…
- Mọi người không cần lo lắng, tôi không phải không có việc gì sao? Chỉ là chảy chút máu mà thôi, khoa học chứng minh giảm bớt một ít máu thích hợp đối thân thể vẫn có chỗ tốt. Hơn nữa nam sinh viên này cũng không phải cố ý, chúng ta nên tha thứ cho anh ta mới đúng.
Mặc dù mọi người không phục lắm, nhưng nạn nhân đã nói như vậy, bọn họ cũng làm bộ không cùng tên nào đó so đo, nhưng cũng đã bắt đầu ngầm bày kế tìm cách trả thù.
Hướng Nhật coi chuyện gì đó như chưa từng xảy ra, chậm rãi đi về cuối phòng học, trong lúc đó chắc chắn không tránh khỏi bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ, đầy cừu hận của đám sinh viên trong lớp nhìn hắn, chỉ có điều hắn chẳng thèm để ý đến ba cái thứ vớ vẩn đó.
- Nàng vẫn thiện lương như vậy! - Lưu manh thầm nghĩ.