Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 313: Có chuyện muốn nói với anh

Trước Sau

break
- Không… Không có gì.

Cô bé trốn ở phía sau lưng Hướng Nhật dè dặt nói, giống như vừa nhìn thấy cơn hồng thủy hay thú dữ không bằng. Hướng Nhật thiếu chút nữa bật cười, trong lòng cảm thán quả nhiên có đa͙σ lý "vỏ quýt dày có móng tay nhọn", nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt còn bị cô bé này mang ra đùa giỡn, hiện tại trước mặt bà chị có danh xưng người đẹp băng sơn, cô bé không dám ngo ngoe, ngay cả nói một câu lớn tiếng cũng không có, cho thấy trong lòng rất sợ bà chị.

Nhưng Hướng Nhật cũng không can tâm nhìn cái bộ dạng đáng thương đó của cô bé, vừa định thay nàng nói mấy câu, ai ngờ cô bé lại nói trước:

- Chị, chị đừng trách sư phụ, là người ta học kém mới mời sư phụ tới để dạy kèm.

Thấy lưu manh sư phụ muốn giúp mình nói vào, cô bé sợ rằng chuyện lần trước sẽ lặp lại, vội vàng đem mọi tội lỗi đổ lên đầu mình. Theo nàng, nếu nàng chịu tội thì cũng chỉ bị mắng một trận, nhưng nếu là lưu manh sư phụ thì chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, nói không chừng lần sau sẽ không được tới đây nữa.

- Em câm miệng cho chị!

Người đẹp băng sơn trừng mắt khiến cô bé sợ đến nỗi cả người lùi hẳn về phía sau Hướng Nhật, hoảng sợ nhìn bà chị dữ như sư tử Hà Đông của mình, chuẩn bị đón nhận mưa to gió lớn sắp đổ xuống. Nhưng cô bé nghĩ nứt óc cũng nghĩ không ra, tưởng bà chị sẽ nổi giận xung thiên, ai ngờ lại chỉ nghe bà chị nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi mới đến à?

Mà người được hỏi nɠɵạı trừ mình ra thì chỉ còn lưu manh sư phụ, người đã từng một lần bị bà chị mình đuổi ra ngoài. Sau đó, cô bé chỉ biết trợn mắt há mồm khi thấy lưu manh sư phụ cũng không lạnh nhạt nói chuyện như lần trước mà lại thoải mái tự nhiên cười nói, giống như hai người bạn bình thường nói chuyện với nhau:

- Đúng vậy, vừa mới tới.

Cô bé nghe xong muốn té ngửa ra đất, miệng mở rộng tới mức có thể nhét nguyên một quả trứng, mặt ngây ra nhìn đôi nam nữ trước mặt không biết là trúng tà hay đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không biết.

- Muốn đến phòng ta ngồi chơi một chút không?

Người đẹp băng sơn hỏi.

Hướng Nhật hơi kinh ngạc lắc đầu:

- Không cần, tôi muốn kiểm tra việc học hành của nha đầu này một chút, xem cô nàng tiến bộ hay lại thụt lùi.

- Ừ.

Trong lòng Hác Tiện Văn có chút thất vọng, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất cứ điểm nào, vẫn vừa cười vừa nói như cũ:

- Vậy có muốn uống một chút gì không? Một lúc nữa ta sẽ mang đến.

Hướng Nhật từ tốn trả lời:

- Lấy cho tôi một cốc nước là được rồi.

- Ta pha cho ngươi một chén trà nhé?

- Được.

Hướng Nhật cũng không từ chối, người ta có ý tốt đương nhiên hắn phải tiếp nhận, huống chi đối với hắn trà và nước không có gì là khác biệt.

Thấy hắn đồng ý, trong mắt Hác Tiện Văn hiện lên một tia vui mừng, nàng xoay người đi pha trà. Lúc này Hướng Nhật mới kéo tay cô bé lên trên lầu, đối với phòng của cô bé hắn đã sớm quen thuộc vô cùng, hai ba lần rẽ đã tới phòng của cô bé. Còn Hác Manh cũng tùy ý để đối phương kéo mình đi, cả người đã sớm chết lặng, nhất là lúc nghe thấy bà chị của mình mời lưu manh sư phụ vào phòng, sự kiện này chẳng khác một quả bom nguyên tử nổ tung làm cho nàng kinh hoàng. Tính cách của bà chị mình Hác Manh là người biết rõ nhất, đã nhiều năm như vậy chưa từng thấy bả mời bất cứ nam nhân nào vào nhà, còn mời nam nhân vào phòng lại càng là kỳ tích không thể xảy ra. Bây giờ, chẳng những mở miệng mời lưu manh sư phụ vào phòng, thậm chí còn tự tay pha trà cho hắn, loại đãi ngộ như vậy đến cả bố mẹ và em gái là mình cũng chưa được hưởng qua. Nghĩ tới đây, cô bé không khỏi có chút đố kỵ với lưu manh sư phụ, đồng thời cũng thắc mắc quan hệ của bà chị mình và hắn đã tốt đến vậy từ lúc nào, hơn nữa thoạt nhìn còn hơi quá phận. Vừa mới vào phòng ngủ, cô bé không thể đợi thêm được giây phút nào, mặt đầy vẻ kích động hỏi:

- Sư phụ, anh cùng chị của em… quan hệ tốt như vậy từ lúc nào?

- Tốt cái gì, nhóc như em biết nhiều như vậy để làm gì?

Mặt Hướng Nhật giật giật, ánh mắt đầy vẻ quái dị, cô bé này nói cái gì, cái gì mà “tốt hơn”, nghe chương chướng không thông tí nào.

- Không mà, sư phụ, anh nói cho em biết đi!

Thấy lưu manh sư phụ muốn từ chối, cô bé liền sử dụng làm nũng thần công, hai bàn tay nhỏ cầm lấy một cánh tay của hắn, đặt ở ngực mình cọ qua cọ lại.

Hướng Nhật cảm thấy nơi đó của cô bé không lớn lắm, nhưng rất mềm mại và đàn hồi, hơn nữa đối phương cứ như vậy mà cọ xát, cọ đến mức hắn thiếu chút nữa không kiềm chế nổi mình, trong lòng không khỏi tự cảnh cáo, con bé còn nhỏ, không thể sinh ra những ý nghĩ cầm thú như vậy, hơn nữa cảnh này chẳng may để chị của con bé thấy được thì hỏng. Hắn lập tức không nói câu nào rụt tay trở lại, đồng thời gấp ngón tay giữa gõ lên trán cô bé:

- Làm nũng cũng vô dụng, anh chỉ có thể nói cho em, anh và chị của em đã hóa thù thành bạn.

- Rõ ràng là nói lấy lệ mà.

Cô bé bất mãn lẩm bẩm, đồng thời xoa xoa chỗ đau trên trán, đột nhiên hiểu ra cái gì đó, hô to:

- A, em biết rồi, có phải hai người đang yêu nhau?

Vừa nói, đôi mắt ngây thơ của cô bé mở to nhìn chằm chằm lưu manh.

- Nghĩ cái gì thế?

Hướng Nhật đưa tay lại muốn gõ vào trán cô bé một cái, nhưng cô bé trước đó đã từng nếm đau khổ nên sớm lùi lại:

- Không nên suy nghĩ bậy bạ, mau mang mấy bài tập và bài kiểm tra qua đây để anh xem xem.

- Sao lại như vậy? Sư phụ của em chưa từng nghiêm khắc với em như vậy.

Vừa nghe thấy kiểm tra bài tập, cô bé ngoài miệng mặc dù bất mãn nhưng vẫn đi lấy. Không lâu sau, cô bé đã đem bài kiểm tra đã được sửa lại kỹ càng cùng bài tập đưa cho lưu manh sư phụ.

Hướng Nhật đón lấy, tùy ý liếc qua, liên tục gật đầu nói:

- Ừ, kết quả không tồi, à, bài tập cũng không sai. Thành tích tốt như vậy nên không bị ăn đòn vào đít.

Nghe lưu manh sư phụ khích lệ, cô bé tỏ ra đắc ý:

- Cũng phải xem em là ai chứ? Với chỉ số IQ của em, thành tích còn có thể kém được sao?

Hướng Nhật lập tức dội cho cô bé một gáo nước lạnh:

- Đừng quá kiêu ngạo, thành tích như vậy cũng bình thường, nếu như có thể đạt được điểm ưu toàn khóa thì mới gọi là tốt, đến lúc đó huênh hoang đắc chí cũng chưa muộn.

- Đây không phải là làm khó người ta sao!

Cô bé nhíu mày, đột nhiên tròng mắt chuyển động, giọng thương lượng nói:

- Sư phụ, hay anh nói cho em biết có phải anh và chị em đang yêu nhau hay không, em sẽ thi lấy điểm ưu cho anh xem.

- Nói cái đầu em, anh và chị em căn bản không có gì.

Hướng Nhật trừng mắt, sao bây giờ nha đầu này lại nói chuyện một cách kì quái như vậy chứ? Cô bé đột nhiên như nắm được thóp của hắn:

- Nhớ đấy, đây chính là anh nói, nếu anh và chị em không yêu nhau, vậy chờ ba năm sau anh với em yêu nhau nhá.

- Được, được, được.

Hướng Nhật liên tiếp gật đầu, ba năm sau? Lúc đó không biết mình còn sống ở đây hay không? Cô bé lại nở nụ cười ngọt ngào, đang muốn nói gì thêm thì cửa phòng ở phía sau bị đẩy ra, chỉ thấy Hác đại ŧıểυ thư đang cầm trên tay một chén trà bốc khói nghi ngút đi vào. Cô bé liền đem những lời vừa muốn nói nuốt nhanh xuống, đi lại ngồi ở trước bàn học chuẩn bị bài vở. Hướng Nhật đưa tay nhận chén trà trên tay người đẹp băng sơn, đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch rồi làm bộ khen:

- Trà ngon!

Hác Tiện Văn cười có chút mất tự nhiên, khuôn mặt đỏ bừng, uống trà không phải như vậy chứ? Nhưng điều này cũng cho nàng biết lưu manh quả thật không muốn uống trà, nhưng hắn vẫn khen mình pha trà ngon, làm cho nàng cảm thấy vui vui. Bởi vì nhất thời không tìm được đề tài để nói chuyện, nàng cũng chỉ đành nói chuyện về em gái mình:

- Được rồi, thành tích của ŧıểυ Manh thế nào?

- Tốt, rất rốt.

Hướng Nhật không chút keo kiệt lời khen ngợi của mình, hắn cũng không khoa trương, thành tích của cô bé thật sự rất tốt.

- Vậy à.

Hác Tiện Văn cúi đầu lên tiếng, câu trả lời của lưu manh hết sức ngắn gọn làm cho nàng không còn đề tài để nói chuyện tiếp. Hướng Nhật cũng duy trì im lặng, bởi vì hắn cũng không tìm được bất cứ đề tài nào, hơn nữa, trong lòng hắn vẫn cảm thấy xấu hổ, dù sao trước kia chẳng những hắn coi nàng là địch nhân, mà còn nhìn trộm nàng lúc nàng không một mảnh vải che thân, hắn mỗi lần nghĩ tới đều cảm thấy không được tự nhiên. Hai người vẫn như vậy lẳng lặng nhìn nhau, còn cô bé đang ngồi ở bàn học thì đảo mắt liếc trộm hai người, dường như muốn từ đó tìm ra được sự mập mờ bên trong.

- Reng….

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí im lặng trong phòng. Bây giờ Hướng Nhật đối với tiếng chuông điện thoại vô cùng nhạy cảm, vừa mới nghe thấy liền thò tay vào trong túi quần, đến khi lấy ra mới biết không phải điện thoại của mình mà là tiếng chuông điện thoại của người đẹp băng sơn ngồi đối diện truyền đến, trong lòng không khỏi thắc mắc sao tiếng chuông điện thoại di động của nàng lại giống của mình như vậy? Bởi vì Hướng Nhật lười thiết lập nên mới dùng nhạc chuông cài sẵn ban đầu của điện thoại, mà nhiều người nhất là phụ nữ, đa số thường đổi thành nhạc chuông rất bắt tai, người giống như người đẹp băng sơn quả thật rất ít thấy.

Hác Tiện Văn lúc thấy lưu manh lấy điện thoại di động ra mới phát hiện điện thoại là của mình, vội vàng lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy tên người trên màn hình, có chút kỳ quái nhìn thoáng qua lưu manh, sau đó mới nhận điện. Hướng Nhật phát hiện ra điều này, phỏng đoán xem cú điện thoại này có liên quan tới mình hay không. Quả nhiên, không quá vài giây, ngươi đẹp băng sơn đưa điện thoại cho hắn. Hướng Nhật trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, nói chung, ai muốn tìm hắn phải gọi điện thoại của hắn chứ?

Cũng không phải điện thoại của hắn bị cắt, nhớ trước đó không lâu hắn đã mua thêm một ngàn đồng bỏ vào điện thoại, chắc không dùng hết nhanh như vậy chứ? Tiếp lấy điện thoại, Hướng Nhật vừa mới “alô” một tiếng thì âm thanh bên kia đầu dây đã truyền tới:

- Hướng Quỳ, anh đang ở nhà Văn Văn?

- Đúng vậy.

Hướng Nhật thở dài một hơi, thì ra là An đại ŧıểυ thư, còn tưởng là ai, nhưng nàng làm sao biết được hắn ở nhà họ Hác, hình như hắn cũng chưa từng nói qua thì phải? Hắn chỉ nói đi đến nhà một người quen của nữ sĩ quan cảnh sát, chẳng lẽ ŧıểυ Uyển đã về nhà?

- Anh bây giờ trở về nhà ngay, Thiết tỷ tỷ có chuyện muốn nói với anh.

break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc