Nhưng Thiết Uyển cũng không có lạc quan như nam nhân kia, nàng phải cân nhắc kỹ đến sự thật, hiện tại nàng dù có đáp ứng thì cha mẹ nàng cũng không thể đồng ý, hơn nữa đối với việc này căn bản không cần đoán, tuyệt đối là trăm phần trăm, thậm chí nếu biết được nữ nhi mình đã có mang mà nam nhân kia vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt có thể còn dẫn đến tình huống quá kích động nữa là. Huống chi Thiết Uyển cũng còn băn khoăn, nàng nhìn về phía nam nhân mà hỏi:
- Hướng Quỳ, các nàng đều chấp nhận cùng anh ở chung sao?
Lý do băn khoăn của Thiết Uyển không phải cũng không có lý, nữ nhân bên cạnh nam nhân này rất nhiều, chẳng lẽ các nàng đều thừa nhận sự tồn tại của đối phương sao? Là một phụ nữ, rõ ràng là nàng biết các nữ nhân kia cảm thấy gì, cho nên nàng cũng không dám xác định mấy người này có khả năng phát sinh ra điều gì không, chủ yếu là các nàng có nhiệt tình mà chấp nhận nàng hay không? Nếu mọi người khẩu phục mà tâm không phục, điều này sớm muộn cũng nảy sinh vấn đề, với tương lai đầy hối hận, tốt nhất là đem ngọn nguồn của sự hối hận giải quyết cho tốt trước đã. Nhưng về phương diện khác, Thiết Uyển cũng không thể không cẫn nhắc kỹ đến đứa con trong bụng của mình, hơn nữa nhớ tới tình cảnh của mình khi ở quán ăn nhỏ kia, cái cô gái tên “Sở Sở” lại kêu mình thân thiết như vậy, nói thật, nàng cũng có chút xúc động.
Hướng Nhật đương nhiên biết được điều mà nữ cảnh quan lo lắng, trên thực tế thì hắn cũng rất lo lắng về điều này, bất quá khi tại quán ăn nhỏ hắn thấy Sở Sở gọi Thiết Uyển là “Thiết tỷ tỷ”, từ điều này cho thấy, vấn đề của Sở Sở thì không cần phải lo lắng, đồ đệ Thạch Thanh cũng là người tốt bụng, nên cũng không cần băn khoăn, mấu chốt là An đại ŧıểυ thư, bình dấm chua của nàng ta thật sự rất kinh khủng, muốn trấn an phỏng chừng có chút – không, là không có khả năng. Nghĩ đến đây, Hướng Nhật cảm thấy được đây là vấn đề đau đầu vô cùng, nhưng câu hỏi của nữ cảnh quan hắn không thể nào mà không trả lời, chỉ có thể ngẩng đầu lên, gật gật mà nói:
- Đúng vậy!
Sau đó không đợi cho nữ cảnh quan có nghi ngờ gì, lập tức ôn nhu mà nói:
-ŧıểυ Uyển,em đã có mang, vậy sau này cũng không cần đến cục cảnh sát làm việc, nên biết, công việc này rất nguy hiểm, không cẩn thận…
- Không được!
Vốn là còn muốn nói thêm lời gì nữa nhưng sau khi nghe được lời hảo ý của nam nhân thì nàng lập tức cự tuyệt.
- Hai ngày này có một lữ hành đoàn người nước ngoài đến, em muốn đích thân an bài vấn đề an toàn của họ…
Nói đến đây, dừng một chút, mặt bắt đầu đỏ ửng:
- Hơn nữa em mới mang thai có một tháng thôi, em biết rõ mà, anh không cần lo lắng!
Hướng Nhật nghe được lời nói như thế tức giận mà mắng:
- Lữ hành đoàn? Người nước nào vậy, sao kiêu ngạo thế? Dám bảo bà xã của ta đi bảo vệ họ à, họ chán sống rồi sao?
- Anh nói cái gì!
Thiết Uyển mặt trắng không còn chút máu mà liếc nhìn nam nhân, nhẹ nhàng hoi một cái vào ngực của đối phương, tiếp tục nói:
- Này! Người bảo vệ không chỉ có em, mà là toàn bộ cảnh viên của cục cảnh sát, hơn nữa…còn tuyển thêm người công ty bảo vệ nữa, anh có biết không?
- Có nghe nói qua.
Hướng Nhật trong lúc nói chuyện, trong lòng không khỏi không xuất hiện hình bóng của Tinh Tinh (bạn của hắn trong công ty bảo vệ), phỏng chừng ở Bắc Hải chỉ có hắn mới có thể xác minh tên của công ty và mục đích của nó thôi, nhưng đảo đảo mắt lại nghĩ thấy, nữ cảnh quan hỏi mình điều này khẳng định không chỉ hỏi mình có nghe nói hay không, liên kết lời của nữ cảnh quan nói, Hướng Nhật đương nhiên đoán được đáp án:
- Chẵng lẽ bọn họ cũng được mời tới để bảo vệ lữ đoàn này sao? Đến cùng là ai mà quan trọng đến vậy? Làm gì mà phải dùng nhiều người đến thế?
Hướng Nhật thật sự không nghĩ ra, cái lữ hành đoàn này cuối cùng thực sự có cái lai lịch như thế nào.
- Hình như là từ Vatican tới.
Thiết Uyển nhất thời giải đáp nghi vấn của hắn.
- Truyền giáo sĩ?
Hướng Nhật không khỏi nhíu mày, bất quá cho dù Vatican đến, cũng không cần phải phái nhiều người như vậy đi bảo vệ chứ? Phải biết rằng, hiện tại ở quốc gia này Vatican cũng chưa có quan hệ nɠɵạı giao chính thức nào cả. Mà đáng ghét chính là, Hướng Nhật cũng không thích đám Vatican đó.
Thấy trên vẻ mặt của nam nhân có chút không thích, Thiết Uyển nhỏ nhẹ mà nói:
- Em cũng không biết rõ nữa, dù sao… chính là có việc như vậy.
- Được rồi.
Nếu không khuyên được, Hướng Nhật cũng chỉ có thể chiều lòng nữ cảnh quan, dù sao hiện tại thì đứa con cũng mới hơn một tháng, đối với đứa con trong bụng cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, nhưng hắn cũng có chút lo lắng, ôn tồn nói:
- Bất quá, có chuyện gì nhớ gọi anh, em bây giờ đang có mang…
Không đợi hắn nói xong, Thiết Uyển mặt giận dỗi,
liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Ừ, em biết rồi, thiệt là, một hồi lâu không gặp, anh làm gì mà dài dòng vậy.
Trong miệng mặc dù đang oán giận, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào không thôi.
- Dài dòng? Anh có thể không dài dòng sao chứ? Đây chính là con của em và anh mà.
Hướng Nhật vẻ mặt nghiêm chỉnh, tiếp theo không đợi nữ cảnh quan đỏ mặt nữa, hắn đã chuyển sang chuyện khác:
- Được rồi, lão bà, emnói chúng ta đặt tên cho con trai là gì thì tốt?
Trên mặt của Thiết Uyển bắt đầu nóng lên:
- Còn chưa có sinh ra, anh làm sao biết nó là con trai.
- Đó là do dự cảm của anh báo cho anh biết nó tuyệt đối là con trai!
Hướng Nhật bắt đầu ba hoa, không cảm thấy có chút thẹn nào mà nói tiếp:
- Hơn nữa, nó sẽ là một nhi tử ngoan, tốt nhất cũng anh tuấn như cha nó là được!
- Thật không biết xấu hổ!
Thiết Uyển hết chỗ nói, nam nhân này không ngờ lại mặt dầy đến như vậy sao? Nhưng nàng cũng không có chú ý tới, bởi vì nói chuyện với hắn một lúc, khiến cho nàng đem những chuyện lo lắng hoàn toàn vứt sang một bên, điều này cũng chính là công lao của đối phương.
- Cái gì mà không biết xấu hổ! Đây chính là sự thật mà!
Hướng Nhật dõng dạc nói, tiếp theo lại vô sỉ vuốt vuốt khuôn mặt mình.
- Ta cảm thấy được “Ngọc thụ lâm phong” bốn chữ này tạo ra là cho ta đó…
- Đi chết đi!
Thiết Uyển thực sự không chịu được lựu đạn nổ của lưu manh, nên tay nhanh chóng nhéo vào hông của hắn.
- Hắc hắc…
Hướng Nhật cười gian, sau đó đột nhiên nhanh chóng ôm nữ cảnh quan vào lòng, mắt chớp động đầy gian xảo mờ ám:
- Bà xã, em xem chúng ta đã lâu rồi không có…, quá trưa anh có thời gian không biết…
- Không được!
Thiết Uyển biết ngay nam nhân có cái ý định gì, trống ngực bắt đầu đập liên hồi, loại chuyện như thế này khiến cho người ta có cảm giác ngượng ngùng, mà nam nhân này thực không biết xấu hổ lại nhắc đến, mặc dù trong lòng nàng cũng có một tia rung động, nhưng hiện tại trong người mình còn có thêm một người, hơn nữa nhiều ngày không gặp mà vừa gặp đã cho hắn dễ dàng như vậy, khẳng định là sẽ làm cho đối phương khi dễ mình, loại chuyện như thế này không thể để mất mặt được.
- Tại sao?
Hướng Nhật bày ra bộ mặt như ăn phải mướp đắng.
Thiết Uyển đỏ mặt lên:
- Em đã có con, anh muốn làm chuyện xấu, nếu làm bị thương đến con thì sao hả?
Vừa nghe đến nguyên nhân này, Hướng Nhật không nhịn được cười rộ lên:
- Em cũng đừng lo quá lên chứ? Không có gì đâu, nghe em nói là mới một tháng thôi mà, sẽ không sao đâu, hơn nữa anh sẽ rất là dịu dàng…
Nói xong lời cuối cùng, Hướng Nhật đem nữ cảnh quan ôm chặt hơn nữa, làm cho đối phương trực tiếp cảm nhận được ý nghĩ xấu xa của hắn.
- Anh…
Thiết Uyển trên mặt ửng hồng giống như là đang tụ máu lại vậy, vì thân thể tiếp xúc quá nhiều với nam nhân, nàng tự nhiên cảm nhận được nam nhân đang có “Ác ý” với mình nên run rẩy mà nói:
- Nơi này là cục cảnh sát, ngươi còn không mau buông ta ra!
- Anh biết.
Hướng Nhật vẻ mặt bình tĩnh, càng vô lại mà vui đùa:
- Cho nên nếu em không đáp ứng anh, anh cứ như vậy mà ôm em, để cho thủ hạ của em thấy em lâu rồi không ra chắc sẽ lo lắng xông vào … Hắc hắc, như vậy không cần anh nói chứ?
- Anh vô lại!
Thiết Uyển tức giận, trên tay dùng lực càng mạnh thêm, hận không thể bóp nát thịt của nam nhân.
- Tùy em nói thế nào cũng được.
Hướng Nhật bây giờ thì thực giống như “lợn chết không sợ nước sôi, cùi rồi không sợ lở”, hơn nữa nữ cảnh quan càng dùng sức thì hắn cảng ra sức ôm chặt lấy.
Hai người trong bộ dạng này một hồi lâu, cho đến khi chuông điện thoại vang lên, vốn Hướng Nhật chuẩn bị không bắt máy rồi, nhưng cân nhắc là mình đang ở cục cảnh sát, có thể là Sở Sở nàng ta gọi tới, nhất thời bất chấp là đang thân mật với nữ cảnh quan, đưa một tay ra bắt điện thoại, nhưng tay kia vẫn tiếp tục xiết chặt đối phương.
Điện thoại quả nhiên là Sở Sở gọi tới, nhưng đó là một âm thanh đang khóc khiến cho vấn đề sinh lý lúc nãy của Hướng Nhật cũng hoàn toàn tan biến mất:
- Hướng Quỳ, Thanh tỷ bị thương!
- Cái gì!
Trong lòng Hướng Nhật run lên.
- Bọn em hiện tại đang ở đâu?
- Ở trong bệnh viện, Hướng Quỳ, anh mau tới đây, Thanh tỷ bị súng bắn.
Hướng Nhật sắc mặt lập tức biến đổi, hỏi rõ là bệnh viện nào, vội vã cúp điện thoại rồi chạy ra phía bên ngoài.
- Làm sao vậy? Ai bị thương?
Bởi vì đứng gần, Thiết Uyển cũng nghe rất rõ ràng, hiện tại còn thấy bộ dáng nóng lòng của nam nhân, cũng nhanh chóng đuổi theo, trong miệng la lớn:
- Em đưa anh đi!
- Ừ.
Hướng Nhật gật gật đầu, quay người lại nắm tay của nữ cảnh quan rồi chạy như điên ra ngoài, cả cảnh cục bị náo động, đám cảnh sát há hốc mồm khi thấy hai luồng gió lốc của hai bóng người tạo ra, chỉ là trong nháy mắt hoàn toàn biến mất…