Hướng Nhật ngạc nhiên nhìn người đẹp băng sơn bên cạnh, đối với việc nàng muốn về mà không có lời giải thích nào, không phải nói là sẽ ở lại đây sao? Sao bây giờ lại nói là phải đi về? Hắn vốn còn đang lo lắng đêm nay người đẹp băng sơn và An đại ŧıểυ thư ngủ cùng một chỗ sẽ làm ra những chuyện mà hắn không thể chấp nhận, nhưng sau một hồi trò chuyện, Hướng Nhật hoàn toàn không còn cảm giác lo lắng, đối phương cũng rất tin tưởng hắn, sao hắn lại có thể lấy lòng ŧıểυ nhân đo lòng quân tử chứ? Hơn nữa, Hướng Nhật cũng không cho rằng người đẹp băng sơn chủ động ở lại, sợ rằng người chiếm tiện nghi sẽ lại là An đại ŧıểυ thư, dù sao đây cũng đã từng có vết xe đổ!
- Ừ.
Người đẹp băng sơn gật đầu khẳng định, thực ra ngay cả nàng cũng không biết tại sao mình lại đưa ra quyết định này.
- Ai da… Ở lại ăn tối đã rồi hãy về.
Hướng Nhật cũng không dám giữ người ta lại, mặc dù mọi hiểu lầm đã được giải trừ nhưng dường như quan hệ của hai người cũng không đến mức độ như vậy. Nếu nói rõ ra một chút, hai bên đều hiểu những chuyện không thoải mái trong lần đầu gặp mặt hiện tại đã tiêu tan, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy xấu hổ nên mới tạo thành cái hoàn cảnh vi diệu như bây giờ.
- Không được, ta còn có chuyện phải làm…
Mặc dù thấy lưu manh có ý giữ lại nhưng người đẹp băng sơn vẫn từ chối.
- Để tôi tiễn cô!
Hướng Nhật biết đối phương đang tìm lý do từ chối, mặc dù không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng ý thức được có thể liên quan đến chuyện lúc nãy, nhưng hắn còn có thể nói gì nữa đây?
- Ừ.
Người đẹp băng sơn cúi đầu trả lời rồi đứng lên.
Hướng Nhật tiếp theo đứng lên, đi lên phía trước mở cửa, chờ người đẹp băng sơn ra khỏi nhà, hắn mới đi theo nàng.
Trên đường đi, hai người đều không nói lời nào, không khí yên lặng đến lạ thường.
Hướng Nhật rốt cuộc không nhịn được mở miệng trước:
- À… An An mà trở về…
- Ta sẽ gọi điện thoại cho nàng.
Người đẹp băng sơn đi ở phía trước cũng không quay đầu lại nói.
- A.
Hướng Nhật ứng tiếng, một cảm giác thất bại trước nay chưa có dâng lên trong lòng, hắn cũng chưa từng trải qua chuyện khó xử như vầy, mặc dù những lời đang muốn nói còn đang nghẹn trong bụng, nhưng đối phương dường như đoán được hắn muốn nói cái gì mà trả lời, điều này làm cho Hướng Nhật cảm thất buồn bực. Cùng một người đẹp rất thông minh tán dóc hình như không phải là một việc đơn giản. Hơn nữa… Hướng Nhật cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề, không phải là hắn không mở miệng được, mà do khuôn mặt đối phương luôn luôn lạnh lùng, không một chút tình cảm nào, sợ rằng ngay cả những người có đủ kiên nhẫn đứng trước khuôn mặt này cũng á khẩu không nói được lời nào. Nếu như đối phương tỏ ra tức giận hay có biểu lộ tình cảm nào đó, Hướng Nhật có thể mặt dầy sán lại, nhưng mấu chốt là đối phương đối với việc gì cũng thờ ơ, khiến hắn chỉ có thể đầu hàng chịu thua.
Hướng Nhật không nói lời nào nhưng người đẹp băng sơn lại có chuyện muốn nói, nàng vẫn không quay đầu lại, có chút chần chừ nói:
- Em gái ta… gần đây có chút kỳ quái, ngươi có thể đến xem nó thế nào được không?
Đã đi ra ngoài khu nhà Hướng Nhật ở, người đẹp băng sơn ngừng lại, xoay người nói với hắn đang ở phía sau.
- Vậy… đi thong thả, hẹn gặp lại!
Hướng Nhật theo bản năng nói.
- Hẹn gặp lại!
Người đẹp băng sơn cũng vẫy tay, xoay người đi tới chiếc taxi vừa đỗ lại bên lề đường.
Hướng Nhật vừa tiễn người đẹp băng sơn xong, tiếp đó lại thấy An đại ŧıểυ thư trở về, nhưng khi thấy người đẹp băng sơn không chào đã rời đi, lập tức hướng nòng pháo vào lưu manh:
- Hướng Qùy, có phải anh đã làm gì khiến Văn Văn tức giận bỏ về không?
- Anh là người thô lỗ như vậy sao?
Hướng Nhật đành cười khổ, nhưng hắn cũng không nói dối, thực ra, hắn biết chuyện người đẹp băng sơn bỏ về mình cũng không thoát khỏi có liên quan.
- Em thấy đúng là như vậy!
Ánh mắt hung hăng của An đại ŧıểυ thư liếc nhìn vẻ khác thường trên mặt lưu manh, hơn nữa nàng còn đưa ra một bằng chứng rất hùng hồn:
- Khẳng định là sau khi nghe em nói đêm nay muốn ở cùng Văn Văn nên anh đuổi cô ấy đi phải không? Hướng Quỳ, em không ngờ anh lại là người như vậy! Nói cho anh biết, Văn Văn không có ở đây, em cũng không ở cùng anh!
- An An, phiền em trước khi trách thì hãy hỏi cho rõ mọi chuyện có được hay không?
Hướng Nhật không chịu được cái tính tự quyết của cô nàng họ An, nhưng hắn cũng biết sự tức giận của cô nàng là có lý do. Dù sao cũng đã đồng ý để người đẹp băng sơn ngủ ở đây nhưng không hiểu tại sao lúc nàng không có mặt lại trở về, hơn nữa cùng lúc đó hắn lại vừa trở về, cho dù là ai thì cũng sẽ nghi ngờ như vậy. Huống hồ cô nàng họ An vẫn đưa ra cái lý do kia, nếu không phải Hướng Nhật biết chuyện gì xảy ra, phỏng chừng ngay cả hắn cũng nghi ngờ chính bản thân mình.
- Em mặc kệ, anh phải xin lỗi Văn Văn, nàng đã đáng thương như vậy, anh lại khi dễ nàng!
Vừa nói, An đại ŧıểυ thư vừa dữ tợn trừng mặt với lưu manh, do oán hận không thể giải bày nên đưa tay nhéo hắn.
Hướng Nhật đã quen với thủ đoạn bạo lực của An đại ŧıểυ thư, nhưng lần này hắn có chút tức giận, hơn nữa hắn cũng cảm thấy không thể để cho cô nàng họ An coi trời bằng vung như vậy nữa, nếu như sau này trở thành thói quen, phỏng chừng cuộc sống của hắn sẽ không dễ dàng gì. Hắn liền xuất ra một chiêu đã bắt được tay cô nàng họ An đang nhéo eo mình, đẩy nàng ngã lên trên ghế sa-lông, động tác giống hệt động tác khi dễ đồ đệ trước kia, Hướng Nhật làm thuần thục vô cùng, bởi vì quen tay làm nhanh.
- Anh buông em ra!
An Tâm hét lên, nàng không ngờ lưu manh đã làm sai lại còn dám phản kháng, điều này làm cho ngọn lửa giận âm ỉ trong lòng nàng bùng lên.
- An An, em mắng oan ông xã như vậy thật đáng bị trừng phạt! Hiểu không?
Hướng Nhật cười xấu xa, một tay lật người cô nàng họ An lại, khiến nàng nằm sấp trên sa-lông, sau đó phát xuống cái mông vểnh cao của cô nàng.
“Bốp” một âm thanh trong trẻo vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu oai oái của An đại ŧıểυ thư:
- Ái... đau quá!
- Xem em còn dám trách oan ông xã của mình nữa không
Hướng Nhật vừa nói vào đề, tay dừng lại một chốc, tuy nhiên vẫn không buông nàng ra, sau đó tay lại gắt gao đánh xuống cái bộ vị có lực đàn hồi kinh người kia của cô nàng.
- Anh đánh em!
An Tâm quay đầu lại, trong mắt mơ hồ phủ một làn sương mỏng.
Hướng Nhật cảm thấy có chút đau lòng, nhưng lúc này cũng không cho phép mình được mềm lòng, vì nghĩ tới hạnh phúc sau này, hắn chỉ còn cách tàn nhẫn hạ quyết tâm, lại vỗ “bốp” một cái, nhưng lực đa͙σ lần này so với hai lần trước không lớn lắm, nhưng vẫn khiến cho cô nàng họ An uất ức rơi lệ, hai mắt rưng rưng nhìn hắn.
Tay Hướng Nhật cuối cùng cũng không giơ lên nữa, cô nàng họ An này có phải là rất khoa trương hay không, căn bản không giống như tác phong cường ngạnh của một nữ nhân thích bạo lực, hắn vừa mới vỗ nhẹ vài cái như vậy, không cần phải giống như gái không chồng bị ruồng rẫy như vậy chứ?
- An An.
Hướng Nhật ôn nhu gọi, đồng thời người nằm ép nhẹ lên lưng nàng, giọng nói hết sức dịu dàng:
- Em phải biết, chuyện chưa điều tra rõ ràng tuyệt đối không thể không tin ông xã của mình.
Nhưng An đại ŧıểυ thư hiển nhiên không chú ý tới lời hắn nói, chỉ hung hăng nhìn hắn, vừa khôi phục lại liền nói:
- Anh đánh em!
Hướng Nhật ho khụ một cái:
- Chuyện đánh hay không không phải vấn đề, mà vấn đề là em không tin tưởng ông xã mình, ngay cả lời của anh cũng không tin…
Hướng Nhật còn định nói thêm, nhưng An đại ŧıểυ thư đã bắt đầu kịch liệt giãy dụa:
- Em không tin! Em không tin! Em cũng không tin…
- An An, em còn muốn bướng bỉnh đến khi nào!
Giọng nói của Hướng Nhật gắt to lên, đồng thời hắn cũng cảm thấy rất hưng phấn, bởi vì trong lúc giãy dụa thân thể hai người không ngừng cọ xát vào nhau, cái bộ vị mẫn cảm kia không kiềm chế được mà bành trướng lên.
An Tâm hiển nhiên cũng cảm nhận được sự hưng phấn của hắn đang cấn cấn trên mông mình, hơn nữa bị hắn quát như vậy lại càng hoảng sợ, nàng đình chỉ việc giãy dụa, vẻ mặt đầy uất ức.
Hướng Nhật thấy đã trấn áp được cô nàng họ An, lại thấy nàng biểu lộ dáng vẻ thương cảm khi bị khi dễ thì nhẹ nhàng nói:
- An An, em phải biết, Văn… Hác ŧıểυ thư tự mình đi về, cô ấy nói sẽ gọi cho em khi về đến nhà.
- Thật chứ?
An Tâm đã bình tĩnh trở lại, đương nhiên, điều này là do lưu manh quát lớn mà thành. Thực ra, từ lúc quan hệ của hai người được xác lập, nàng cũng chưa thấy hắn lớn tiếng như vậy, cho dù nàng có ngang ngạnh như thế nào. Nhưng hiện tại, nàng cuối cùng cũng ý thức được có thể mình thật sự đã hiểu lầm hắn, nếu không sao hắn lại tức giận như vậy?
- Anh thề!
Hướng Nhật chìa ba ngón tay hướng lên trời nói.
- Được rồi, em tin anh!
An Tâm hoàn toàn tin lời hắn nói, không chỉ bởi vì trên mặt hắn có biểu hiện của một lời thề son sắt, hơn nữa nàng cũng biết với cá tính của mình tuyệt đối không có khả năng sau khi bị khi dễ, vẫn cùng người khi dễ mình đạt được thỏa thuận.
Vừa nói xong những lời này, tiếng chuông điện thoại liền vang lên. Hướng Nhật thấy đó là tiếng chuông điện thoại di động của cô nàng, liền từ trên người nàng bò dậy để cho nàng nghe điện thoại.
An Tâm vừa nhìn màn hình điện thoại, lập tức không do dự ấn nút nghe:
- Nè Văn Văn, sao mi lại trở về? Không phải nói là…
Mới nói tới đây, đối phương đã lập tức ngắt lời nàng rồi nói cái gì đó, nhưng bởi vì điện thoại của cô nàng họ An cách âm rất tốt nên Hướng Nhật căn bản không nghe được gì, chỉ nghe cô nàng họ An nói:
- Mình biết rồi, ừ, ngày mai gặp nhau ở trường nhé, bái bai.
Nói xong, nàng liền cúp điện thoại, sau đó nhìn chằm chằm vào lưu manh.
- Làm sao vậy?
Hướng Nhật một tí cũng không hiểu vội hỏi.
An Tâm hừ nhẹ một tiếng, không cam lòng nói:
- Cuối cùng thì chuyện anh và Văn Văn… là như thế nào? Nàng tự nhiên sao lại nói tốt cho anh?
Trong lòng Hướng Nhật chợt động, ngoài miệng nói:
- Đã bảo là chuyện còn chưa rõ ràng không nên hiểu lầm anh như vậy, hiện tại đã rõ rồi chứ?
- Xin lỗi!
An đại ŧıểυ thư cúi đầu nói, nhưng sắc mặt liền thay đổi:
- Nhưng sao tự nhiên anh lại đánh em, lại đánh đau như vậy, điều đó em sẽ không tha cho anh!
Nói xong nàng như một con hổ lao tới, đè lưu manh không kịp đề phòng xuống ghế sa-lông, sau đó há miệng cắn tới.
- A…
Hướng Nhật kêu lên thảm thiết, đương nhiên phân nửa là giả vờ, nhưng không thể phủ nhận hàm răng của An đại ŧıểυ thư cũng có chút uy lực, hơn nữa lại cắn vào vai là chỗ thịt ít nhất cho nên tương đối đau.
Qua hơn mười giây, An đại ŧıểυ thư mới chịu nhả ra, mắt bắn ra tia dữ tợn nhìn Hướng Nhật:
- Cắn chết anh luôn, xem anh còn dám khi dễ em nữa không
Vừa nói nàng lại vừa đắc ý nhìn kiệt tác của mình trên vai lưu manh, nhưng khi nhìn thấy dấu răng hằn sâu liền mềm lòng hỏi:
- Anh… anh có đau không?
Sau đó nàng lại cảm thấy lời nói của mình có chút yếu ớt giọng liền trở nên tàn nhẫn:
- Cho chết, ai bảo anh khi dễ em!
Nhưng mắt nàng lại luôn nhìn vào dấu răng kia, lộ ra vẻ mặt không đành lòng.
- Có phải rất đau lòng phải không?
Hướng Nhật hiển nhiên biết An đại ŧıểυ thư là loại ngoài cứng trong mềm liền trêu trọc:
- Nếu đau lòng buổi tối ngủ với anh đi, đến lúc đó cho anh sờ vuốt một chút là được rồi.
- Không cho!
An Tâm trừng mắt:
- Buổi tối anh ngủ với Thanh Thanh đi, em đã nói với anh từ trước rồi.
- Nói gì vậy?
Một giọng đột nhiên vang lên làm cho hai người không chút chuẩn bị nhìn lại nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy Thạch Thanh không biết từ lúc nào đã đến phía sau bọn họ.
- Không có gì, không có gì…
An Tâm lập tức phủ nhận, nàng không biết đối phương tới lúc nào, dù sao chuyện mà người trong cuộc không có ở đây mình lại tự nhiên thay người ta làm chủ, hiện tại lại bị người ta hỏi tới tự nhiên cảm thấy xấu hổ.
Thạch Thanh cũng không vạch tội An đại ŧıểυ thư nói dối, chỉ nhìn cầm thú sư phụ hỏi:
- Sự phụ, đêm nay em cùng An An ngủ với anh, anh nói có được không?
- Nhất trí!
Hướng Nhật “vù” một cái từ trên ghế sa-lông nhảy lên ôm lấy đồ đệ ngoan mà thương yêu một phen. Loại chuyện tốt như vậy tìm khắp nơi không thấy, có khả năng từ chối được sao? Hơn nữa… là 3plays, trời ạ, cuối cùng nguyện vọng cũng được thực hiện.
- Em còn chưa đồng ý.
An đại ŧıểυ thư ở một bên bất mãn nói.
- Số ít phải phục tùng số đông, kháng nghị không có hiệu quả!
Hướng Nhật vừa nói xong, liền phóng vào bếp:
- Anh đi nấu cơm tối.
An Tâm mặc dù không cam lòng nhưng tại mình thay người khác làm chủ trước, giờ cũng chẳng trách được người ta báo thù mình, thấy lưu manh đang chạy vào phòng bếp, nàng liền kiếm chuyện nói:
- Bây giờ còn chưa tới bốn giờ, còn lâu mới tới giờ ăn cơm.
- Không còn sớm, không còn sớm... Ăn cơm xong tụi mình đi ngủ sớm, đêm nay phải ngủ sớm, đừng quên ngày mai còn phải đi học.
Hắn lưu lại một tràng cười rồi biến vào trong phòng bếp.