Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 256: Thứ năm tuần sau, nhà ta không có ai

Trước Sau

break
Ngày chủ nhật, trời không mưa.

Khi Hướng Nhật còn đang ôm An đại ŧıểυ thư trong lòng ngủ ngáy khò khò, bất thình lình một tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức hắn từ trong mộng đẹp. Đối với việc này, Hướng Nhật vừa mới tỉnh dậy đã thấy hết sức tức giận, đưa mắt nhìn màn hình điện thoại di động, Hướng Nhật nhấn nút nghe rồi nói bằng giọng cực kì mất bình tĩnh:

- Này, cây gậy trúc, tìm ta có việc gì?

Mới sáng sớm đã bị đánh thức, cũng khó trách Hướng Nhật nổi cơn thịnh nộ, ngay cả cách gọi “cây gậy trúc” bình thương hắn chỉ dám nói thầm trong bụng cũng tuôn ra khỏi miệng.

- Khốn kiếp! Trận đấu sắp bắt đầu đến nơi rồi mà ngươi vẫn còn ở nhà hả, còn không mau đến trường cho ta!

Người ở đầu dây bên kia hét lên giận dữ, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, cho nên hét càng to:

- Ngươi vừa gọi ta là gì! Khốn kiếp! Có giỏi thì ngươi gọi thêm một lần nữa xem!

- Cô nghe lầm đấy chứ, đại quản lý?

Hướng Nhật đã bình tĩnh lại, bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp để gây sự với cô nàng cao như cây gậy trúc, hắn vội vàng lái sang chuyện khác:

- Sắp thi đấu rồi à? Ok, ta lập tức tới ngay.

Nói xong, hắn định cúp máy.

Tuy nhiên trong lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ nghe một tiếng rêи ɾỉ không biết là do thống khổ hay do sung sướиɠ từ dưới thân truyền đến, loa di động của Hướng Nhật cũng đúng lúc truyền âm thanh này một cách chân thực sang đầu dây bên kia.

Nhâm đại quản lý lập tức nghe thấy tiếng rêи ɾỉ mập mờ đến cực điểm và cũng mê hoặc đến cực điểm, nàng hỏi bằng giọng không chắc chắn lắm:

- Có nữ nhân bên cạnh ngươi?

- À -- --

Hướng Nhật kéo giọng thật dài, cuối cùng trả lời như đinh đóng cột:

- Đúng!

Không biết tại sao, Hướng Nhật đột nhiên có loại cảm giác hoang đường như kiểu bị vợ bắt gian ngay trên giường, hắn ra sức lắc đầu để vứt cái ý nghĩ này ra khỏi não bộ. Chẳng qua vừa rồi hắn vừa nghe điện thoại vừa vô thức vuốt ve bộ phận mẫn cảm An đại ŧıểυ thư nằm dưới thân mình, tuy nói là cách một lớp áo tơ tằm, nhưng An đại ŧıểυ thư trong lúc ngủ mơ vẫn có phản ứng, mà bây giờ nếu đã rên lên thành tiếng, vậy chứng tỏ nàng sắp tỉnh lại đến nơi.

Nghe xong câu trả lời khẳng định của nam nhân, giọng nói của Nhâm đại ŧıểυ thư ở đầu dây bên kia càng ngày càng khó chịu:

- Hừ, biết rõ hôm nay phải thi đấu mà ngươi vẫn… Đồ trác táng, nếu trận hôm nay thua, hậu quả ngươi chờ mà xem!

- Chuyện này khó có khả năng xảy ra lắm.

Hướng Nhật nói rất tự tin, liếc thấy An đại ŧıểυ thư đã mở mắt, hắn vội nói:

- Được rồi, không có việc gì nữa…

- Chờ đã!

Hai giọng nói đồng loạt vang lên. Một là của An đại ŧıểυ thư đã tỉnh giấc, cái còn lại hiển nhiên là của Nhâm đại ŧıểυ thư khi biết nam nhân muốn cúp điện thoại. Có điều khác với Nhâm Quân, An Tâm còn có hành động, nàng nhanh chóng đọat lấy di động trong tay nam nhân.

- Này, ai tìm bạn trai ta thế?

An Tâm nói với người trong điện thoại, đồng thời nhấn mạnh hai chữ “Bạn trai”. Trên thực tế, nàng đã tỉnh dậy từ lâu, chỉ đang giả vờ ngủ mà thôi, lại thêm loa điện thoai của nam nhân quá rõ, An đại ŧıểυ thư sớm đã nghe ra giọng trong điện thoại là nữ. Chỉ là nàng muốn nghe trộm xem nam nhân rốt cuộc có gạt mình đi lăng nhăng hay không, ai ngờ nam nhân trong lúc nói điện thoại mà còn sờ mó lung tung trên người mình, nhất thời nàng nhịn không được rên lên thành tiếng. Lúc này mắt thấy nam nhân định cúp điện thoại, An Tâm đương nhiên muốn cướp lấy, nàng muốn biết nữ nhân ở đầu dây bên kia rốt cuộc là ai.

- An tỷ tỷ?

Đầu dây bên kia hỏi lại bằng giọng nghi hoặc không dám chắc.

- Hả? Nhâm muội muội?

An Tâm cũng nghe ra chủ nhân của giọng nói ở đầu dây bên kia, sau khi hung hăng trừng mắt lườm nam nhân một cái, nàng mới ra vẻ tỉnh ngộ:

- À, em tìm Hướng Quỳ là để đi thi đấu à? Chị biết rồi, chị lập tức bắt hắn qua ngay.

Nói xong, nàng đưa điện thoại lên trước mặt mình rồi cố ý lớn tiếng nói:

- Hướng Quỳ, anh còn không xuống khỏi người em đi! Lập tức đi chơi bóng rổ cho em!

Hướng Nhật nghe thế liền sửng sốt, hắn có chút khó hiểu, trong bụng thầm nhủ: Không phải mình đang ngồi bên cạnh nàng sao? Sao lại nói mình ở trên người nàng? Tuy nhiên Hướng Nhật tốt xấu gì cũng không phải kẻ ngu, liếc mắt nhìn điện thoại trong tay An đại ŧıểυ thư, hắn lập tức tỉnh ngộ, mấy lời này không phải nói với hắn, mà để cô nàng cao như cây cây gậy trúc trong điện thoại nghe được. Hướng Nhật không khỏi cười khổ, lại còn thế nữa cơ đấy!

Quả nhiên, đầu dây bên kia vội vã nói một tiếng “Gặp lại” rồi cúp điện thoại.

Nhìn khóe miệng An Tâm nhếch lên đắc ý vì âm mưu được thực hiện, Hướng Nhật đột nhiên kéo nàng nằm xuống trên giường, kề môi định hôn.

An Tâm vội vàng mà dùng bàn tay nhỏ bé ngăn miệng của nam nhân lại, nàng nói gấp:

- Anh muốn làm gì? Đã trễ lắm rồi, sẽ bị Thanh Thanh nghe được mất.

Hướng Nhật dùng một tay giữ hai tay của An đại ŧıểυ thư đặt lên đầu giường, miệng cười dâm:

- Nghe được thì sao? Hơn nữa không phải em nói anh đang ở trên người em sao? Bây giờ anh chỉ biến mấy lời này thành sự thật thôi!

Nói xong, cả người đè xuống.

- Ư ư ~~~~

Bởi vì miệng bị hôn, An Tâm chỉ còn cách giãy dụa toàn thân để biểu đạt sự phản đối của mình, có điều làm như vậy càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể nam nhân thêm hưng phấn. Nàng có thể cảm nhận được, một tay của nam nhân đã xốc áo ngủ của nàng lên rồi chạm vào vùng bụng ở thắt lưng nàng, hơn nữa còn quyến luyến vuốt ve nơi đó không chịu rời đi, và dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sờ xuống dưới.

Tại thời khắc mấu chốt, thừa dịp tay phải của nam nhân còn chưa hoàn toàn bình phục. An Tâm rốt cuộc giằng được một tay ra, nàng vội đè lên bàn tay háo sắc của nam nhân đang tác oai tác quái trên bộ phận mẫn cảm của mình. Đồng thời cũng thoát khỏi miệng của nam nhân, nàng nén giận nói:

- Đã bảo Thanh Thanh sẽ nghe được, thế mà anh vẫn làm càn, buổi tối hôm qua… Anh còn chưa thỏa mãn hay sao? Tay em đến giờ vẫn còn đau đây này.

- Hehe…

Hướng Nhật không thấy áy này chút nào.

- Không phải em nói anh đang ở trên người em sao? Nam ở trên, nữ ở dưới, là chuyện đương nhiên mà! Hơn nữa tay em đâu phải bị anh hại ra như vậy, ai bảo em không chịu cho anh sờ.

Nói xong câu cuối cùng, Hướng Nhật đã đem toàn bộ lỗi lầm đổ lên đầu An đại ŧıểυ thư.

- Anh !!!!!

Khuôn mặt An Tâm trong nháy mắt đỏ bừng, mình còn chưa cho sờ á? Nói thật tay nàng không đau, mà… chỗ khác trên người đau. Có điều vấn đề này xấu hổ muốn chết, An Tâm cũng không muốn mãi dây dưa với nó, nàng chuyển sang bắt lỗi trong câu nam nhân vừa nói:

- Dựa vào cái gì mà đòi nam trên, nữ dưới? Em không tin!

Nói xong, nàng xoay đè lên trên mình nam nhân. Hướng Nhật thấy việc này đối với mình cũng vô hại, nên cũng mặc cho An đại ŧıểυ thư làm gì thì làm.

Đến khi cưỡi được lên người nam nhân, An Tâm không khỏi đắc ý:

- Xem đi, bây giờ là nữ trên, nam dưới.

Hướng Nhật bị cưỡi ở dưới thật ra không thống khổ cho lắm mà là đang hưởng thụ, bởi vì An đại ŧıểυ thư khi ngủ có thói quen mặc đồ lót bằng tơ tằm, hạ thân chỉ được che bằng một cái qυầи ɭóŧ nhỏ, thật khéo là bây giờ nàng đang ngồi ngay trên bộ phận “ấy” của nam nhân. Hơn nữa nàng nói cưỡi là cưỡi thật, cả người không ngừng nhún nhẩy, đây không phải muốn lấy mạng hắn sao?

Hướng Nhật rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn đưa tay ôm lấy cái mông của An đại ŧıểυ thư đang nhún nhẩy, sau đó kéo sát vào người mình.

Từ phần thân thể tiếp xúc giữa hai người, An đại ŧıểυ thư cũng cảm nhận được phản ứng sinh lý của nam nhân, hình như “nó” càng ngày càng cứng rắn. Lúc này chẳng những nàng đỏ mặt, ngay cả hai bên tai cũng đỏ dừ, thấy nam nhân vẫn đang nhìn mình một cách ám muội, nhất thời nàng nhéo mạnh vào bên hông hắn:

- Còn không cho em xuống!

- Không phải em nói muốn ở trên sao?

Hướng Nhật chiếm được tiện nghi lại còn ra vẻ không hay biết gì, tuy nhiên thấy An đại ŧıểυ thư sắp nổi cơn lôi đình đến nơi, cuối cùng hắn vẫn buông nàng ra.

An Tâm vừa được tự do liền nhéo nam nhân thêm một cái, nàng nhanh chóng nhảy xuống giường, để lại một câu “Em đi tắm đây” rồi chạy ra cửa, hiển nhiên câu nói của Hướng Nhật cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng không ít.

- Chúng mình tắm uyên ương…

Hướng Nhật còn chưa nói hết câu, thấy An đại ŧıểυ thư đã chạy trốn mất dạng, hắn chỉ đành bỏ dở.

olo

Vội vã ăn cho xong bửa sáng, đến khi Hướng Nhật chạy tới trường thì thời gian đã trôi qua nửa giờ đồng hồ, hiển nhiên vị đại quản lý kia cũng chờ đến không nhịn được nữa, vừa thấy nam nhân xuất hiện, nàng lập tức mắng xối xả:

- Ngươi là ốc sên à? Sao bây giờ mới đến? Ngươi có biết còn một tiếng nữa là trận đấu bắt đầu không? Ngươi có biết chúng ta nhiều người như vậy đợi ngươi bao lâu rồi không?

Nói xong, Nhâm Quân chỉ chỉ vào đám cầu thủ bên cạnh, vẻ mặt dữ tợn của nàng làm cho cả đám bị nàng chỉ vào cúi gắm mặt. Trên thực tế, sở dĩ Nhâm Quân giận dữ như vậy là vì còn có một nguyên nhân khác, căn cứ vào “âm thanh bên ngoài” vừa rồi nghe được trong điện thoại, nàng không thể không hoài nghi có phải nam nhân sau khi cúp điện thoại vẫn tiếp tục thân mật với An tỷ tỷ hay không, nếu không sao bây giờ hắn mới đến. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng cực kì không thoải mái.

- Còn một tiếng? Nói cách khác thời gian vẫn dư dả mà.

Vẻ mặt Hướng Nhật tỉnh bơ, đối với việc cô nàng cao như cây gậy trúc tức giận mình, hắn một chút phản ứng cũng không có.

Mặc dù thái độ này của hắn càng làm Nhâm Quân thêm căm tức, nhưng nàng ý thức được ở đây có nhiều người, không nên nói nặng lời quá, hơn nữa trận đấu chỉ còn bốn mươi phút nữa là bắt đầu, cho nên đành nhẫn nhịn. Nàng oán hận ném một gói đồ xinh xắn cho nam nhân:

- Cầm lấy, đây là đồng phục và giầy chơi bóng của ngươi!

- Của ta?

Hướng Nhật tiện tay đón lấy, không ngờ mình cũng có phần? Vốn tưởng rằng vẫn mặc đồ của thằng nhóc số bẩy, không ngờ cô nàng cao như cây gậy trúc còn chuẩn bị cho hắn một bộ riêng. Vừa mở ra, đập vào mắt là một bộ quần áo chơi bóng rổ màu đỏ sọc trắng, thoạt nhìn khiến cho người ta có loại cảm giác nhiệt huyết của tuổi trẻ, số áo vẫn là số bẩy.

Khi nhìn thấy cái số bảy to tướng, Hướng Nhật không khỏi hoài nghi đấy chính là bộ quần áo lần trước hắn đã mặc, bởi vì nó thực sự quá giống. Nghĩ tới đây, Hướng Nhật lại nhìn thoáng qua một cầu thủ bên cạnh có chiều cao xấp xỉ hắn, đấy chính là tên số bẩy lần trước cho hắn mượn quần áo, có điều lúc này hắn đang mặc áo số mười một, Hướng Nhật càng thêm tin tưởng vào suy đoán của mình.

Tuy nhiên cầu thủ trước kia mang số 7 bây giờ mang số 11 lại hoàn toàn đập tan suy đoán của lưu manh, chỉ thấy hắn ta vừa lộ ra vẻ mặt hâm mộ vừa lại gần Hướng Nhật nói líu lo không ngừng:

- Lão đại, anh không biết à, cái này là đại tỷ tự mình chuẩn bị cho anh. Vốn em cũng muốn anh mặc bộ đồ lần trước của em, để em được thơm lây, nhưng đại tỷ lại nói…

- Ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm đâu.

Không đợi hắn nói xong, Nhâm đại ŧıểυ thư ở một bên đã hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, đến nỗi tên kia ngượng ngùng phải lủi ra chỗ khác. Lúc này Nhâm Quân mới nói với Hướng Nhật:

- Còn không mau đi thay đồ đi? Sắp thi đấu rồi.

- Cô không định để ta thay đồ ngay ở đây chứ?

Đối với việc cô nàng cao như cây gậy trúc chuẩn bị riêng cho mình một bộ đồ mới, trong lòng Hướng Nhật cũng hơi cảm động. Tuy nhiên cảm động thì cảm động, giờ đối phương bảo mình thay quần áo, nơi này lại không có chỗ thích hợp để thay đồ. Bởi vì đang ở sân tập bóng rổ, liếc mắt một cái là có thể nhìn từ đầu đến cuối, làm sao mà thay đồ được. Nếu như ở đây đều là nam, Hướng Nhật cũng chả ngại gì, mấu chốt là còn có cô nàng cao như cây gậy trúc, Hướng Nhật không thể không cân nhắc một cách thận trọng.

Có điều câu trả lời của Nhâm đại ŧıểυ thư rõ ràng nằm ngoài dự liệu của hắn:

- Để kịp giờ cũng chỉ đành vậy.

Nói xong, nàng quay người lại, rõ ràng là đang tỏ vẻ chính mình không thèm rình coi hắn thay đồ.

- Hả?

Nàng ta vừa nói thế, chẳng những Hướng Nhật sửng sốt, mà mọi cầu thủ ở đây cũng vậy. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy đại quản lý nói chuyện dễ nghe như vậy, phải biết rằng, bình thường ai nói một câu dính dáng đến vấn đề nhạy cảm, cơ bản đều bị mắng cho chết khiếp thì thôi. Không ngờ hôm nay nàng ta lại thông thoáng đến vậy. Ban đầu bọn họ tưởng rằng người kia hỏi một câu như thế nhất định sẽ làm quản lý tức giận, nhưng kết quả lại làm cho người ta trợn tròn con mắt. Có điều nghĩ lại người trước mặt là cầu thủ số 7 thần kỳ, một chút bất mãn trong lòng bọn họ đã lập tức biến mất. Số 7 là ai? Đấy là nhân vật biến thái có thể thực hiện một cú slam dunk(1) vỡ khung rổ, cho dù trong lòng có muốn đố kỵ cũng không có lý do mà đố kỵ, ai bảo người ta có thực lực.

Nếu ngay cả cô nàng cao như cây gậy trúc cũng không để ý, Hướng Nhật cũng không tiếp tục đôi co làm gì, sau vài tiếng loạt xoạt hắn đã cởi quần áo và thay vào bộ đồ bóng rổ mới. Thực ra hắn căn bản không biết một điều, đây là Nhâm đại quản lý muốn có một chỗ dựa tâm lý cho việc “ấy”, dù sao đối với chuyện đánh cuộc nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng, vì chỉ cần chiến thắng trong trận đấu thì nàng sẽ phải cho hắn cái lần đầu tiên quý giá của mình… Mà nếu cuối cùng cũng phải làm chuyện còn xấu hổ gấp trăm lần so với chuyện lúc này, đã thế thì bây giờ diễn tập trước một chút cũng không tệ.

- Đã xong.

Hướng Nhật nói một câu với cô nàng cao như cây gậy trúc đang quay lưng về phía mình, thấy đối phương quay đầu lại, hắn lập tức chỉ vào chỗ quần áo vừa thay ra:

- Chỗ quần áo này của ta thì làm sao đây?

- Đưa cho ta chứ sao nữa!

Nhâm Quân lập tức đón lấy chỗ quần áo trên tay Hướng Nhật, nàng gom chúng lại rồi cất vào cái túi ban đầu chứa bộ đồ bóng rổ. Làm xong xuôi việc này, nàng lại đưa tay về phía hắn:

- Bỏ kính ra.

Cử chỉ của nàng giống hệt một bà quản gia.

Hướng Nhật lại nghĩ nếu mình tháo kính xuống thì càng dễ khiến người ta không nhận ra, như vậy cũng giúp hắn sống vô danh qua ngày tại trường học, thế nên không chút do dự tháo kính mắt xuống đưa cho cô nàng cao như cây gậy trúc.

- Vậy xuất phát thôi.

Nhâm Quân vung tay lên rồi đi trước dẫn đầu, khi đi ngang qua người nam nhân, nàng thấp giọng hỏi một câu:

- À này, tay ngươi đã ổn chưa?

- Cũng khá ổn rồi.

Hướng Nhật vừa nói vừa giơ tay phải lên quơ qua quơ lại, đồng thời dùng ánh mắt đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.

- Thế thì tốt.

Nhâm Quân gật gật đầu, sau lại thấy nam nhân dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào mình, nàng vội vàng giải thích:

- Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ suy nghĩ cho mình thôi, dù sao tay ngươi ổn hay không cũng đều ảnh hưởng đến việc thắng thua.

Nói xong, không đợi nam nhân kịp phản ứng, nàng tăng tốc đi về phía trước.

Hướng Nhật lắc đầu nghi hoặc, sao cô nàng này nói đi là đi ngay thế? Mình chỉ khen thầm hôm nay cô nàng mặc một bộ đồ không tồi thôi mà, việc gì nàng ta phải nóng vội giải thích như vậy? Trên thực tế, trang phục của Nhâm đại ŧıểυ thư hôm nay quả thật rất hấp dẫn nam nhân. Thân trên nàng là một cái áo T-shirt màu phấn hồng hơi rộng, nửa người dưới là một cái quần short màu đen bó sát người, chẳng những ôm lấy đường cong của thân thể nàng một cách hoàn mỹ, còn làm tôn thêm vẻ mê người của thân hình cao gầy thon thả.

Tuy nhiên Nhâm Quân cũng không biết điều này, nàng rốt cuộc vẫn hiểu lầm.

olo

Khi xe của đội bóng đến đại học Bắc Hải, các hỗ trợ viên của Cao Đại đã đứng đợi được một lúc lâu, vừa thấy đội mình xuất hiện, lập tức kéo bọn họ vào sân bóng rổ.

Trong sân bóng rổ cũng sớm đã chật kín người, đương nhiên, sinh viên trường Hải Đại chiếm tới bẩy phần, dù sao nơi này cũng là sân nhà của họ, có điều dù sinh viên trường Cao Đại chỉ chiếm ba phần, nhưng tiếng hò hét không kém Hải Đại tý nào. Hơn nữa vừa thấy đội bóng trường mình xuất hiện, tất cả bật người đứng dậy tung hô. Nhất là khi thấy một người tương đối thấp đứng trong đội ngũ cao lêu ngêu lại còn mang số bảy đi vào sân, cả đám còn hô to hơn. Dù sao không ít người đã từng xem qua cầu thủ số bẩy thần kỳ này biểu diễn, đương nhiên, cũng có không ít người vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà bỏ lỡ trận thi đấu đặc sắc với Tài Đại. Tuy nhiên bọn họ đều biết rõ một điều, cầu thủ số bảy kia -- -- chính là nhân vật khủng bố đã làm gẫy cả khung rổ bên Tài Đại. Có thể nói tất cả sinh viên Cao Đại ở đây đều tới vì hắn, nếu không phải trước trận đấu đội bóng rổ đã tung tin này ra, có lẽ số người đến cổ vũ còn không được một phần mười so với bây giờ.

- Số bảy, số bảy…

Trong sân bóng rổ vang lên những tiếng hò hét thật lớn.

- Ngươi rất được hoan nghênh đấy.

Nhâm đại ŧıểυ thư đứng bên cạnh Hướng Nhật nói.

- Bình thường mà, mọi người cổ vũ mà thôi.

Hướng Nhật nói với vẻ bình tĩnh, nhưng con mắt hắn lại nhìn về phía khu nghỉ ngơi của phần sân đối diện.

Không còn nghi ngờ gì nữa, An đại ŧıểυ thư ở bên kia cũng đang dùng ánh mắt hút hồn người nhìn về bên này, đứng sau lưng nàng là một đám nữ cổ động viên mặc quần áo gợi cảm để lộ ra vóc người nóng bỏng, hơn nữa chính nàng ta lại trái ôm phải ấp, hai người bị nàng ôm vào trong lòng đều là đại mỹ nữ, cái khung cảnh này quả thật nam nhân vừa thấy đã phải chảy nước miếng.

Hướng Nhật thấy vậy cũng có chút ghen tỵ, An đại ŧıểυ thư ôm bên trái chính là đồ đệ Thạch Thanh, còn bên phải là người đẹp băng sơn, nếu đổi lại là mình … Hướng Nhật không nhịn được lâm vào ảo tưởng…

Trong khu nghỉ ngơi của phần sân bên kia, các cầu thủ đội Hải Đại đầu tiên là sửng sốt trước tiếng hoan hô ầm ĩ trong sân bóng rổ, ngay sau đó bọn họ không khỏi tập trung ánh mắt hướng về người đươc chào đón. Ban đầu còn tưởng là đại nhân vật ghê gớm nào, đến khi nhìn ra đấy là một tên dáng người thấp bé cao chưa đến một mét tám, trên mặt mỗi người đều xuất hiện vẻ xem thường. Trên thực tế, đối với trận đấu hôm nay, căn bản là họ không để trong lòng, bọn họ biết đội bóng rỗ Cao Đại kém cỏi như thế nào, ngay cả huấn luyện viên chính thức cũng không có, hàng năm đều có tiếng là một đội bóng rác rưởi. Vốn bọn họ nghĩ không cần đưa ra các cầu thủ chủ lực cũng thừa sức đánh bại đối phương, nhưng hiện tại thấy trường đối phương có nhiều người cổ vũ như vậy, bọn họ lại một lần nữa sắp xếp đội hình mạnh nhất, mục đích là để đả kích tinh thần của Cao Đại, tốt nhất là trong 10 phút đầu của hiệp một nhanh chóng làm cho Cao Đại thua hoàn toàn. Bởi vì khinh thường đối phương, Hải Đại cũng không thèm tìm hiểu thành tích của đối phương, cho nên cũng không biết đội đối phương có một cầu thủ biến thái có thể slam dunk vỡ cả khung rổ. Bây giờ thấy cổ động viên đối phương tung hô số bảy, tất cả đều thấy khó chịu với cái tên này.

- Hừ, thằng nhóc kia lùn như thế còn đòi chơi bóng rổ, cứ chờ xem ta đánh hắn nhừ tử như thế nào!

Trong số đó có một người lực lưỡng cao đến hơn hai mét mang áo số 27 hung hăng nói.

An đại ŧıểυ thư đang ngồi trên ghế vừa ngắm nhìn bạn trai ở khu nghỉ ngơi đối diện vừa vuốt ve hai đại mỹ nữ trong lòng thì nghe thấy mấy lời này, nàng lập tức đứng dậy, lạnh lùng nhìn tên lực lưỡng số 27 vừa to mồm:

- Này, ngươi vừa nói gì! Có ngon thì lặp lại lần nữa, ông đây sẽ gọi người đánh ngươi nhừ tử!

Số 27 đầu tiên là ngẩn người ra, nhưng lập tức ý thức được mình đã phạm vào điều kiêng kị gì đó của An đại ŧıểυ thư, theo hắn phỏng đoán, có lẽ vị đại ŧıểυ thư này cũng không nghe hết mấy lời của hắn, chỉ nghe được câu nói sau cùng, mà cái câu ấy rõ ràng rất nhạy cảm, chắc là đã đụng chạm đến giới hạn nào trong đáy lòng của vị đại ŧıểυ thư này, cho nên đối phương mới tức giận mắng mình. Tuy nhiên hắn cũng không dám biện bạch, dù sao vẫn còn vết xe đổ trước mắt, hắn chỉ đành tỏ vẻ ngượng ngùng trà trộn lẫn vào trong đám cầu thủ.

Vốn những cầu thủ khác cũng đang định hung hăng nói vài câu đả kích số 7 của đội Cao Đại, nhưng bởi vì An đại ŧıểυ thư xen vào, bọn họ cũng không dám tiếp tục, tất cả đều đi sang chỗ khác khởi động cho nóng người. Chỉ có điều trong lòng bọn họ đã âm thầm nảy sinh ác ý: khi vào trận đấu sẽ cho đối phương biết mặt. Bọn họ không có một ai đoán ra cầu thủ thấp bé số 7 kia là người bọn họ đã từng gặp qua, chính là cái tên đeo kính lần trước được hưởng diễm phúc tề thiên tay trái ôm trợ lý huấn luyện viên đồng thời tay phải ôm quản lý đội bóng. Tuy nhiên cũng khó trách bọn họ nhận không ra, bởi vì Hướng Nhật quả thật thay đổi nhiều lắm, chẳng những kính được tháo xuống, ngay cả tay phải cũng đã băng bó lại lần nữa, trông hoàn toàn khác với cái tên đeo kính có thân thể gầy yếu và tay phải bị quấn bới một lớp băng gạc dầy cộm. Hơn nữa cũng bởi vì bỏ đi trang phục thường ngày, Hướng Nhật mặc bộ quần áo bóng rổ vào làm lộ ra phần nào cơ thể, mặc dù không lực lưỡng như các cầu thủ khác, nhưng mà cơ thể rất cân đối, khiến người ta cảm giác được một vẻ đẹp khác.

Đương nhiên, khán giả cũng vô cùng hiếu kỳ với những tiếng tung hô dành cho số bẩy, sinh viên trường Hải Đại cũng không nɠɵạı lệ.

- Này, số bảy là ai, làm sao có nhiều người gọi tên hắn như vậy?

- Tý nữa xem sẽ biết thôi, tuy nhiên chỉ là một tên thấp bé. So với tớ còn lùn hơn, thế mà cũng có thể trở thành cầu thủ của đội bóng rổ, Cao Đại quả nhiên là một đội cùi bắp, nghe nói bọn họ cả huấn luyện viên cũng không có.

- Má nó, cậu xem tay phải của hắn kìa, còn đeo bao tay nữa chứ, kiêu ngạo vãi. Dù một người không rành bóng rổ cũng biết đeo bao tay sẽ ảnh hưởng đến cảm giác bóng, tên kia không coi ai ra gì sao?

- Cứ chờ xem hắn mất mặt như thế nào, chắc không đến nỗi va chạm một chút là nằm sân đâu nhỉ?

- Cái thằng nhỏ con như vậy, nếu va chạm chắc bị văng ra ngoài đến mười mét là ít, má nó, hắn bị thương sẽ không bắt đền trường học của chúng ta chứ?

So sánh với hàng loạt tiếng chê bai và suy đoán ác ý của Hải Đại, bên Cao Đại trừ bỏ sùng bái cũng chỉ có mù quáng sùng bái.

- Số bảy, cố lên, đánh cụp đuôi mấy con chó Hải Đại đi!

Đây là tiếng của những người tin tưởng tuyệt đối.

- Số bảy, đập nát khung rổ của bọn chúng đi!

Đây là tiếng của những người hung hăng kiêu ngạo điển hình.

- Bọn c*t chó Đại Hải, cho bọn mày chứng kiến sự lợi hại của số bảy trường Cao Đại chúng tao, đến lúc đó thua đừng có khóc đấy.

Khỏi phải nói, đây là tiếng của những người thổi phồng bên mình lên.

- Số bảy, em yêu anh!

Thoáng nghĩ cũng biết, đây là tiếng của fan nữ.

Cũng may cổ động viên hai trường ngồi ở hai khu vực tách biệt, nếu không những tiếng hò hét kiểu này đã sớm dẫn hai bên đến đánh nhau đổ máu.

Khi tiếng còi của trọng tài vang lên, rốt cuộc trận đấu cũng bắt đầu, người của hai đội cũng đã chạy tới giữa sân. Chỉ vẻn vẹn như thế là có thể nhìn ra ưu khuyết của hai bên. Bởi vì Hải Đại có huấn luyện viên chuyên nghiệp, cho nên đội hình di chuyển của bọn họ rất có kỷ luật, hơn nữa người nào cũng cao to, gần như tất cả đều cao hơn các câu thủ Cao Đại.

Bên Hướng Nhật trông kém hơn nhiều, chưa nói đến vấn đề kỷ luật của cầu thủ, chỉ riêng đội ngũ có chiều cao không đồng đều trên sân đã khiến tiếng hò hét chói tai của sinh viên Cao Đại tự động nhỏ đi một chút, Hơn nữa cầu thủ số 7 mà họ xem trọng nhất càng làm họ cảm thấy bất đắc dĩ, số 7 so với các cầu thủ Hải Đại không biết ăn gì mà lớn lên, quả thật khác nhau như người lớn với trẻ con. Có điều nghĩ lại dù hắn có lùn, nhưng tuyệt đối là một nhân vật biến thái không thể trông mặt mà bắt hình dong, sự nhiệt tình hào hứng của sinh viên Cao Đại lại bùng lên. Đồng thời bọn họ không thèm nhìn sang đám sinh viên Hải Đại đang lớn tiếng châm biến, chờ đến khi số 7 cho bọn chúng biết thế nào là lợi hại, không biết bọn chúng còn có thể duy trì sắc mặt như vậy được không nữa?

Ở giữa sân bóng rổ, hai đội đã vào vị trí, trọng tài một tay nâng quả bóng, một tay cầm còi đặt vào trong miệng. Tiếp theo ông ta tung quả bóng lên thật cao trong không trung, trận đấu chính thức bắt đầu.

Trung phong của đối phương, số 17 cao khoảng hai mét mốt bắt được bóng và chuyền cho hậu vệ số 33. Đúng lúc số 33 đang kích động muốn tổ chức một đợt tấn công đẹp mắt, Hướng Nhật chợt tăng tốc, thoáng một cái đã vọt tới bên người hắn, đưa tay gạt một phát, quả bóng đã lọt vào tay. Từng là cao thủ bóng rổ lại thêm đối phương không hề phòng bị, cái chuyện đoạt bóng như vậy đối với lưu manh dễ như ăn cơm bữa. Sau khi cướp được bóng, Hướng Nhật chạy thật nhanh về phía rổ đối phương.

Động tác của hắn lập tức khiến cả sân bóng rổ ồn ào hẳn lên, sinh viên Hải Đại không ai ngờ tên nhỏ con kia có tốc độ nhanh đến vậy, gần như chỉ trong một cái nháy mắt đã đoạt được bóng. Còn sinh viên Cao Đại thì vẫn bình tĩnh, có điều trong lòng không khỏi khinh bỉ đám sinh viên Hải Đại kia ra vẻ hiểu biết mà lại chưa thấy qua việc đời gì cả, không phải chỉ mới đoạt bóng thôi sao? “Trò vui” còn ở phía sau.

Hướng Nhật biết phía sau có người đuổi theo mình, tuy nhiên tốc độ thực sự quá chậm. Trên thực tế, từ lúc Hướng Nhật cướp được bóng rồi chạy về phía trước, đám cầu thủ của Hải Đại cũng đã đuổi theo, nhất là số 33 bị lưu manh đoạt bóng ngay trên tay lại càng muốn lấy bóng trở về. Tuy nhiên chạy theo lưu manh biến thái một lúc, hắn phát hiện khoảng cách càng ngày càng xa hơn.

Hướng Nhật căn bản không cho đối phương cơ hội, hắn chuẩn bị ngay trong pha bóng đầu tiên tặng cho bọn chúng một món quà đặc sắc. Khi vừa bước vào khu vực ném phạt, Hướng Nhật bắt đầu nhẩy lấy đà, bật một cái, cả người đã bay lên thật cao, trông vừa bay bổng nhẹ nhàng lại vừa tiêu sái, có vẻ giống làm bừa nhưng vẫn mang khí thế dũng mãnh, cả người căng lên như dây cung.

- Trời! Hắn định làm gì?

- Không thể nào? Chẳng lẽ là…

- Không có khả năng!

- Số bảy! Số bảy! Số bảy…

Trước ánh mặt khó tin của sinh viên Hải Đại và tiếng hò reo cổ vũ của sinh viên Cao Đại, Hướng Nhật đưa bóng vào rổ, hơn nữa còn thực hiện một pha xoay người 540 độ trên không rồi mới úp rổ ngược.

Sân bóng rổ đầu tiên là yên lặng trong vài giây, ngay sau đó hoàn toàn bùng nổ, âm thanh vang vọng đến nỗi muốn làm sập cả sân bóng.

- Tên kia còn là người sao?

Đây gần như là tiếng nói trong lòng tất cả mọi người ở đây.

Thời khắc này, đám sinh viên Hải Đại chết lặng, ban đầu bọn họ còn ra sức kêu gào xem nên chà đạp đám sinh viên Cao Đại không biết điều kia như thế nào, bây giờ thì mặt ai cũng như nhìn thấy quỷ, ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ nhìn vào số bảy đang treo người trên khung rổ.

Còn bên sinh viên Cao Đại thì cực kì hưng phấn, người nào cũng hếch mũi lên, một bộ phận nhỏ sinh viên Cao Đại từng hoài nghi năng lực của số 7 cũng rơi vào trạng thái này, ánh mắt nhìn sang đám sinh viên Hải Đại cứ như một con hạc đang nhìn chằm chằm vào bầy gà.

Đương nhiên, đấy chỉ là phản ứng của khán giả. Các cầu thủ trên sân và những người ngồi trong khu nghỉ ngơi mới thật sự giật mình, bọn họ không giống đám khán giả không rành bóng rổ vốn chỉ kích động vì pha bóng đẹp mắt hoặc là vì khí thế của cổ động viên hai trường, bọn họ biết cái kỹ thuật úp rổ của số 7 là như thế nào cũng như mức độ khó khăn của nó. Một cú úp rổ như vậy, chỉ sợ trong giải bóng rổ NBA hàng đầu thế giới cũng không thường xuyên nhìn thấy, huống chi ở đây lại còn do một cầu thủ nhỏ con cao chưa đến một mét tám thực hiên. Phải biết rằng, trong những người cao một mét tám cũng không mấy ai có thể úp rổ. Đồng thời bọn họ cũng đã rõ tại sao khi số 7 vào sân lại có nhiều người hét tên hắn đến vậy, thì ra là sớm biết hắn có năng lực biến thái như vậy.

Tuy nhiên đám cầu thủ Cao Đại thật ra không quá ngạc nhiên, đã từng thấy người kia úp vỡ cả khung rổ, đối với chút công phu này bọn họ cũng miễn dịch phần nào. Chỉ có điều trong lòng không khỏi khâm phục sức bật và lực tay người kia, ai cũng tự huyễn hoặc nếu như mình cũng có năng lực biến thái như vậy thì tốt biết bao.

Bên phía Hải Đại, người đàn ông trung niên ngồi trong khu nghỉ ngơi sau khi thấy cảnh này lập tức bật dậy, đấy chính là huấn luyện viên của đội Hải Đại, lúc này hắn cũng trợn tròn con mắt, vẻ mặt nhìn số 7 đúng kiểu không thể tin nổi.

Hắn dám khẳng định, ngay trong nước, sợ rằng không có một ai có thể thực hiện cái động tác kia. Nhưng ai ngờ trong một giải đấu sinh viên không có gì kịch liệt lại có thể chứng kiến pha biểu diễn kinh người như vậy. Đồng thời trong lòng không khỏi đố kỵ đối phương có một cầu thủ thiên tài như vậy, ngoài ra cũng có chút tư tâm, nếu lôi kéo được cầu thủ kia vào Hải Đại, chắc chắn đội bóng rổ Hải Đại sẽ tiến lên một tầm cao mới. Hơn nữa hắn có cách nghĩ như vậy cũng không phải do nhất thời cảm tính, căn cứ vào pha cướp bóng và dắt bóng rất nhanh vừa rồi của số 7, nhất định đối phương không chỉ đặc biêt xuất sắc ở khả năng úp rổ, mà các kỹ thuật bóng rổ khác cũng thuộc loại đứng đầu.

An Tâm cũng kinh ngạc không kém, nàng biết thân thể nam nhân rất biến thái, cái này xuất phát từ lần trước hắn bị xe đụng mà không sao. Nhưng nàng chỉ có ấn tượng ban trai là một cao thủ tuyệt thế, ai ngờ hắn còn chơi bóng rổ hay như vậy, mặc dù đã sớm được Nhâm muội muội cho biết kỹ thuật bóng rổ của hắn không tồi, nhưng không ngờ lại đạt trình độ cao đến vậy. Đồng thời trong lòng cũng có chút mừng thầm, dù sao cũng là nam nhân lọt vào mắt xanh của nàng, điều này càng chứng tỏ ánh mắt của nàng chuẩn xác.

Tuy nhiên mừng thầm thì mừng thầm, trong lòng vẫn có phần hờn dỗi, bạn trai có trình độ bóng rổ như vậy nhưng chưa từng nói với mình một câu, nếu không thấy tận mắt, không biết hắn còn giấu mình tới khi nào. Trong lòng An Tâm hạ quyết định, khi về nhà nhất định phải tra hỏi tên kia thật cẩn thận, để xem hắn còn gì bí mật gì giấu mình không.

Hai cô nàng còn lại thật ra không có phản ứng gì quá khích, một người vì từng bị đàn ông lừa gạt tình cảm nên tính tình lạnh như băng mặc kệ sự đời, người còn lại đã sớm không còn ngạc nhiên trước năng lực của sư phụ cầm thú.

Thấy cầu thủ đội mình bị cú úp rổ của đối phương hù dọa, huấn luyện viên Hải Đại rốt cuộc kêu tạm dừng, lúc này, hắn biết cần phải tiếp thêm một chút sĩ khí cho cầu thủ của mình mới được. Nhưng hắn không ngờ lại phản tác dụng, bởi vì trận đấu mới bắt đầu chưa được mười giây, huấn luyện viên của mình đã chỉ đa͙σ như vậy, thành viên của đội Hải Đại không khỏi mất niềm tin vào huấn luyện viên.

Hướng Nhật đi vào khu nghỉ ngơi, hắn nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt của các cầu thủ bên mình, Nhâm đại quản lý cũng đưa một cái khăn lông cho hắn, rồi nói mấy câu không biết là để trách móc hay khuyên nhủ hắn:

- Tay chưa hoàn toàn bình phục thì đừng gắng sức như vậy, cẩn thận một chút!

Hướng Nhật mỉm cười, hắn không hề để mấy lời này của nàng vào trong lòng, giọng nói mang theo sự tự tin mãnh liệt:

- Hôm nay -- -- thắng chắc!

Nhâm Quân đảo lông mày, đột nhiên nàng nhẹ giọng nói:

- Thứ năm tuần sau, nhà ta không có ai!

Hướng Nhật giật mình, con mắt chăm chú nhìn vào mặt nàng, hắn biết, là đối phương ám chỉ ngay hôm đó hắn đi nhận phần thưởng đánh cuộc.

break
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc