Hướng Nhật có chút dở khóc dở cười, đồng thời nhớ tới nội dung trong tờ giấy kia.
- Van xin ngài, tiên sinh, ta có thể tặng ngài rất nhiều tiền...
Thấy vẻ mặt có vẻ “miễn cưỡng” của đối phương, Ngang Na Y Ti nghĩ hắn chắc không muốn giúp, liền lập tức hạ giọng cầu xin, còn hứa trả thêm nhiều tiền thù lao mà nàng nghĩ sẽ hấp dẫn hắn.
- Này...
Hướng Nhật cân nhắc làm sao cho phải. Nói thực, hắn không muốn xen vào việc của người khác, chẳng qua tưởng tượng đến cái “thứ” được nhắc đến bên trong tờ giấy kia làm suy nghĩ của Hướng Nhật có chút lung lay, nếu...
- Hướng Quỳ, chuyện gì vậy? Có phải cô ta có chuyện gì khó xử không? Ngươi mau giúp cô ta đi!
Bởi vì hai người dùng tiếng Pháp nói chuyện, Nhâm Quân nghe không hiểu hai người đang nói cái gì, tuy nhiên nàng thấy nữ sinh viên nɠɵạı quốc vẻ mặt lo lắng, nên đoán chắc cô ta đang gặp phiền toái, Nhâm đại ŧıểυ thư có chút đồng tình và tội nghiệp, lại thấy lưu manh có vẻ không tình nguyện giúp đỡ, nên buông lời khuyên.
- Cô thực muốn tôi giúp cô ta?
Hướng Nhật quay sang nhìn "cây gậy trúc" hỏi:
- Cô ấy đang muốn tôi đi tìm thêm vài người để giúp cô ta đánh nhau đấy.
- Hả?
Nhâm Quân hơi bất ngờ, rõ ràng điều này nằm ngoài dự kiến của nàng, đánh nhau ở trường học không chừng có thể sẽ gây ra chuyện lớn. Nàng vừa định nói gì đó để rút lại lời vừa rồi, chợt thấy ánh mắt đáng ghét của lưu manh, trong lòng nhất thời nóng lên, đang có ý tốt muốn khuyên lưu manh thêm một đôi lời nhưng lại thay đổi giọng nói coi chuyện đánh nhau như là chuyện bình thường:
- Vậy ngươi còn không đi giúp cô ta một tay đi! Ngươi không phải là một cao thủ rất lợi hại sao? Còn mất công đi tìm ai khác làm gì? Ngươi nên giúp người ta một chút, dầu sao thì cô ấy cũng ở xa ngàn dặm đến nước chúng ta học hành, thật không dễ dàng gì...
Còn không chờ nàng nói xong, Ngang Na Y Ti một bên đã kinh ngạc thốt lên:
- Cái gì! Cô nói vị tiên sinh này là cao thủ đánh nhau à?
- Phải!
Nhâm Quân thuận miệng đáp, đột nhiên giật nảy người, ánh mắt không dám tin nhìn nữ học trò nước ngoài này:
- Cô... cô nói được tiếng Trung?
- Đúng vậy, ta trước khi đến đây du học cũng đã học qua tiếng Trung.
Ngang Na Y Ti không biết là lời mình nói có cái gì không tin nổi, hiện giờ nàng chỉ cấp bách muốn giải quyết phiền toái của mình, vội vàng lấy tay chỉ lưu manh đang đứng một bên hỏi:
- Cô nói hắn đánh nhau rất lợi hại sao?
- Cực kỳ lợi hại! Quả thực chính là một tên rất biến thái!
Nhâm Quân không chút do dự gật đầu, trong mắt xuất hiện tia quỷ quái khó có thể lý giải.
- Nhưng mà tay của anh ta...
Ngang Na Y Ti cách nào cũng nhìn không ra đối phương có thể là một cao thủ, trước không nói hắn có thân thể gầy gò gió thổi qua cũng bay, hơn nữa tay phải bị thương còn đang băng bó như vậy, thật sự hình dung thế nào đi nữa cũng thấy hắn là loại thường bị người khác ăn hiếp, nào có đa͙σ lý hắn đi ăn hiếp người?
- Điểm ấy không thành vấn đề, hắn bị thương càng nặng thì đánh nhau càng lợi hại.
Nhâm Quân nhịn không được nhếch mép cười.
Phía sau, Hướng Nhật rốt cục mở miệng, hắn biết "cây gậy trúc" đang tìm phiền toái cho hắn. Tuy đánh nhau thì chẳng sợ thằng nào, nhưng với vẻ mặt cổ quái hắn liếc nhìn đối phương nói:
- Cô bé, cô có vẻ khoa trương quá ha? Muốn tôi đi chịu chết cô cứ việc nói thẳng!
- Sao lại như vậy được?
Nhâm đại ŧıểυ thư biểu hiện ra cái vẻ "ngươi hiểu lầm ta" ai oán nói:
- Ta không phải đang giúp ngươi nói vài lời đó sao? Chuyên giúp người rõ ràng là một tính cách tốt của ngươi mà.
Vẻ mặt của cô nàng cực kỳ đứng đắn, nhưng Hướng Nhật vẫn thấy được sâu trong đáy mắt đối phương lóe lên tia giảo hoạt. Thực rõ ràng, cô nàng muốn trả thù vừa rồi bị mình lừa gạt. Nói ra những lời cường điệu quá mức này rõ là muốn động viên cô nàng nɠɵạı quốc kia nhờ vả mình giúp đỡ làm trợ thủ, rồi mượn cơ hội khiến mình bị chỉnh sửa một trận... Cô bé này cũng thật ngoan độc!
Còn chưa đợi Hướng Nhật mở miệng, cô gái nước ngoài nóng bỏng bên cạnh đã vội cầm lấy tay trái còn lành lặn của hắn hưng phấn nói:
- Tiên sinh, anh có thể giúp ta không?
Nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn đối phương. Chẳng qua Ngang Na Y Ti cũng không cho rằng đối phương có khả năng đánh nhau như lời cô nàng kia nói, ý tứ thật trong lời của nàng cũng chỉ muốn nhờ đối phương có thể giúp nàng tìm mấy chục tên nam sinh viên khỏe mạnh hay không.
- Cái này.... có thể?
Hướng Nhật khiêm tốn nói, nhưng ý tứ của hắn là bản thân mình có thể.
- Thật sự rất cảm kích anh!
Ngang Na Y Ti hiển nhiên không nghe ra ý của hắn..., nàng chỉ nghĩ đối phương có khả năng gọi đến nhiều người giúp.
- Không có gì, giờ chúng ta đi thôi.
Hướng Nhật nghĩ, hay là tốc chiến tốc thắng là tốt nhất, có lẽ qua tiết học thứ hai thì có thể giải quyết chuyện này xong xuôi, sau đó thuận tiện tìm đồ đệ hỏi nàng một vài số điện thoại.
- Ngay bây giờ ư?....Tiên sinh không chuẩn bị đi gọi những người khác sao chứ?
- Không vấn đề gì, mình tôi là đủ rồi.
- ......!
Ngang Na Y Ti im re không biết nói gì, chẳng lẽ đối phương thực nghĩ hắn có thể một chọi mười sao? Nhưng hiện tại đã không còn biện pháp nào khác, lỡ đáp ứng với cái tên chó chết kia trong thời gian ngắn quá, giờ suy nghĩ lại muốn gọi người khác cũng không kịp nữa, dù sao đối phương đã có lòng tốt giúp mình, mình cũng không thể từ chối mà đuổi người ta đi được? Tình huống tệ nhất đến lúc cao điểm khi hai bên đánh nhau thì mình lặng lẽ chuồn đi là xong. Nghĩ xong đâu đó, Ngang Na Y Ti cũng không nói gì, quay người đi trước dẫn đường.
olo
Tại một khu rừng cây nhỏ cách xa trường, một giọng nói châm chọc cực kỳ khó nghe vang lên:
- Ha ha, Ngang Na, cái "hộ hoa quân đoàn" mà cô nói đây sao?
Nói chuyện chính là một tên nam nhân có diện mạo thực quái đản, hai mắt một bên lớn một bên nhỏ, khóe miệng có một nốt ruồi lớn màu đỏ, đã thế hàm răng hai màu đen vàng nham nhở của hắn khiến người ta nhìn thấy tởm. Lúc này bên cạnh tên đó còn có bảy tám tên da trắng thân thể rất cường tráng, hơn nữa một tên trong bọn cơ thể to con như gấu, cao phải hai thước lẻ mấy phân.
- Không cần ngươi quan tâm, Phí Lạc Đa La tiên sinh!
Ngang Na Y Ti dường như không nghe ra đối phương đang chọc ngoáy trêu mình, lạnh lùng nói.
- Ta đến đây muốn nói cho ngươi biết, ta Ngang Na Y Ti không phải là loại người ngươi muốn khi dễ thì khi dễ! Ở Paris là thế, tại Bắc Hải cũng vậy!
- Ha, ha, trời ạ! Sự thật đó ta cũng sớm nhìn ra.
Tên nam nhân diện mạo quái đản cười sặc sụa, ánh mắt khinh thường nhìn thoáng qua một nam một nữ trước mặt:
- Ngài quả thật không phải loại người dễ dàng để cho người khác khi dễ, nhìn "hộ vệ" ngài mang đến có thể nhìn ra ngay. Một nữ nhân và một tên tàn phế? Ha ha ha, ta không thể không nói, Ngang Na ŧıểυ thư, ngài thật sự quá lợi hại!
- Ngươi...
Ngang Na Y Ti tức giận trợn tròn mắt.
- Ha ha....
Tên diện mạo quái đản có vẻ rất thích thưởng thức hoàn cảnh như vầy, đang muốn tiếp tục cười nhạo đối phương thêm một phen thì tên to con cao hơn hai thước đột nhiên ngắt lời:
- Đủ rồi, bỏ việc riêng qua một bên đi, lấy lại thứ kia quan trọng hơn.
- Ai da, Khuê Khắc, bằng hữu thân ái của ta, ta chỉ muốn cười một trận cho sảng khoái trước khi lấy cái thứ kia thôi mà, chẳng lẽ bằng hữu ngay cả cái hứng thú đó của ta cũng bất mãn sao?
Tên diện mạo quái đản liếc mắt nhìn tên to xác, rồi lại quay đầu nhìn cô nàng nước ngoài bốc lửa đang cực kỳ phẫn nộ:
- Ngang Na ŧıểυ thư, cô nghe thấy rồi đấy, chúng tôi muốn lấy lại thứ vốn thuộc về chúng tôi.
- Ta đã nói ta không biết thứ các ngươi muốn là cái gì rồi mà!
Ngang Na Y Ti lớn tiếng nói.
- Ha, Ngang Na ŧıểυ thư, cô cứ như vậy làm chúng tôi thực khó xử, cô cũng biết thứ kia không phải là thứ có thể nói ra một cách bừa bãi, huống chi...
Nói tới đây, tên diện mạo quái đản dừng một chút, mắt khẽ liếc qua Hướng Nhật một cái:
- Ở đây hiện còn có người ngoài!
Hướng Nhật vẻ mặt hơi chấn động, bởi vì hắn nghe ra những lời cuối cùng của đối phương dùng không ngờ là tiếng Nga, điều này làm cho hắn nghĩ tới tác giả của tờ giấy kia, xem ra đám này có chuyện quái quỉ gì giấu diếm đây!