Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 198: Mau dẫn tôi đi tìm hắn

Trước Sau

break
Đại học Bắc Hải (Hải Đại) thực ra cũng không xa lắm, đánh xe hơn mười phút đồng hồ là tới. Hướng Nhật dúi cho tài xế một tờ bạc mười nghìn đồng, không thể ngờ là chưa tới vài phút đã tới nơi, Hướng Nhật không thể không cảm kích uy lực của đồng tiền.

Tòa nhà cao lớn trước mặt chính là đại học Bắc Hải, một khu nhà hoàn toàn do nhà nước xuất vốn ra xây dựng lên, so với những trường học khác, những nơi mà hàng năm đều có một lượng kinh phí đáng kể rót vào thì tất nhiên không bằng. Nhưng phần lớn học sinh đều thích được tuyển vào đây, nguyên nhân là do học phí thấp, hơn nữa… lại có nhiều gái đẹp.

Tại Bắc Hải, ai cũng biết câu vè:

Hải Đại xuất mỹ nữ

Cao Đại đẻ sắc lang

Tài Đại toàn thứ dữ

Lưu manh lớp lớp hàng.

Hướng Nhật từ lúc bước chân vào đại học Bắc Hải thì cảm nhận sâu sắc câu vè trên. Hải Đại không hổ là nơi xuất ra mỹ nữ, có lẽ do còn chưa tới giờ vào học, trên đường có thể thấy được nhiều tốp nữ sinh viên tụm năm tụm ba, cười nói vui vẻ trong khi đi. Mặc dù không phải mỗi người đều là mỹ nữ, nhưng nhìn thấy mấy cô nàng trẻ trung, tươi tắn, hoạt bát luôn làm cho người ta thấy vui tai vui mắt, huống chi các nàng cũng lớn mật, ăn mặc rất táo bạo, đó là nguyên nhân chủ yếu hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt. Hướng Nhật cảm thấy kỳ lạ tại sao cô nàng thích mặc giả trai kia lại thích đến đây học, cô ả có khả năng gọi được một đống vệ sĩ đi làm tay chân thì chắc phải là con ông cháu cha nhà đại phú đại quý nào đó, cho nên có bỏ một chút học phí để vào trường đại học cao cấp chắc chắn là chuyện nhỏ chẳng đáng gì đối với bọn họ. Bây giờ hắn cuối cùng đã hiểu ra nguyên nhân đối phương muốn học ở đây, phần lớn là do ở đây có đầy mỹ nữ, Hướng Nhật trong lòng không thể không cảm thấy quái dị…

Lắc lắc đầu, Hướng Nhật cố xua cái cảm giác quái dị đó ra khỏi đầu, mịa nó, từ nãy giờ chưa thấy một nam sinh nào, tuy đã sớm biết Hải Đại nam nữ tỉ lệ là 4:6, nhưng hiện tại hắn nhìn thấy tỷ lệ như là 1:9

Vất vả một lúc hắn mới phát hiện phía trước có một nam sinh viên lạc lõng đi một mình, Hướng Nhật lập tức đuổi theo, vỗ vai đối phương một cái, đối phương vẻ mặt ngơ ngác quay đầu lại. Hướng Nhật đang định hỏi thăm thì mới nhớ ra mình quên không biết cô nàng họ An kia học ban nào, không thể làm gì khác hơn đành hỏi đại:

- Này anh bạn, cho tôi hỏi một chút, anh biết… An Tâm không?

Nghe tới hai chữ “An Tâm”, nam sinh viên bị hỏi giống như nhìn thấy điều đáng sợ nhất trên đời ngay trước mắt, cả thân run rẩy không ngừng, ấp a ấp úng trả lời một câu ”tôi không biết”, cả người như một con thỏ nhanh chóng biến mất. Từ vẻ mặt đối phương, Hướng Nhật có thể xác định đối phương nhất định biết cô nàng biến thái mặc nam trang thích con gái An ŧıểυ thư, nhưng bởi vì sợ hãi cái gì đó mà không dám nói ra. Đến cùng là hắn sợ hãi cái gì đây?… Hướng Nhật nghĩ không ra.

Hắn lại hỏi một nam sinh viên khác, kết quả so với người thứ nhất còn thê thảm hơn, chưa trả lời tiếng nào đã run rẩy chạy mất hút.

- Cái quỷ gì đây?

Hướng Nhật cảm thấy chắc hắn phải sử dụng bạo lực mới xong, nếu không như vậy đến bao giờ mới có thể kiếm được cô nàng?

Tiện tay túm một nam sinh viên cao lớn sáng sớm đã đội mũ lưỡi trai xùm xụp che mặt vừa bước qua, Hướng Nhật gắt gao nắm chặt cánh tay tên đó không tha, trầm giọng hỏi:

- Biết An tâm không? Mau dẫn ta tới chỗ nàng ta.

Vừa nói, hắn cũng siết mạnh tay thêm một chút.

- Đáng ghét! Ngươi làm ta đau.

Bị chộp chính là một nam sinh viên nhưng lại có một giọng nói đặc biệt dễ nghe không phải của con trai:

- Còn không buông ta ra!

- Ngươi chính là nữ nhân?

Hướng Nhật quay đầu nhìn, cô nàng là một nữ sinh viên cực kỳ thanh tú, đương nhiên khi phát hiện quả thật cô nàng là nữ giả nam, hắn lập tức buông tay đối phương ra, trong lòng cười khổ không thôi, thế này không phải là đệ tử chân truyền của cô nàng họ An hay sao? Cả người vận quần áo đàn ông giản dị, mái tóc giấu vào bên trong mũ lưỡi trai, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là không nhận ra cô nàng là nữ.

Nữ sinh viên vuốt vuốt cổ tay chỗ bị chộp đau, như không nghe nam nhân này nói điều gì, một lát sau mới ngẩng đầu lên, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nam nhân trước mặt, lúc nhìn thấy đối phương cánh tay phải quấn băng gạc to đùng, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, tiếp theo có chút do dự nói:

- Ngươi không phải là học sinh trường này sao?

- Đúng vậy.

Hướng Nhật cười đáp.

Cô nàng đội mũ lưỡi trai ánh mắt trở nên phức tạp, có chút thương xót pha lẫn một chút hả hê:

- Ngươi tìm An lão đại có chuyện gì?

- An lão đại?

Hướng Nhật cũng không có chú ý tới vẻ mặt phức tạp của đối phương, phỏng đoán người được nhắc tới chính là An đại ŧıểυ thư...

Không ngờ cô nàng họ An này lại có cái tên nghe chuối như vậy! Nhưng lúc này hắn đương nhiên sẽ không nói ra, vì hắn muốn mau chóng lấy lại cái đồ vật kia của mình, Hướng Nhật thư thái nói:

- Ta là... em trai của nàng, trong nhà xảy ra chút chuyện, cho nên…

Còn chưa nói hết, nữ học sinh mang mũ lưỡi trai la toáng lên:

- Cái gì! Ngươi nói cái gì! Ngươi là em trai của An lão đại?

Vừa nói cô gái vừa hoài nghi mà đánh giá một lần nữa toàn thân hắn, nhất là cánh tay phải bị thương của hắn.

- Đúng vậy.

Hướng Nhật gật đầu.

- Thì ra là như vậy.

Nữ sinh đội mũ lưỡi trai vẻ mặt tư lự suy nghĩ:

- Vậy ngươi đi theo ta, ta mang ngươi đi gặp An lão đại.

- Cảm ơn, cảm ơn.....

Hướng Nhật cảm ơn không ngừng, nhưng hắn không chú ý tới cô nàng đội mũ lưỡi trai khi quay đầu thì trên mặt lóe lên nét kỳ quái thoắt cái rồi lập tức biến mất.

Đi theo cô nàng đội mũ lưỡi trai tới một căn phòng thoạt nhìn thì chính là một phòng tập luyện, bên trong trống trơn không một bóng người. Hướng Nhật có chút nghi ngờ hỏi:

- Người đâu? Tại sao không nhìn thấy...

- Ngươi chờ ở chỗ này một chút, ta bây giờ phải đi gọi An lão đại.

Nữ sinh đội mũ lưỡi trai vừa nói xong, xoay người đi ra khỏi căn phòng. Hướng Nhật cũng không hoài nghi tí nào, chỉ có cảm giác cô nàng họ An này thật sự quá kiêu kỳ, xem ra muốn gặp cô nàng chẳng khác gì một quan đại thần đi cầu kiến hoàng đế vậy, thật tức chết ta, hừ!

Không bao lâu sau, Hướng Nhật nghe thấy một loạt tiếng bước chân của không ít người đi tới, trong lòng không khỏi cảm thán, xem ra An đại ŧıểυ thư chắc đang ở chỗ này, nàng đi tới đâu trước sau đều được một đám chị em vây quanh!

- Ngươi đang muốn tìm An lão đại sao?

Ngoài cửa tiến vào mười mấy nữ sinh viên, nhưng cũng không thấy mặt mũi An Tâm đâu, dẫn đầu là một một nữ sinh viên người cao một thước bảy, tả hữu hai bên nàng đều là các nữ sinh viên, thoạt nhìn nàng có vẻ khôn ngoan, lanh lợi, nữ sinh đội mũ lưỡi trai cũng đang đứng bên cạnh nàng ta.

- Đúng vậy.

Đến lúc này, Hướng Nhật đã ý thức được chuyện không thích hợp, tuy nhiên hắn cũng không có gì phải sợ, thản nhiên hỏi lại:

- Không thể sao?

- Đương nhiên không thể!

Nữ sinh kia vung tay lên:

- Chúng ta nghe An lão đại nói, hễ là nam nhân đến tìm gặp nàng hết thảy đánh cho cút xéo.

- Gì?

Hướng Nhật mặt ngây ra trong chốc lát, rồi theo thói quen đưa tay lên vuốt vuốt mũi, cái quy định này... quả thật xuất xứ từ chính miệng cô nàng họ An.

Nữ sinh kia nói tiếp:

- Vì thấy ngươi bị thương nên chúng ta hôm nay sẽ không đánh ngươi, nhưng việc ngươi mới vừa rồi giả mạo là em trai của An lão đại, chúng ta phải trừng phạt ngươi một chút, như vậy đi, ngươi lau dọn sạch sẽ phòng luyện tập này, sau đó ngươi có thể đi.

- Các cô sao biết ta giả mạo?

Hướng Nhật nói chuyện trong khi ánh mắt lại nhìn về phía cô nàng đội mũ lưỡi trai dẫn mình tới đây, chính cô nàng này lừa hắn thay vì dẫn hắn đi gặp An ŧıểυ thư lại dẫn hắn tới đây làm lao công miễn phí cho bọn họ.

Nữ sinh đội mũ lưỡi trai bị hắn nhìn có chút đỏ mặt, nhưng nghĩ tới hồi nãy chính hắn chộp lấy tay của mình bóp đau đớn, có chút cả giận nói:

- Đương nhiên biết, An lão đại sớm nói cùng chúng ta, nàng không có anh chị em gì cả, trong nhà nàng là con một… Đột nhiên ở đâu lại lòi ra thằng em trai đến tìm, không phải giả chứ là gì?

- Các cô sẽ không nghĩ tới lỡ đây là thật sự chứ?

Hướng Nhật trêu đùa tiếp:

- Nàng cũng có thể lừa các cô...

- Không có khả năng!

Các cô nàng cùng nhau la lớn, nữ sinh dẫn đầu lại càng căm tức Hướng Nhật:

- Nếu như ngươi còn nói lung tung, cẩn thận chúng ta đánh ngươi!

Nói xong, cô nàng quay đầu lại nói với đồng bọn:

- Chị em, chúng ta đi! Để cho hắn một mình ở lại quét dọn…

- Từ từ đã!

Hai giọng nói như cùng lúc vang lên, một giọng nam và một giọng nữ. Giọng nam chính là Hướng Nhật, hắn đương nhiên không có khả năng ở lại mà quét dọn cho bọn họ, giọng nữ từ bên ngoài vang lên, chính là An Tâm. Nguyên nhân do nàng nghe nói có người giả mạo làm em trai của nàng nên cực kỳ phẫn nộ, nhất định phải giáo huấn tận tình cái hạng ăn gan báo, uống mật gấu này. Nhưng nàng vừa đi tới cửa thì nghe thấy chị em mình lại muốn rời đi, như vậy sao được chứ? Do đó nàng vội vàng lên tiếng ngăn lại.

- Ta đang muốn nhìn coi ai dám giả mạo làm em trai của ta, có phải chán sống rồi không?

An Tâm ra hiệu mọi người quay trở lại. Các nữ sinh lập tức vui vẻ, vẻ mặt đồng tình nhìn về phía nam nhân. An lão đại nếu nói như vậy, sợ rằng đối phương bị đánh tỉ lệ có thể hơn 99%, mà bị đánh thê thảm tỉ lệ là 98% trở lên. Tên kia vốn đã bị thương, hiện tại lại chuẩn bị ăn đòn thêm một trận sợ rằng sẽ càng bị thương nặng hơn. Nhưng các nàng không ngờ tới khi An lão đại nhìn thấy cái tên kia, người mà các nàng đã cho rằng hôm nay sẽ là ngày tận số của hắn, cũng không ra lệnh như bình thường, " Đánh cho ta!", thay vào đó có chút kích động hỏi:

- Ngươi... Tại sao lại là ngươi?

Nhưng điều còn làm cho các nàng khó tin hơn chính là tên nọ không phân biệt nặng nhẹ nhanh chóng túm lấy tay An lão đại xềnh xệch kéo đi ra khỏi cửa khiến một nữ sinh đứng gần đó không cẩn thận bị đụng ngã.

"Đó là An lão đại sao?”

"Khó có khả năng?”

"Cô ấy sao lại bị người nam sinh kia lôi kéo tay…”

"Ảo giác, nhất định là ảo giác!"

......

- Này, ngươi rốt cục kéo ta tới đây để làm gì!

Tới một nơi yên tĩnh phía ngoài, An Tâm giựt tay ra khỏi tay hắn, oán hận nói.

- Đưa đây!

Hướng Nhật nghiêm mặt nói, cuốn sổ tuy nhỏ nhưng cũng có chút nằng nặng, cô nàng kia mặc ở trên người không có khả năng không cảm giác được, cho nên Hướng Nhật trực tiếp mở miệng đòi đồ.

- Vật gì vậy!

An Tâm trong mắt hiện lên một tia bối rối.

- Chính là cuốn sổ nhỏ màu xanh!

Hướng Nhật vẻ mặt nghiêm trang pha lẫn nét hung tợn, vẻ mặt khác thường của đối phương cũng không thể giấu được ánh mắt của hắn:

- Đừng ép ta động thủ!

- Ta...

Chưa từng thấy lưu manh tức giận như thế cho nên An Tâm cũng không khỏi run sợ riu ríu nói:

- .... Bởi vì bên trong có rất nhiều danh từ chuyên môn ta không biết, cho nên ta đem nó cho một vị giáo sư ban nɠɵạı ngữ nhờ ông giúp ta dịch....

- Cái gì!

Hướng Nhật nắm chặt tay nàng, vội vàng nói:

- Mau dẫn tôi đi tìm hắn!

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc