Nữ vệ sĩ da đen vừa nói xong thì một thanh âm cổ quái vang lên, chỉ thấy một thanh niên khoảng ba mươi tuổi ăn mặc quái đản xông vào. Vừa tiến vào, hắn đi thẳng tới trước mặt nữ hoàng làm đại lễ.
Nữ hoành hơi cúi người xuống coi như đáp lễ:
- Xin hỏi vương thúc tìm ta có chuyện gì không?
- À, không!
Thanh niên ăn mặc quái đản lắc đầu:
- Ta chỉ nghe nói bệ hạ có khách quý, cho nên cố ý đến thăm hỏi.
Vừa nói, không đợi đối phương giới thiệu, hắn tự ý đi tới trước mặt Hướng Nhật:
- Vị thân sĩ trẻ tuổi này chắc là khách nhân đến từ phương Đông huyền bí? Từ trước tới nay, ta đều ngưỡng mộ văn hóa Trung Quốc, nó là một trong những quốc gia cổ xưa vẫn duy trì một phần vóc dáng cổ đại cho tới bây giờ.
Nói tới đây, giọng nói của thanh niên ăn mặc quái đản khiến người ta khó nắm bắt:
- Chỉ là có một số từ ngữ đến bây giờ ta vẫn không hiểu lắm, xin hỏi khách nhân tôn quý, ngài có thể giúp ta giải thích không?
Trong lòng Hướng Nhật nổi lên một cơn lạnh bụng muốn nôn mửa, hắn cảm giác tên mặc trang phục quái đản trước mặt này tuyệt đối có thể diễn hài kịch, hơn nữa chỉ một lần là có thể từ dưới gầm sân khấu mà nổi tiếng. Nhưng hiện tại ở địa bàn của người ta, đương nhiên lưu manh không ngu gì mà nói ra, giả bộ hình dáng thân sĩ nói:
- Can tâm vì ông mà cống hiến chút sức mọn!
- A, vậy thì tuyệt quá!
Vẻ mặt tên thanh niên ăn mặc quái đản hưng phấn nói, nhưng ánh mắt của hắn làm người khác muốn rùng mình:
- Thân sĩ trẻ tuổi, người có thể giải thích giúp ta thành ngữ "sự bất quan kỷ, cao cao quải khởi" (không phải chuyện mình, đừng nhúng mũi vào) là ý gì không? Ta cách đây mấy ngày có đọc qua một tác phẩm văn học của quý quốc trong đó có thành ngữ này nhưng không thể giải thích...
Hướng Nhật ánh mắt chợt phát lạnh rồi ngay lập tức khôi phục lại bình thường, nếu như hắn đoán không sai, tên hề trước mặt cũng đã biết hắn là ai. Người khác có lẽ không hiểu nhưng Hướng Nhật lại hiểu, đối phương đang nói cạnh nói khóe mình xen vào việc của người khác, trong nước ra tay cứu nữ hoàng tóc vàng. Đồng thời hắn có thể thấy được chuyện đoạt quyền tiến vị của nữ hoàng có liên quan đến việc này, ngoài ra cái tên thân vương trước mắt này cũng là kẻ có dã tâm, khi thấy nữ hoàng tóc vàng chuẩn bị thoái vị liền tìm cách trước khi nàng tuyên bố rút lui mà ám sát, sau đó lấy cái lý do để mình lên ngôi, mà vô tình mục tiêu của hắn bị mình thuận tay cứu thoát nên hắn hận mình đến tận xương tủy.
- Kì thật thành ngữ này rất dễ giải thích, nhưng tôi nghĩ với sự ham học hỏi của thân vương, thay vì giải thích tôi sẽ nói ra một câu thành ngữ đối lập với câu này….
Hướng Nhật mặt không đổi sắc nói.
- Ta xin rửa tai lắng nghe.
Tên thanh niên ăn mặc quái đản vẫn giữ vẻ tò mò muốn học hỏi.
Hai người phụ nữ bên cạnh thấy họ nói chuyện sôi nổi, không biết trong lời bọn họ sắc nhọn như đầu tên mũi giáo châm chích nhau, tưởng hai người mới quen đã thân mới có thể nói chuyện thoải mái như vậy. Phương Oánh Oánh thì cảm thấy kỳ quái, tên ăn chơi đàng điếm thế nào lại thay đổi như vậy, tự nhiên lạnh nhạt với người đẹp mà lại cùng nam nhân nói chuyện, chẳng lẽ bởi vì hắn có sở thích biến thái khác? Nhưng Phương Oánh Oánh lập tức loại bỏ ý nghĩ này, cái tên công tử bột cặn bã này chuyên đi đùa bỡn tình cảm của thiếu nữ, không thể nào lại có sở thích khác? Quan trọng hơn là tướng mạo thân vương với trang phục quái đản kia tựa như quái nhân gù lưng từ gác chuông “Nhà thờ Đức Bà Paris”, tên công tử bột ăn chơi kia dù có biến thái bất thường đến đâu cũng không có hứng thú với một kẻ cổ quái. Nhưng thực ra, trong lòng Phương Oánh Oánh chỉ hy vọng tên khốn nạn kia là kẻ thực sự biến thái, nhờ vậy biết bao thiếu nữ sẽ không bị hắn làm hại.
Hướng Nhật cũng không biết mình hiện tại bị cô nàng ngực bự bên cạnh trù ẻo oán thầm, hắn ráng nhịn ý định muốn đấm tên hề kia một đấm, tiếp tục nói:
- Không biết thân vương có nghe câu "gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ" chưa?
Thanh niên ăn mặc quái đản biến sắc, hắn đương nhiên cũng nghe ra thâm ý của đối phương, nhưng sắc mặt lập tức trở lại bình thường, chớp mắt thấy tay phải đối phương quấn đầy băng gạc, giả bộ kinh ngạc la lớn:
- A, A , trời ạ! Không thể tin nổi! Thật sự là chuyện làm cho người ta khiếp sợ! Tay phải của thân sĩ trẻ tuổi của chúng ta... làm sao vậy? Tại sao lại bị thương? Chẳng lẽ do làm chuyện không nên làm sao? Vậy cũng nên cẩn thận một chút, bởi vì lần sau vận khí sẽ không tốt như vậy, rất có khả năng sẽ chết!
- Thật phiền thân vương phải quan tâm, thực ra, ngược lại tôi lại không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mà chỉ lo lắng có người sau "đêm dài lắm mộng" lại dậy không nổi thôi!
Hướng Nhật nhếch miệng mỉm cười. Muốn uy hiếp ông à? Như vậy mày còn muốn sống hay không?
Hai nữ nhân bên cạnh nghe thấy lời đối thoại của hai người có vẻ không hợp lý, nữ hoàng thì cau mày nhìn vẻ mặt giả bộ của tên hề thân vương, tên vương thúc có huyết thống bên nội hơn mình vài tuổi không chút cảm tình nói:
- Vương thúc…
Nhưng không đợi nàng có ý kiến, tên thanh niên ăn mặc quái đản mở miệng:
- A, thật xấu hổ, bệ hạ! Xin cho ta nói thẳng!
Vừa nói vừa hướng về Hướng Nhật nói tiếp:
- Khách nhân tôn quý - thân sĩ trẻ tuổi, rất xin lỗi, ta nghĩ ngài sẽ không để bụng việc một học giả chỉ biết quanh năm nghiên cứu văn hóa nước ngoài trong lúc vô tình mạo phạm ngài chứ?
- Đương nhiên không rồi!
Hướng Nhật vừa mỉm cười nói vừa nghĩ thầm: tao coi mày cũng chỉ còn sống được vài ngày thôi.
- Vậy thật sự rất cám ơn!
Tên thanh niên ăn mặc quái đản không chút xấu hổ, lại hướng sang “khách nhân tôn quý” đã bị hắn quên, giọng càng khoa trương:
- A, trời ạ! Ta gặp được thiên sứ sao? Vị ŧıểυ thư xinh đẹp này, xin tha thứ cho ta tội tò mò, ngài vừa từ Thiên Quốc tới sao?
- Cảm ơn ngài đã khen, ta mới từ Trung Quốc đến.
Giọng tán của đối phương khiến cho Phương đại thư ký buồn nôn, nhưng đang ở nhà người khác làm khách, nàng không thể thiếu phép lịch sự cơ bản.
- Thật mắc cỡ quá, thật ra bởi vì ŧıểυ thư thật sự quá xinh đẹp.
Mặc dù ngoài miệng nói thật mắc cỡ nhưng trên mặt lại không như vậy, hắn thậm chí còn mặt dày nói:
- ŧıểυ thư xinh đẹp, ta có thể hôn tay người không?
Phương Oánh Oánh toàn thân cứng đờ, đang muốn phản ứng thì đối phương đã trực tiếp nắm lấy tay nàng chậm rãi đưa lên miệng. Phương Oánh Oánh giật mình, cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng nhưng không dám rút tay về vì phép lịch sự. Nàng hiện tại khóc không ra nước mắt, sớm biết sẽ bị quái nhân gác chuông chiếm tiện nghi có đánh chết nàng cũng sẽ không đi theo. Mắt thấy bàn tay nhỏ trắng nõn tinh tế của mình sắp tiếp xúc với cái miệng tam giác mở ra còn thấy hàm răng vàng, nàng liền nhắm mắt lại coi như bị chó cắn càn, cắn bậy, cao lắm thì khi trở về chà xát, rửa cho kỹ.
- Chờ một chút, thân vương!
Khi bàn tay Phương Oánh Oánh còn cách miệng của gã kia không tới vài centimet, Hướng Nhật tiến đến, tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé kéo về rồi cầm trong lòng bàn tay mình, có chút kinh ngạc cùng phẫn nộ, chậm rãi nói:
- Thật không tiện, nữ nhân Trung Quốc không thích lễ tiết hôn tay.
Thực ra, Hướng Nhật cũng muốn xem bộ dáng cô nàng ngực bự này vào phút cuối ra sao, nhưng khi thấy nàng nhắm mắt lại, lòng hắn mềm ra vì vậy ra tay giúp nàng giải quyết tình trạng xấu hổ này.
- Ngươi…..
Mặc dù lòng dạ thâm trầm nhưng tên hề thân vương vẫn không nhịn được mặt mày tím ngắt vì giận.
Phương Oánh Oánh trong lòng thầm kêu may mắn cho nên quên mất tay mình lại bị tên ăn chơi đàng điếm nàng cực kỳ chán ghét nắm lấy. Ngẫm lại vừa rồi tâm tình có chút khẩn trương làm nàng choáng váng, vậy nước miếng…. Thật sự rất kinh tởm! May mà tại thời khắc mấu chốt, cái tên ăn chơi kia tự nhiên ra tay cứu nàng, không ngờ hắn cũng biết phải trái.
Hướng Nhật nếu biết mình có ý tốt hỗ trợ mà chỉ đổi lấy câu ra tay “làm chuyện phải trái” không chừng hắn đã đem tay của cô nàng ngực bự mà nhét ngược lại vào mồm tên hề thân vương, nhưng hiện tại hắn không biết, do đó cũng không làm ra chuyện như vậy.
Nhưng tên hề thân vương thì cảm thấy bị vũ nhục rất lớn, hung hăng liếc nhìn “khách nhân tôn quý” làm hắn mất hiết thể diện kia, rồi trực tiếp xoay người bỏ đi quên cả thi lễ với nữ hoàng.
- Này, còn không buông tay ta ra!
Phương Oánh Oánh sau khi phục hồi tinh thần la nhỏ…. Đương nhiên nàng ý thức được tay mình bị người nào đó nắm tức thời oán hận liếc hắn một cái.
- A, ngại quá, tôi nhất thời quên mất.
Hướng Nhật lập tức buông tay, chỉ là trước lúc buông lại nhéo một cái, đương nhiên hắn có thể thề hắn không có ác ý mà làm thế, chỉ do thói quen mà ra.
- Ngươi...
Phương Oánh Oánh sắc mặt lạnh lẽo, nhưng cố kỵ đây là nhà người khác nên không phát tác.
Hướng Nhật rất đắc ý, nhất là bàn tay mềm mại ấy còn lưu lại chút mùi hương làm hắn vô cùng thích thú, hắn làm động tác vuốt mũi thực ra là để hít lấy hương thơm trên tay.
- Hướng tiên sinh, ŧıểυ thư, hôm nay thật sự quá thất lễ….
Nữ hoàng từ biến cố vừa xảy ra tỉnh lại nói xin lỗi hai người.
- Không, cái này cũng không phải lỗi của cô, Đặc Lỗ ŧıểυ thư, là lỗi của chúng tôi.
Phương Oánh Oánh liếc nhìn tên trác táng vô lương tâm bên cạnh, rồi nói với nữ hoàng tóc vàng.
- Cảm ơn!
Nữ hoàng cảm kích liếc nàng một cái, tiếp theo nhìn lưu manh đang uống rượu, nói một câu đầy ẩn ý:
- Hướng tiên sinh có phải anh đã sớm biết?
Hướng Nhật dừng lại, tiếp theo nâng ly rượu vang uống cạn:
- Thực ra tôi cũng vừa mới biết.
Nói xong, Hướng Nhật làm như chưa từng xảy ra chuyện gì lại rót rượu đầy ly, nhưng trong lòng đã biết nữ hoàng tóc vàng chắc cũng đoán ra ai là kẻ chủ mưu muốn ám sát nàng. Kì thật cũng không khó đoán, chính mình vừa bước vào lập tức tên hề thân vương đã tìm tới cửa, lại nói rõ hắn đã sớm bí mật cho người theo dõi nhất cử nhất động bên này của mình, chỉ cần động não một chút, nếu như không để cho ai biết mục đích, sao lại phái người đi theo dõi chứ? Hơn nữa qua nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và tên hề thân vương, nữ thư ký ngực bự có thể không biết, nhưng nữ hoàng đã trải qua vụ ám sát lại không thể không rõ.
- Hai người các ngươi….
Phương Oánh Oánh không biết bọn họ nói chuyện gì mà bí ẩn như vậy, chỉ cảm thấy thâm ảo vô cùng, nàng một chữ nghe cũng không hiểu.
- Hướng tiên sinh không bằng đêm nay hai người các anh ở lại chỗ này đi.
Một lát sau, nữ hoàng đột nhiên nói.
Hướng Nhật biết nàng lo cho sự an toàn của hai người cho nên muốn hai người ở lại, dù sao nơi này của nàng có đông vệ sĩ, sát thủ muốn ám sát cũng không dễ dàng như vậy, nhưng Hướng Nhật còn chưa kịp mở miệng, Phương đại thư ký đã cự tuyệt:
- Không được, Đặc Lỗ ŧıểυ thư, đêm nay chúng tôi còn một bữa tiệc quan trọng phải tham dự, cho nên xin cô tha thứ!
Nữ nhân ngu ngốc! Hướng Nhật hận không thể mở mồm mắng to, yến tiệc quan trọng hơn cái mạng nhỏ à? Thực ra, Hướng Nhật không lo lắng cho bản thân mình, hắn còn muốn đợi tới tối đi xử cái kia của tên hề thân vương, mấu chốt là cô nàng thư ký ngực bự không có khả năng bảo vệ chính mình, người khác muốn giết nàng quả thật dễ dàng. Chỉ cần mình rời đi, sát thủ sẽ liền đem cô nàng "tiền dâm hậu sát, tái gian tái sát!" (hiếp trước giết sau, rồi lại hiếp, rồi lại giết). Nói cách khác, nếu như buổi tối nàng không ở chỗ này, vậy mình không thể ra tay đi cắt cái kia của tên hề thân vương, dù sao cũng phải bảo vệ nữ nhân ngớ ngẩn này, mặc dù nàng luôn cùng mình đối nghịch nhưng không thể nhìn nàng ngọc nát hương tan, huống chi trong lòng hắn đối với nàng còn có ý nghĩ khác…..