Máy bay hạ xuống, Hướng Nhật liền kéo Phương đại thư ký nhanh chóng xuống khỏi máy bay, mặc dù cô nàng rất không tình nguyện cùng hắn tiếp xúc thân thể. Thực ra, hắn không muốn bị gây phiền hà, lại càng có tật giật mình, hắn thừa dịp trong lúc giải quyết đám cướp máy bay trả lại tiền bạc của cải cho hành khách liền lén cuỗm lấy cuốn sổ màu xanh, tin tưởng sẽ không ai chú ý tới, bởi vì người chủ của nó đã xui xẻo rời xa nhân thế trở về với lòng đất rồi.
- Ngươi buông ta ra!
Ra khỏi cửa, Phương Oánh Oánh không chịu nổi những cử chỉ thân mật của hắn, oán hận giựt tay ra.
- Này, tôi cho cô hay, cô không thấy đám người kia rất "nhiệt tình" sao? Vạn nhất không cẩn thận bị người khác chiếm tiện nghi vậy cái được không bù lấp được cái mất thì đẹp mặt lắm.
Hướng Nhật đi cùng chuyến bay với mấy trăm con tin này bỗng dưng thu hoạch được vật có giá trị, tâm tình khoái trá cũng chẳng muốn cùng cô nàng ngực bự so đo.
- Chung quy so với bị ngươi chiếm tiện nghi còn tốt hơn!
Phương Oánh Oánh trợn mắt nói.
- Quên đi, cô nói như thế nào kệ cô.
Hướng Nhật lạnh nhạt nói, tiếp theo liền chuyển đề tài:
- Được rồi, cô không phải nói có người tới đón sao? Sao còn chưa thấy?
- Chắc là có chuyện gì trì hoãn?
Phương Oánh Oánh nhíu mày không dám chắc nói.
- Đành chờ vậy!
Hướng Nhật thở dài, thực muốn đem quyển sổ nhỏ ra xem, nhưng chỗ cửa ra ngoài nhiều người qua lại mà làm việc đó thì quá ngu xuẩn.
Phương Oánh Oánh có chút chán, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn về phía Hướng Nhật, có chút không dám khẳng định hỏi thăm:
- Ngươi… nói được tiếng Pháp?
- Kỳ lạ lắm sao?
Hướng Nhật hỏi ngược lại, trên mặt đầy ý cười, bởi lúc trên máy bay hắn nhớ có người nào đó cười nhạo hắn không biết tiếng Pháp.
- Không!
Bị lưu manh nhìn chăm chú, Phương Oánh Oánh cảm thấy không được tự nhiên, lập tức né tránh, cùng hắn duy trì khoảng cách an toàn. Mặc dù đối với việc Hướng Nhật nói được tiếng Pháp có chút tò mò, nhưng Phương đại thư ký lập tức kiếm cho mình một lý do, tên thối nát này sinh ra trong cảnh giàu sang, rảnh rang học vài câu tiếng Pháp cũng là bình thường, hơn nữa, không phải có lợi cho việc đùa bỡn nữ nhân sao? Nghĩ tới đây, thần sắc Phương Oánh Oánh trầm xuống.
Hướng Nhật không chú ý tới vẻ mặt cô nàng, đột nhiên bước tới nói:
- Kì thật chúng ra cũng không có thâm cừu đại hận chi, cô coi…. chúng ta làm hòa thế nào?
Phương Oánh Oánh bị hành động của hắn làm cho sợ hãi liên tục lùi lại, khi nghe xong ý của hắn, nàng trợn tròn hai mắt nhìn, này…. là hắn vừa nói sao? Lỗ tai mình không nghe nhầm chứ? Nhưng nàng lập tức nhớ tới cấp trên của mình, tên công tử bột đàng điếm trước mắt này ra vẻ ân cần, khẳng định là có mục đích mờ ám, không biết hắn cụ thể là muốn gì, nhưng Phương Oánh Oánh vẻ mặt không chút hòa nhã hừ lạnh một tiếng coi như đã đáp lời.
- Này, cô đồng ý hay không đồng ý?
Nhìn khuôn mặt nữ thư ký ngực bự, Hướng Nhật lại hỏi. Thật ra hắn đã nhìn ra ý tứ của đối phương, nhưng tóm lại cùng một người phụ nữ so đo cũng không hay ho gì, nếu như có thể làm hòa thì tốt nhất.
- Ngươi nói gì?
Phương Oánh Oánh tức giận hỏi ngược lại, đã biết rõ lại giả tảng coi như không hiểu? Thật là cái đầu heo!
- Nói như vậy cô đã đáp ứng?
Hướng Nhật “vừa vui vừa sợ” nói.
Phương Oánh Oánh đang định nói, đột nhiên chớp mắt, có chút do dự nói:
- Thật ra chúng ra làm hòa cũng không phải không có khả năng, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện.
- Cái này có thể thương lượng, chỉ cần không quá khó, tôi đều đồng ý!
Hướng Nhật không dám nói liều, trước mặt cô nàng ngực bự có ấn tượng không tốt với mình, chẳng may lại yêu cầu “hái trăng hái sao” thì đúng là gậy ông đập lưng ông.
- Đây chính là ngươi nói đó nhe!
Sợ đối phương đổi ý, Phương Oánh Oánh chỉ hắn nói:
- Chỉ cần đáp ứng buông tha Tô giám đốc, sau này giữa chúng ta vẫn tồn tại quan hệ nghiêm túc.
- Có ý tứ gì đây?
Hướng Nhật nhíu mày, đối phương thực ra muốn gì….
Lời cô nàng nói hắn nghe không hiểu rõ, chả biết cô nàng muốn gì, nhưng thầm suy nghĩ, cô nàng này chủ yếu vẫn không thực sự xem hắn là ông chủ, lại còn dùng hai chữ “nghiêm túc” để chỉ quan hệ, dụng ý nói với mình nên cùng nàng có quan hệ mật thiết hơn bây giờ một chút, thực là mơ không được!
- Chính là ngươi không nên mơ tưởng tới Tô giám đốc!
Phương Oánh Oánh cuối cùng đem câu nói giữ trong lòng bao lâu nay nói ra.
- Cái gì?
Ánh mắt Hướng Nhật đột nhiên trở nên cổ quái, tưởng rằng đối phương muốn nhắc nhở mình không nên mơ tưởng đến nàng, nhưng nghe xong câu vừa rồi hắn biết mình đã sai, đối phương căn bản bởi vì…. Nói đơn giản một chút là ghen tương. Điều này cũng giải thích tại sao nàng đối với mình tràn đầy địch ý, đơn giản cô nàng là người có bệnh đồng tính luyến ái, yêu thích thủ trưởng mình, không khi đâu lại xuất hiện một ông chủ là mình, tưởng rằng mình muốn tranh đoạt “tình nhân” với nàng, cho nên hắc xì xằng chống đối mình từ đầu tới giờ.
- Ngươi….. nhìn ta cái gì mà ghê vậy?
Phương Oánh Oánh bị đối phương nhìn đến da dầu tê dại, nàng cảm giác ánh mắt nam nhân này rất quỷ dị.
- A, không có việc gì.
Hướng Nhật thu hồi suy nghĩ:
- Cô yên tâm, tôi sẽ không có ý đồ xấu với Tô giám đốc...
- Ngươi nói thật chứ?
Không đợi hắn nói hết, Phương Oánh Oánh lên tiếng cắt đứt câu nói của hắn.
- Thật còn hơn cả trân châu!
Hướng Nhật muốn cười khổ, nhưng thấy cô nàng đối với thủ trưởng mình “tình” sâu nghĩa nặng" như thế, nên cũng không trêu trọc đối phương, chỉ cảm thấy đáng tiếc cho cô nàng ngực bự cỡ 36F lại có sở thích dị thường như vậy. Ài, thật là phí của trời!
- Vậy ngươi thề đi.
Phương Oánh Oánh không dễ dàng tin lời lưu manh nói, cho dù đối phương có thề nàng cũng không chắc đã tin.
- Có lầm hay không đây, đã nói sẽ không tranh đoạt tình nhân với cô mà vẫn phải thề à?
Hướng Nhật có chút tức giận, không phải hắn không dám thề mà cảm thấy đối phương tính toán chi li. Chẳng nhẽ lời mình nói không đáng tin nên dùng lời thề để kiểm tra sao?
- Đương nhiên!
Phương Oánh Oánh hừ nhẹ, đột nhiên lại nhíu mày nói:
- Ngươi nói cái "tình nhân" kia là chuyện gì?
Hướng Nhật tưởng nàng giả ngu liền cấp cho nàng ánh mắt thương hại:
- Tôi biết việc này có điểm…. Ài, nhưng tôi sẽ giúp cô giữ bí mật, sẽ không nói lung tung!
Phương Oánh Oánh nghe hắn nói không hiểu mô tê gì nhưng nhìn vẻ mặt đen tối của hắn không khỏi dở khóc dở cười:
- Ngươi nghĩ ta và Tô giám đốc là...
- Hiểu được, hiểu được….
Hướng Nhật vội vàng cười đáp trả, vẻ mặt đầy ẩn ý xấu xa.
Phương Oánh Oánh nhất thời giận giữ, nói như thế nào thì mình cũng là một nữ nhân bình thường tự nhiên vì sự hiểu lầm của người khác mà trở thành bất bình thường, hơn nữa kẻ hiểu lần lại là cái kẻ ăn chơi trác táng nàng khinh thường nhất, điều này làm cho sự tức giận của nàng càng tăng, bất kể đối phương là ông chủ hay không, chỉ vào hắn mắng to:
- Ngươi khốn….
Giọng nói đột nhiên bị dừng lại, bởi nàng nghĩ tên công tử đàng điếm này nghĩ như vậy cũng không phải là ý xấu, bởi vì nếu như vậy không những thủ trưởng được che chở mà mình cũng tránh khỏi sự quấy rầy của hắn. Thực ra, Phương Oánh Oánh nghĩ như vậy cũng là chuyện rất bình thường, mặc dù nàng tự nhận không cao như thủ trưởng, nhưng cũng không kém, hơn nữa nàng còn sở hữu một bộ phận cơ thể đặc biệt dư sức hấp dẫn vô số ruồi nhặng, để hắn nghĩ như vậy tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn là một phương pháp tốt chống lại đối phương.
Hướng Nhật cũng không biết cô nàng thư ký ngực bự đang suy nghĩ gì, lại thấy sắc mặt nàng lúc trắng lúc xanh, tưởng nàng bị mình đâm trúng chỗ đau, để tránh nàng trong trường hợp này có những hành động dọa người, hắn thấp giọng nói:
- Kì thật bị ta biết cũng không đáng ngại, ta sẽ không nói ra, hơn nữa cô không cảm thấy chúng ra có thể làm…. huynh đệ sao?
- Ai cùng với ngươi làm huynh đệ!
Phương Oánh Oánh tức giận bác bỏ, nhưng cảm thấy không ổn, giọng nói dịu xuống:
- Ngươi là ông chủ còn ta chỉ là nhân viên nho nhỏ nên không dám với cao!
- Cái gì mà với cao với thấp, làm huynh đệ so đo cái này làm gì?
Hướng Nhật làm như hai người rất thân thiết, hiển nhiên là định hai bên cùng có quan hệ….
Mà da mặt người nào đó thật dày làm cho Phương Oánh Oánh trong lòng mắng vô sỉ, đang muốn nói cái gì thì phía sau truyền đến thanh âm vừa vui mừng vừa sợ hãi:
- Oánh Oánh, thì ra cô ở chỗ này, hại tôi tìm khắp nơi.
Hướng Nhật nghe hai chữ "Oánh Oánh” mà nổi hết cả da gà, theo nơi phát ra âm thanh nhìn lại, thấy một tên thanh niên đẹp trai hai bảy hai tám tuổi mặc âu phục hàng hiệu đang cầm một bó hoa hồng to, vẻ mặt tươi rói.
Phương Oánh Oánh cũng quay đầu lại, sắc mặt sầm xuống:
- Lỗ giám đốc, có chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nói tới đón sớm sao? Xem bây giờ là mấy giờ! Còn nữa, xin gọi tôi là Phương thư kí hay là Phương ŧıểυ thư!
Thanh niên đẹp trai nhất thời xấu hổ, bó hoa trên tay đang định đưa qua nhưng vì ánh mắt sắc bén của đối phương lại không dám, vẻ mặt đau khổ:
- Phương... thư ký, xin lỗi, bởi vì có một hội nghị quan trọng nên tới chậm….
- Tôi không muốn nghe lý do!
Phương Oánh Oánh lập tức cắt ngang:
- Chuyện này anh nên giải thích với Tô giám đốc!
Thanh niên đẹp trai càng khổ, hắn không nghĩ chuyện đến muộn lại kinh động tới Tô giám đốc, có chút mất tự nhiên cười, đột nhiên nhìn nam nhân bên cạnh chuyển đề tài:
- Tôi nghe nói cùng tới với Phương… thư ký còn có một người, vị tiên sinh này nhất định là Hướng tiên sinh do tổng công ty phái tới làm đại diện toàn quyền phải không?
- Đâu có, đâu có.
Hướng Nhật chắp tay chào, thực ra hắn rất thương hại cái tên bảnh bao này, nhìn tên đó ưỡn ngực tay cầm bó hoa hiển nhiên là định đưa cho cô nàng thư ký ngực bự để lấy lòng. Chỉ tội cố gắng bị uổng phí, người nào không thích lại đi thích nữ nhân bất bình thường, thất bại là cái chắc. Có cảm giác đồng tình, hắn cũng không để cho đối phương khó xử, tiến lên nhận lấy bó hoa:
- Lỗ giám đốc thật khách khí, để đón tiếp chúng tôi ngay cả hoa cũng chuẩn bị, đa tạ, đa tạ!
- Không dám, nên lắm, nên lắm….
Thanh niên đẹp trai thấy mọi chuyện coi như tạm ổn, lại đưa tay ra hiệu:
- Hướng tiên sinh, Phương ŧıểυ thư, đã đặt phòng cho hai người tại khách sạn, chúng ta hiện tại đi chứ?
- Vậy đi, bây giờ đi luôn.
Hướng Nhật thấy cô nàng bên cạnh không nói gì lập tức nói, hắn thật sự muốn biết nội dung bên trong quyển sổ màu xanh sẽ gây cho hắn ngạc nhiên, vui mừng hay sợ hãi đây!