Hướng Nhật hét to chấn động điếc cả tai, sau đó vừa nhìn vài tên bảo vệ to lớn đang chuẩn bị ra tay chế trụ mình, vừa chụp lấy cái cổ của tên bác sĩ cặn bã kia, trong miệng gầm gừ nói:
- Muốn chết cũng không đến lượt mày có quyền quyết định đâu?
- Đừng làm ẩu!
Một vị bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng vội vàng từ bên ngoài vẹt đám đông tiến vào cao giọng nói, cố tình muốn cho đám bảo vệ tiến lên giải vây, nhưng trong tay đối phương có người mình nên sợ ném chuột vỡ đồ.
- Ông nói không thì tôi sẽ không làm sao?
Hướng Nhật quay đầu đi, trên mặt hiện ra nụ cười rất tà ác, đồng thời trên tay lại tăng thêm một chút lực làm cho tên bác sĩ cặn bã kia vốn đã nghẹt thở đến đỏ bừng cả mặt, bây giờ còn muốn lồi ra hai con mắt trắng dã ra.
- Vị tiên sinh này, có chuyện gì từ từ nói…
Nhìn thấy bạn đồng nghiệp bị bóp cổ gần nghẹt thở, vị bác sĩ trung niên nhanh chóng tiến lên trước vài bước, nhưng khi nhận ra người đang bóp cổ kia là người "quen" đã từng gặp trước đây thì kinh hãi:
- Là anh?
- Ông biết tôi sao?
Đến lượt Hướng Nhật kinh ngạc, nhìn kỹ lại thì thấy tay bác sĩ này quen quen, vị bác sĩ trung niên nhìn có vẻ bình thường trước mắt này hiển nhiên đúng là người mà lần trước Thiết Uyển mang mình tới nhờ y băng bó cánh tay phải bị thương:
- Ông có phải là bác sĩ lần trước giúp tôi băng bó tay?
- Đúng, đúng... chính là tôi.
Vị bác sĩ trung niên vội vàng gật đầu xác nhận, tiếp theo với giọng thương lượng nói:
- Vị tiên sinh này, anh xem có thể trước hết thả người ra hay không?
Y lúc này đã biết được thân phận của người hành hung kia. Nhớ lần trước khi hắn tới băng bó vết thương, đi theo bên cạnh là nữ sĩ quan cảnh sát xinh đẹp trẻ tuổi, nhìn trang phục cô ta mặc thì cũng biết cô ta tuyệt đối là sĩ quan cảnh sát cao cấp, mà làm bạn trai của cô ta tất nhiên là người không tầm thường. Mặc dù nắm tay của hắn trông như một người trưởng thành hơn là của một tên học sinh, nhưng giờ phút này điều này thật không đáng để ý, bây giờ tìm cách nào giải cứu tay đồng nghiệp kia mới thực sự quan trọng.
- Đương nhiên có thể!
Thực ra, Hướng Nhật đối với gã bác sĩ trung niên kia cũng không có ấn tượng tốt đẹp đặc biệt gì, nhưng vì lần trước coi như là nhờ hắn giúp chữa trị cho cánh tay phải của mình, nên mới cấp cho hắn một ít mặt mũi. Hắn liền thả lỏng tay đang bóp cổ tên bác sĩ súc sinh ra, bất quá buông ra cũng không có nghĩa là buông tha hắn dễ dàng như thế, gã này thật không tốt lành gì, còn muốn mưu hại mình, nếu thả hắn đơn giản như vậy thì hình như có lỗi đối với bản thân mình, cho nên trong lúc hắn buông người tên bác sĩ kia rơi xuống đất, tay bác sĩ kia còn chưa kịp hít lấy không khí để thở, hắn làm như “không cẩn thận” khẽ “chạm” một cước vào người gã bác sĩ. Sau đó chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng vang lên, như là âm thanh của tiếng xương bị chấn gãy ra vậy, ngay sau đó thì nghe tay bác sĩ cặn bã rên lên một tiếng tê tâm liệt phế!
Mọi người ở đây, rõ ràng nghe ra được âm thanh kinh khủng của tiếng xương gãy kia, vẻ mặt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kinh khủng mà nhìn người trẻ tuổi trước mặt mình. Cho dù trên tay đối phương không có con tin, nhưng cũng không có ai can đảm tiến lên đối phó với y, phải nói rằng nhìn y bề ngòai thì có vẻ yếu đuối, nhưng sức khỏe của tay y vừa biểu hiện thì sao có thể nghĩ y là người tầm thường? Nhất là thấy thủ đoạn tàn nhẫn của y vừa rồi, nhìn như là lơ đễnh đụng vào một chút thế mà khiến cho xương của gã bác sĩ muốn vở vụn ra. Chỉ cần là một người có chỉ số thông minh bình thường cũng hiểu là không nên đi tìm phiền phức từ y. Với lại tên biến thái này hình như có biết vị bác sĩ trung niên trước mặt, hai người hình như là người quen cũ, bệnh viện nghĩ muốn trách tội y thì cũng phải có một lý do thật chính đáng chứ không phải chơi.
- Bác sĩ Chu, anh cảm thấy sao?
Vị bác sĩ trung niên trong lòng hơi có chút run sợ hỏi. Ông ta đúng là chuyên gia về phương diện chấn thương chỉnh hình cho nên rất dễ dàng đoán ra xương của đồng nghiệp mình chắc chắn không ổn. Đang muốn ngồi xổm xuống để kiểm tra đồng nghiệp của mình một chút, Hướng Nhật đã kéo lấy hắn nói:
- Bác sĩ, ông không biết là người bệnh nằm trên giường kia cần phải làm phẫu thuật sao?
Vừa nói hắn vừa chỉ tới em trai của Tống giáo sư đang nằm trên giường.
- Phẫu thuật?
Vị bác sĩ trung niên có vẻ sửng sốt, nhưng bản năng bác sĩ cho hắn biết bệnh nhân phẫu thuật thì không thể chậm trễ giây phút nào, nên vội vàng chạy tới giường bệnh, đang lúc muốn gọi y tá tới giúp, đột nhiên thần sắc cùng với ánh mắt hiện ra vẻ cổ quái, nhìn về phía Hướng Nhật hỏi:
- Vị tiên sinh này, anh xác nhận là hắn cần phẫu thuật sao?
- Không phải sao? Có vấn đề gì à?
Hướng Nhật phát hiện vẻ mặt bác sĩ có điều khác thường, không khỏi nhìn về tay bác sĩ súc sinh nằm trên mặt đất đang được y tá chăm sóc kia. Quả nhiên là mình đóan đúng, hết thảy là do tên rác rưởi này bày trò!
Tống thu Hằng thì lại suy nghĩ khác hắn, nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của bác sĩ, cộng với việc em mình hôn mê lâu như vậy, có thể sớm đã…, nghĩ tới đây trong lòng nàng thấy bất an, nhịn không được lấy tay che miệng đi, nước mắt… rơi lã chã…
Người bác sĩ trung niên cũng không để ý tới cô gái bên cạnh mặt đang đẫm lện, sau khi cẩn thận kiểm tra khắp nơi, ngẩng đầu lên nói:
- Người bệnh này không cần phẫu thuật đâu! Chỉ bị hôn mê mà thôi, chỉ là... kỳ quái, nơi này tại sao lại có cái mùi ê-te?
Qua bao năm kinh nghiệm tiếp xúc bệnh nhân của mình, theo lý thuyết mà nói, tự nhiên có thể ngửi được mùi hóa chất này vẫn còn quanh quẩn trong không khí quanh đây.
Vốn tưởng rằng, người em trai bất hạnh cùng sống với nhau từ nhỏ của mình sắp "ra đi", như một tin dữ làm nàng gần như té xỉu, đột nhiên vừa nghe bác sĩ trung niên nói vậy, cả người Tống Thu Hằng run lên, nước mắt tiếp tục rơi lã chã, nhưng lần này là nước mắt hưng phấn kích động, giờ phút này nàng gần như quên đi cái tình trạng gần như "lâm vào tuyệt cảnh" mà tên bác sĩ súc sinh nói, một lòng biết được em mình vẫn an tòan khỏe mạnh, nên nàng cũng không có quan tâm đến những chuyện khác.
- Thuốc mê ê-te?
Hướng Nhật lập tức chú ý tới hai từ nhạy cảm này. Đối với người đã trải qua hai kiếp làm người như hắn mà nói, tự nhiên rõ ràng hiểu ra nó là cái gì. Ê-te vốn là thứ thuốc để gây mê người bệnh, cũng có thể dùng để giảm cơn đau nhức, tất nhiên, muốn dùng nó để làm cho một người bất tỉnh thì quá dễ dàng... Đang nghĩ tới chuyện này, đột nhiên thoáng thấy tên bác sĩ cặn bã sau khi nghe tới chữ này lập tức muốn y tá mang hắn rời xa hiện trường, lập tức lư manh mở miệng kêu lên:
- Chờ một chút đã!
Nói xong, hắn nhanh chóng bước nhanh về phía tên bác sĩ cặn bã.
- Anh, anh muốn làm gì?
Bác sĩ Chu giọng run rẩy nói, hắn ta bây giờ như thỏ sợ tên, đối với cái tên dám hành hung người ngay trong bệnh viện này hắn ta dĩ nhiên là sợ một mách, nhưng mặt khác hắn sợ là do nghĩ tới âm mưu của mình sắp bị vạch trần, hắn ta cần phải nhanh chóng rời xa nơi này, hoàn toàn phủi tay với bao âm mưu quỷ kế mà hắn tốn bao công sức sắp đặt!
Hướng Nhật thoải mái hỏi:
- Tao đâu có muốn làm gì, chỉ là muốn hỏi mày một chuyện, ách… xin lỗi, bác sĩ Chu phải không? Ông có thể giải thích tại sao nơi này có mùi thuốc mê không?
- Nơi này vốn là phòng bệnh, có mùi thuốc gì đi nữa cũng rất là bình thường.
Ráng chịu đựng sự đau đớn do xương gãy, họ Chu cắn răng nói.
- Nhưng mà nơi này hình như không phải phòng giải phẫu, chẳng lẽ cần phải gây mê người bệnh ở đây? Với lại, vừa rồi ông có nói là bệnh nhân cần phải làm giải phẫu, thế tại sao vị bác sĩ này nói là không cần?
Hướng Nhật con mắt gắt gao chăm chú nhìn vào trên người của hắn.
- Này, tôi chưa từng nói qua sẽ cần làm phẫu thuật, anh nhất định là nghe lầm rồi!
Bác sĩ Chu kiên trì tới cùng nói. Bây giờ dưới tình huống này, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, đồng thời trong lòng hắn cũng sinh ra một chút hối hận, sớm biết sẽ gặp tình huống này, nên chuẩn bị mọi chuyện cho thật chu đáo, đáng tiếc bây giờ có hối hận cũng đã muộn.
- Tôi nghe lầm sao?
Hướng Nhật trên mặt đầy vẻ mỉa mai nói tiếp:
- Ông vừa rồi có nói làm phẫu thuật cần hai trăm nghìn, chẳng lẽ tôi đây nghe lầm sao?
"Wow!...,.....!" Một loạt tiếng xì xầm xôn xao vang lên. Mọi người bên cạnh tay bác sĩ súc sinh, từ hộ sỹ, y tá cho đến bảo vệ bệnh viện sau khi nghe xong những lời này bèn sôi nổi mà bàn tán, chỉ cần thông minh một chút cũng có thể đóan được chuyện gì đã xảy ra, bọn họ không khỏi khinh bỉ cái hành vi hèn hạ của họ Chu kia, không thể ngờ lại bắt chẹt bệnh nhân như vậy, thật là súc sinh! Đương nhiên bọn họ cũng không thể nào đóan ra cái nguyên nhân sâu xa kia, tay bác sĩ súc sinh này cũng không phải vì muốn vơ vét tài sản của người ta, mà mục đích cuối cùng là vì cái người chị gái xinh đẹp của người bệnh mà thôi!
- Anh ăn nói bậy bạ, căn bản là không có ! Anh vu oan cho tôi!
Bác sĩ Chu vẻ mặt dữ tợn, cố giãy dụa để thoát nạn.
- Chuyện này, tôi nghĩ phải mời viện trưởng tới giải quyết.
Người bác sĩ trung niên đứng bên cạnh thận trọng nói, hắn ta nhận thấy chuyện này bên trong có điều cổ quái, trước không nói tới cái người tuổi trẻ có bối cảnh "cực kỳ vững vàng" này có nói dối hay không, chỉ riêng cái mùi thuốc mê kia cũng đã nói lên điều gì rồi, nhưng hắn không dám công khai nói ra, dẫu sao đây cũng là vấn đề danh dự của bệnh viện, cho nên việc này tốt nhất là nhờ viện trưởng ra mặt giải quyết.
- Có chuyện gì xảy ra?
Lúc này không khí phòng bệnh có phần yên tĩnh do câu nói của vị bác sĩ trung niên bị phá tan bởi một giọng nữ già giặn, lão luyện.