Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 161: Tên bác sĩ súc sinh

Trước Sau

break
- Sư phụ, anh đang nói chuyện với em sao?

Với sự khôn khéo tinh ranh của Thạch Thanh, hơn nữa do hiểu quá rõ tính tình xấu xa của sư phụ cầm thú, nàng sao lại không hiểu người hắn đang muốn nói tới chính là mình chứ!

- Kỳ thật... anh đang tự nói với chính mình thôi.

Hướng Nhật ngượng ngùng cười cười, thực ra, hắn cũng hiểu không thể nào gạt được cô nàng đồ đệ thông minh lanh lợi của mình.

- Vậy sao?

Thạch Thanh lên tiếng hỏi lại như không hiểu, đột nhiên áp sát người hắn, giả bộ như vô tình hỏi thăm hắn:

- Vậy sư phụ có thể giải thích vừa rồi tại sao bị người ta đánh không?

Hướng Nhật ánh mắt chợt lóe lên tia tinh quái, giả bộ ngó ngang, ngó ngửa rồi nói:

- Được rồi, ŧıểυ Thanh, em đoán xem Sở Sở hiện giờ đang làm gì?

Thạch Thanh không buông tha hắn, gắt giọng hỏi:

- Sư phụ, anh không nên nói lảng sang chuyện khác có được không?

Hướng Nhật biết không có cách nào né tránh, chỉ có cách cố tình ra vẻ tư lự:

- Chuyện này.... nếu nói thì tương đối phức tạp, thực ra anh chỉ muốn suy nghĩ một chút...

- À, anh đang suy nghĩ xem dùng tay đánh hay dùng sách đánh vào đầu cái nào đau hơn phải không?

Thạch Thanh cắt ngang lời hắn, mặt đầy vẻ bất mãn.

Hướng Nhật vẫn cố gỡ gạt:

- Em cũng biết sao...

- Sư phụ!

Thạch Thanh hai mắt trừng lớn, ánh mắt như nóng lòng muốn cắn ai một phát.

- Được rồi, được rồi,.. anh nói, anh nói.

Hướng Nhật thấy ánh mắt như "điện" của đồ đệ chiếu vào mình, lập tức buông vũ khí đầu hàng, nhưng trên mặt hắn ra vẻ như đang phải gánh chịu ủy khuất hiểu lầm lớn:

- Kỳ thật anh cũng chưa nói cái gì, có thể là do cô nàng quá nhạy cảm, cho nên…

- Em nghĩ chắc sư phụ nói những lời không nên nói thì đúng hơn?

Thạch Thanh hừ mũi cười nhạt, nàng tất nhiên không tin những lời giải thích quá dễ dàng của cầm thú sư phụ. Theo sự suy đóan của nàng, dám chắc hắn nói điều gì đó xúc phạm người ta, cho nên mới bị phang vào đầu như vậy. Do có được bài học kinh nghiệm từ bản thân trước đây khi mình và hắn mới quen biết nhau chưa được bao lâu, hắn còn dám buông ra một câu nói "kinh người" đó với mình, vậy hắn còn kiêng dè gì nữa mà không dám nói đây? Nhớ lại lúc mình nghe câu nói đó của hắn, đã bàng hoàng mà giáng cho hắn một bạt tay thật nặng nề, bây giờ hắn ta lại bị cô nàng kia đập lên đầu một phát, điều này làm cho Thạch Thanh hoài nghi hắn dám cũng nói với cô nàng kia y như đã nói với mình trước kia nên làm cho cô nàng kia bị kích động, "mặt đỏ trống ngực đập dồn" nên mới hành xử như vậy.

Hướng Nhật đương nhiên sẽ không dại dột mà khai ra sự thật cho cô nàng đồ đệ biết, nếu không hậu quả là hắn sẽ nhận được sự "ôn nhu chăm sóc" của nàng. Đó là chưa tính tới Sở Sở, nếu như Sở ŧıểυ thư mà biết được mình bên ngoài đùa giỡn nữ nhân khác, chỉ sợ mình sẽ bị cấm cung mà hàng đêm không còn được "phục vụ" chu đáo nữa! Đơn giản là sẽ xảy ra nhiều chuyện không lường được về lâu về dài! Đang lo lắng làm sao để thoát khỏi cơn hiểm này, đúng lúc tiếng chuông điện thoại di động vang lên như cứu mạng hắn.

- Có điện thoại, có điện thoại...

Hướng Nhật mừng húm vừa nói vừa móc điện thoại di động ra, nghiễm nhiên quên đi yêu cầu của cô đồ đệ mình.

Thạch Thanh thật hết cách đối với tên cầm thú sư phụ này, chỉ có thể tính toán, thầm nhủ trong lòng, dù cho hắn nói cái gì đi nữa mình nhất định không thể dễ dàng buông tha hắn.

Liếc mắt nhìn cái màn hình điện thọai di động, chỉ thấy một dãy số lạ lẫm, nhưng Hướng Nhật bây giờ còn trông mong gì hơn, lập tức nhấn phím trả lời máy.

- Này, tìm ai?

- Có phải là sinh viên Hướng Quỳ không?

Trong máy truyền đến giọng nói mệt mỏi của một nữ nhân.

Hướng Nhật nghe thấy thì trong lòng căng thẳng:

- Tống giáo sư phải không? Có chuyện gì sao?

- Anh bây giờ có thể tới bệnh viện một chuyến hay không? Tôi có chút chuyện…

Không đợi đối phương nói xong, Hướng Nhật vội vàng đáp ứng ngay:

- Được, cô chờ tôi một chút, tôi lập tức tới ngay!

Tắt máy di động xong, Hướng Nhật thật sự nóng lòng muốn lập tức tới ngay bên cạnh nàng. Hắn thật sự hiểu quá rõ tính tình nàng, không đến lúc nguy cấp nhất, với tính tình quật cường của nàng, không có khả năng chủ động yêu cầu người khác giúp đỡ. Mà bây giờ nàng gọi cho mình, chỉ có thể nói nàng nhất định gặp phải chuyện rất là khó khăn!

- Sư phụ, ai gọi cho anh vậy? Bây giờ thật sự phải đi sao?

Thạch Thanh nghe được giọng nữ nói chuyện, lập tức quên đi đề tài đang nói trước kia.

- Đúng vậy, là Tống giáo sư gọi cho anh, cô ấy chắc đang gặp chuyện khó khăn gì đó, anh đi giúp cô ta một chút.

Hướng Nhật cũng không giấu diếm, chủ yếu hiện giờ hắn và Tống giáo sư cũng không có chuyện mập mờ gì, cho nên căn bản không sợ bại lộ.

- Tống giáo sư? Tống giáo sư nào?

Thạch Thanh vẻ mặt hồ nghi hỏi.

- Là Tống Thu Hằng giáo sư!

Hướng Nhật vội vàng giải thích, người đã đứng lên khỏi ghế:

- Không được, anh phải đi, ŧıểυ Thanh anh không thể ở đây với em. Em một mình…

- Không, em đi với anh!

Còn chưa nói hết, Thạch Thanh đã nắm lấy cánh tay của hắn.

- Vậy thì cùng nhau đi đi, nhưng chúng ta tốt nhất nhanh lên chút.

Nói xong, Hướng Nhật lôi cô nàng đồ đệ nhanh chân chạy ra khỏi phòng học, để lại phía sau ánh mắt kinh ngạc của đám bạn học.

olo

Bệnh Viện Nhân Dân số 9 Bắc Hải, phòng bệnh số 107.

- Tống ŧıểυ thư, tôi nghĩ cô cũng biết, tình hình của em cô rất nguy kịch! Không thể chậm trễ được!

Người đang nói chuyện là một vị bác sĩ khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, mang một cặp mắt kính không gọng. Vẻ mặt thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn về phía thân thể đầy đặn xinh đẹp của Tống Thu Hằng thì hiện lên nét dâm dục hừng hực rất là tương phản.

- Thưa bác sĩ, ông có thể nào dàn xếp, châm chước mà phẫu thuật cho em tôi trước được không?

Tống Thu Hằng nhìn người em mình đang nằm hôn mê trên giường bệnh, tim như bị dao cắt, hướng về phía vị bác sĩ trị liệu cho em mình với ánh mắt cầu xin khẩn thiết.

- Không phải là tôi không muốn dàn xếp cho em cô, mong cô hiểu cho. Tống ŧıểυ thư, tôi nghĩ cô cũng biết, bệnh viện có quy củ của nó, nếu không nộp đủ tiền phí, thì thật không thể nào tiến hành phẫu thuật được!

Bác sĩ Chu làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

- Thưa bác sĩ, tôi van xin ông, hãy giúp phẫu thuật cho em tôi trước, tiền tôi sẽ đóng đầy đủ sau, tôi đã gọi điện thoại cho "người nhà" lập tức mang tiền tới ngay.

Tống Thu Hằng đôi mắt đẫm lệ, đôi mắt nhòe đi nói.

- Tống ŧıểυ thư, cô không phải là đang làm khó tôi sao? Quy định của bệnh viện không thể dễ dàng sửa được.

Nghe tới có người mang tiền tới, bác sĩ Chu trong mắt hiện lên tia nham hiểm đầy hung ác, nếu đây là sự thật, kế hoạch của mình gần thành công coi như bị phá hỏng. Nghĩ tới đây, bác sĩ họ Chu liền dùng ngay ưu thế bác sĩ của mình tấn công, hắn không đành lòng mà nhìn thấy bao chuẩn bị trong vòng nửa tháng qua trong chốc lát bị phá hủy:

- Tống ŧıểυ thư, tôi cũng không muốn nhiều lời, nhưng tôi muốn nói với cô, tình hình em cô để càng lâu thì sẽ càng gặp nguy hiểm, chậm trễ một phút thời gian, nguy hiểm của anh ta sẽ gia tăng lên thập phần…

- Vậy thì, vậy thì làm sao bây giờ?

Tống Thu Hằng lúc này hoàn toàn bị tên bác sĩ súc sinh này dọa cho mất hết cả bình tĩnh.

Bác sĩ Chu khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt thoáng một tia đắc ý:

- Kỳ thật, tôi có thể trước tiên giúp cô trả tiền phẫu thuật kia...

Đột nhiên nhìn thấy có một hướng giải quyết, Tống Thu Hằng trên mặt vui vẻ, không ngừng nói lời cảm tạ vị bác sĩ kia:

- A! Thật sự là rất cảm ơn ông, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn...

- Nhưng tôi có một điều kiện!

Bác sĩ Chu cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật của mình, vẻ mặt trơ trẽn nói.

- Điều... kiện?

Nhìn thấy nụ cười đầy ác tâm trên mặt đối phương, Tống Thu Hằng rốt cục ý thức được có điều gì đó không đúng đang xảy ra.

- Đương nhiên!

Bác sĩ Chu ánh mắt cuồng nhiệt nhìn nàng:

- Thật ra, ngay từ lần đầu thấy Tống ŧıểυ thư tới bệnh viện, tôi như bị sét ái tình đánh trúng, nếu cô đáp ứng làm bạn gái của tôi, tôi lập tức giúp em cô tiến hành ca phẫu thuật ngay.

- Ông...

Tống Thu Hằng trong lòng khẩn trương hẳn lên, nàng không thể ngờ rằng người bác sĩ bình thường rất đa͙σ mạo này lại có một bộ mặt khác súc sinh đến như vậy, dưới tình huống này lại uy hiếp nàng, cố gắng khôi phục lại bình tĩnh, nàng nói:

- Bác sĩ Chu, ông không phải đã có vợ hiền con thơ ở nhà rồi sao?

Thực ra, nàng như muốn nhắc nhở hắn: tốt nhất ngươi đừng nên vọng tưởng.

Bác sĩ Chu lại không có chút ngại ngùng nào nói:

- Tôi nghĩ Tống ŧıểυ thư không nghe rõ lời tôi nói rồi. Thực ra tôi chỉ muốn cô làm "bạn gái" của tôi thôi, tôi có vợ hay không cũng không có quan hệ gì!

Dừng một chút, hắn nói tiếp:

- Tôi cần phải nhắc nhở cô một chút, Tống ŧıểυ thư, tình hình em cô thật sự đang rất nguy hiểm!

Một bên là sự trong sạch của mình, còn một bên là người em ruột thịt nương tựa lẫn nhau từ nhỏ. Mà lúc này, bao nhiêu hy vọng gửi gắm vào người học trò kia của mình, cũng không biết là hắn có đến hay không, Tống Thu Hằng cắn răng một cái, rốt cục như thể có được quyết định:

- Được, tôi...

Đang chuẩn bị nói tiếp, chợt nghe "ầm" một tiếng, cánh cửa phòng bệnh bị người nào đó thô bạo đẩy mạnh ra.

- Tống giáo sư, tôi tới đây, xảy ra chuyện gì?

Một giọng nói gấp gáp vang lên, Tống Thu Hằng tinh thần chợt thả lỏng, rốt cục thân thể không thể duy trì nổi nữa, nàng yếu đuối ngã ngồi trên mặt đất.

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc