Ngày thứ Hai vừa tới trường, Đầu củ tỏi đã cuồng nhiệt lại gần .
- Biến đi!
Hướng Nhật tức giận phất phất tay, hôm nay không biết đây là lần thứ mấy từ chối yêu cầu này rồi, ít nhất cũng không dưới một trăm, tất cả đều là những người ngày hôm qua nhìn thấy mình biểu diễn kỹ năng thần kỳ “nội công” tại võ quán nhu đa͙σ nên đến bái sư, nam nữ đều có. Nhưng may mà bọn họ sau khi nghe những lời khuyên bảo đầy “thiện ý" của mình cũng biết điều không nói bậy bạ gì ra ngoài, nếu không sợ rằng không chỉ có trăm người này tìm mình.
- Đại ca, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt Phật chứ! Nói như thế nào thì em cũng là người hay qua lại với anh nhất, vạn nhất bị người ta bắt nạt, có phải anh cũng bị mất mặt hay không?
Đầu củ tỏi vừa dùng tình vừa dùng lý thuyết phục hắn.
- Miễn bàn!
Hướng Nhật vẫn không động lòng.
- Đại ca, đại gia, đại tiên, đại thần......
- Nếu còn lảm nhảm nữa anh đập chú bẹp đầu!
Hướng Nhật quơ quơ nắm đấm uy hiếp.
Đầu củ tỏi sợ đến nỗi liên tục lùi về phía sau:
- Không dám, không dám ạ…..
Sở Sở ở bên cạnh thấy không đành lòng:
- Hướng Quỳ, anh dọa Hứa Uy làm gì?
- Chẳng còn cách nào khác.
Hướng Nhật nhún vai:
- Thằng này rất thích bị ngược đãi, em mà không dọa hắn như vậy thì hắn sẽ không chịu đi đâu.
- Ai bảo biểu hiện ngày hôm qua của anh khoa trương như vậy!
Nói tới đây, Sở Sở hung hăng lườm hắn một cái. Rất nhiều người bởi vì bị lưu manh thẳng thừng từ chối nên quay sang năn nỉ người được gắn mác “Hướng phu nhân” là nàng, ai cũng hy vọng nàng có thể nói tốt giùm vài câu trước mặt Hướng đại cao thủ để mình học được tuyệt kỹ thần công. Điểm này làm cho Sở Sở rất khó xử, các chị em ngày xưa nàng đã khó cự tuyệt thì chớ, mà ngay cả anh họ của nàng sau khi tỉnh lại và nghe được chuyện người nào đó có công phu “Phách không quyền” lợi hại như vậy thì cũng hy vọng nàng giúp một tay. Nhưng một câu nói của Hướng Nhật đã bịt được miệng nàng: nếu muốn ông xã của em không còn là độc nhất vô nhị trên đời nữa thì cứ đáp ứng họ đi!
Không thể không nói, quả thật lưu manh quá hiểu tâm tư của cô nàng. Sở Sở ban đầu vốn cũng định giúp người ta một chút, nhưng sau khi nghe thấy những lời này thì lập tức cự tuyệt tất cả mọi người, bất kể là đe dọa hay dụ dỗ. Xuất phát từ sự ích kỷ, có lẽ nàng hy vọng chỉ có người trong lòng của mình mới là người lợi hại nhất, độc nhất vô nhị nhất. Nhưng phiền não cũng theo đó mà đến, từ sáng sớm, nàng đã bị đám chị em này đến làm ầm ĩ điếc cả tai, nếu không có thời gian vào học, nàng dám khẳng định mình đã sớm phát điên rồi. Cho nên đối với kẻ đầu têu nên cơ sự này, đương nhiên nàng vẫn có chút oán giận.
- Sở Sở nghe anh nói này, em đừng như vậy nữa, cười một cái xem nào, giỏi lắm….. em còn như vậy nữa tức là muốn nếp nhăn dài ra đấy nha!
Hướng Nhật vừa trêu chọc vừa nhìn nàng, nhưng thấy nàng vẫn chỉ nhìn mình bằng nửa con mắt nên vội nói tiếp:
- Bây giờ là tiết cuối rồi, tí nữa tụi mình có thể về nhà, mà anh nhớ hình như buổi chiều cũng không có tiết, tốt quá tụi mình có thể ở nhà thoải mái một chút!
- Không được!
Sở Sở cuối cùng cũng mở miệng, nhưng trong giọng nói vẫn đầy tức tối:
- Buổi chiều em có thể thoải mái, nhưng anh thì không thể!
- Không thể nào?
Hướng Nhật kêu lên một cách khoa trương.
- Hừ!
Sở Sở thở mạnh một hơi:
- Đừng quên anh đã hứa với chị Thanh, buổi chiều sẽ qua lớp của chị ấy nghe giảng!
- Có sao?
Nói thật, Hướng Nhật đúng là đã quên mất việc này.
- May mà những lời này của anh không bị chị Thanh nghe được, nếu không chị ấy nhất định sẽ giận anh đến chết đi được!
Vẻ mặt Sở Sở mang ý cảnh cáo:
- Anh này, chẳng nhẽ anh quên mất hình phạt bọn em dành cho anh vì tội về trễ tối hôm qua sao? Một trong số đó chính là buổi chiều anh phải cùng chị Thanh đến lớp chị ấy nghe giảng!
- Hình phạt này đúng là rất nặng!
Hướng Nhật lẩm bẩm một mình, nhưng đột nhiên hắn nhớ đến một chuyện:
- Sở Sở, vậy buổi chiều em không đi sao?
Nếu thật sự là như vậy, buổi chiều chẳng phải mình có thể ở chung một mình với đồ đệ sao? Hai người ngồi gần nhau như thế, làm chút động tác nhỏ chắc sẽ không bị ai phát hiện? Nghĩ đến chỗ đắc ý, trên mặt lưu manh nhất thời xuất hiện nụ cười cực kỳ mờ ám.
- Em đi làm gì?
Sở Sở có chút hoài nghi nhìn hắn, nàng không rõ tại sao đối phương lại hỏi vậy:
- Buổi chiều em còn có việc nên không thể đi cùng anh, nếu thực sự không thích thì tự anh đi tìm chị Thanh mà thương lượng!
Nói tới đây, đột nhiên nàng chuyển đề tài, mà giọng nói cũng nghiêm khắc hẳn lên:
- Nhưng em cũng cảnh cáo anh, tốt nhất là đừng nghĩ tới việc bắt nạt chị Thanh, nếu không thì em sẽ không tha cho anh!
- Em xem anh giống loại người ấy sao?
Hướng Nhật mặt dầy nói, nhưng trong lòng cũng không tự dưng thấy hơi xấu hổ.
Sở Sở hừ lạnh một tiếng, nàng đang muốn nói gì đó thì tiếng chuông hết tiết vang lên, mấy lời vừa đến miệng lập tức ngừng lại và biến thành hai chữ:
- Về nhà!
Vừa nói, nàng vừa tranh rời khỏi chỗ ngồi trước.
Hướng Nhật không khỏi rùng mình một cái, trực giác nói với hắn, chắc chắn Sở Sở đã biết được chút gì đó, nếu không ánh mắt vừa rồi của nàng nhìn mình sẽ không sắc bén như vậy. Đương nhiên hắn cũng không ngu mà trực tiếp đi hỏi, nếu chẳng may khơi lên lửa giận của cô nàng thì hậu quả sẽ không đơn giản như thế này, thế nên giờ đây hắn chỉ biết lặng lẽ đi theo nàng ra khỏi phòng học.
Thạch Thanh đã chờ ở bên ngoài phòng học, cứ như là từ lúc chưa hết tiết nàng đã đến đấy vậy. Nhưng đây không phải điều Hướng Nhật quan tâm nhất, thực ra, bây giờ trong lòng hắn cảm thấy có chút thấp thỏm không yên, bởi vì hắn không rõ rốt cuộc là Sở Sở biết được bao nhiêu.
olo
Ở một khu vực cách cổng trường Cao Đại mười mét, một đám hơn hai mươi thanh niên đang tụ tập cùng một chỗ, thoạt nhìn đã thấy không có một người nào tốt.
- Đại ca, sao chưa thấy người đi ra, em đói bụng lắm rồi!
Một thằng nhóc tóc vàng dùng giọng bực tức nói với một thanh niên có nốt ruồi giữa cặp lông mày đang ngậm điếu thuốc trong miệng.
- Chờ chút đi, cũng tan học rồi, người sẽ sớm đi ra thôi!
Thanh niên có nốt ruồi dùng giọng thản nhiên đáp lại cho có lệ, thoạt nhìn có vẻ hắn là người vô cùng kiên nhẫn.
- F*ck, đợi hắn ra ông sẽ đập cho hắn một trận nhớ đời!
Thằng nhóc tóc vàng tức giận mắng.
- ŧıểυ Kim, đã nói với mày mấy lần rồi, đừng có hành động theo cảm tính!
Nghe thằng nhóc tóc vàng kêu ca quá nhiều, thanh niên có nốt ruồi bắt đầu cau mày:
- Nhớ kỹ, đừng có xuống tay quá nặng, ý của người ủy thác là chỉ cần “mượn” một chân của hắn là đủ, mày cũng đừng đem phiền toái đến cho tao!
Phiền toái mà hắn nói ở đây là sợ lỡ tay đánh chết người.
- Em biết rồi, đại ca!
Thằng nhóc tóc vàng ra vẻ cam đoan, nhưng ánh mắt đã tố cáo trong lòng hắn không nghĩ như vậy, rồi đột nhiên hắn nhớ tới cái gì đó liền hưng phấn nói:
- Nhưng nói thật, đại ca này, công việc lần này thật sự quá đơn giản! Nhưng người ủy thác lại cho chúng ta thiệt nhiều tiền, f*ck, nếu sau này ngày nào cũng có chuyện tốt như vậy thì tụi mình giàu to!
- Đừng nghĩ mãi đến chuyện tốt, hy vọng tin tức mà người ủy thác cung cấp là chính xác, thằng kia thật sự chỉ là một người bình thường! Chẳng may hắn có gia thế lớn, chúng ta sau khi cầm tiền cũng chỉ có nước chạy trốn thật nhanh mà thôi!
Thanh niên có nốt ruồi thận trọng nói. Nếu không phải người ủy thác đã từng làm ăn vài lần với hắn thì chắc chắn hắn sẽ không ra tay trước khi tìm hiểu tính xác thực của những tư liệu về mục tiêu!
Nhưng thằng nhóc tóc vàng lại không cảm thấy một chút lo lắng nào:
- Chắc là không có khả năng đấy đâu, Mã tiên sinh có quan hệ tốt với chúng ta như vậy thì làm sao mà hại chúng ta được!
- Hy vọng là thế!
- Được rồi, đại ca này, anh còn nhớ hình dáng của thằng kia không?
Thằng nhóc tóc vàng đột nhiên kêu lên một cách kích động.
- Sao vậy, ŧıểυ Kim?
- Đại ca, anh xem có phải thằng kia hay không?
Thằng nhóc tóc vàng chỉ vào một người trẻ tuổi vừa mới xuất hiện trong đám người chen lấn trước cổng trường.