Trường trung học Thánh Dục Cường, bên trong phòng học của năm nhất ban hai.
- Đinh Lục, ngươi đứng lại cho ta!
Hác Manh gọi chặn một tên học sinh đeo khuyên tai màu bạc đang chạy qua trước mặt nàng.
- Manh tỷ, có chuyện gì hả?
Đinh Lục vội dừng lại, đối với Hác nhị ŧıểυ thư từ trước đến nay hắn không dám thờ ơ. Điều này không chỉ vì nàng ta rất xinh đẹp, mà hắn còn mơ hồ biết rằng nhà nàng rất giàu có và quyền quý, không phải loại nhà thường thường bậc trung như hắn có thể đắc tội.
- Ta hỏi ngươi, sao ngươi giúp Tằng Niếp lau nhà mà lại không giúp ta? Có phải muốn theo đuổi nàng ta hả?
Hác Manh lớn tiếng chất vấn, khiến cho bên trong phòng học khác mấy nam nữ học sinh chú ý.
Tên đeo khuyên tai màu bạc sắc mặt đỏ lên tiếp đó liền khoát tay biện bạch:
- Làm gì có chuyện đó, em thấy Tằng Niếp có chút không khỏe nên mới chiếu cố giúp cô ấy mà.
- Phải không?
Hác Manh nghi ngờ nhìn hắn:
- Nhưng cô ta rõ ràng đã có Lương Siêu giúp đỡ rồi, ngươi không cần thiết đi làm việc dư thừa đó chứ?
- À..... nhiều người cùng quét thì sẽ nhanh hơn, mọi người sẽ mau chóng được về nhà.
Đinh Lục thấp giọng nói.
- Ngươi nói dối!
Hác Manh chỉ thẳng vào hắn, rồi bắt đầu tưởng tượng phong phú:
- Ta biết, ngươi nhất định là thích Tằng Niếp, nhưng lại không dám nói với nó, nên mới hành động như vậy để cảm động cô nàng đúng không?
- Không, không có !
Đinh Lục bị oan uổng, thấy mình nói không có tính thuyết phục, liền chỉ ngón tay hướng về phía phòng học vào một đầu học sinh nhô ra:
- Ngươi xem, Lương Siêu chẳng phải lúc đó hắn cũng giúp Tằng Niếp sao? Sao ngươi không nói hắn cũng thích Tằng Niếp đi?
- Hắc hắc, ta đang nghĩ tới điều đó, không ngờ ngươi lại nói trước.
Hác Manh bất hảo nhìn đối phương, mang theo một tia hận ý nhìn vào tóc tên đeo khuyên tai, lúc này mới nói:
- Quả thật cả hai ngươi đều thích Tằng Niếp nên mới dùng cách này để biểu lộ tình cảm, hơn nữa ta đoán Tằng Niếp cũng đáp ứng với các ngươi, chỉ cần là ai giúp đỡ nàng ân cần là có thể làm bạn gái nàng....
- Ngươi câm miệng cho ta, Hác Manh!
Bên trong phòng học có một nữ sinh đáng yêu đang nổi cáu, sự thật là cô nàng đã nhịn rất lâu trước những lời nói lung tung của con nhóc ngu ngốc kia:
- Nếu việc giúp đỡ quét dọn mà cũng tính, vậy Lâm Tử Hào cùng Quan Quang giúp ngươi cũng coi là bọn họ thích ngươi, mà ngươi cũng đồng ý làm bạn gái cho bọn họ sao?
Vừa nói, nàng vừa chỉ tay về phía phòng học nơi có hai nam sinh đang quét dọn.
- Ta và ngươi bất đồng!
Hác Manh tựa hồ sớm đã đoán được, nàng ta sẽ nói như vậy, thần sắc trên mặt cũng không hề bối rối, ngược lại còn có chút đắc ý:
- Bọn họ hai người đó là thủ hạ của ta, giúp ta quét dọn là lẽ đương nhiên. Không như ngươi, Đinh Lục và Lương Siêu một chút quan hệ cũng không có, tự nhiên vội vàng giúp ngươi, nếu không phải bởi vì ngươi đã đáp ứng với bọn họ “điều kiện“ đó, bọn họ lại nguyện ý giúp ngươi quét dọn sao?
- Hừ, không nhất định là vậy.
Tằng Niếp khinh thường cười nói:
- Ngươi nghĩ rằng chỉ có ngươi có thủ hạ hay sao? Từ giờ trở đi, ta tuyên bố Lương Siêu và Đinh Lục là thủ hạ của ta.
- Thật là buồn cười, ngươi dựa vào cái gì mà nói vậy hả, Lương Siêu cùng Đinh Lục không có ngu như vậy đâu....
Hác Manh đang muốn nói thêm, thì không ngờ hai tên ngu ngốc mà nàng vừa nói đã khom lưng hướng về đối phương.
- Cảm ơn đại tỷ, cảm ơn đại tỷ.
- Thấy chưa ?
Tằng Niếp cười càng thêm sáng lạn:
- Ta chính là có thực lực, không như ngươi, chỉ ỷ vào trong nhà có tiền. Nếu không phải vì điều đó, thì ngươi lớn lên trông xấu xí, có quỷ mới nguyện ý làm thủ hạ của ngươi.
- Ngươi nói cái gì!
Hác Manh xiết chặt nắm tay, vẻ mặt giận dữ:
- Ta xấu? Tuy vậy nhưng dù sao so với ngươi vẫn đẹp mắt hơn gấp ngàn lần! Lương Siêu cùng Đinh Lục làm thủ hạ của ngươi, dám chắc là ngươi uy hiếp họ...... A, ta biết rồi, nhất định là ngươi làm bạn gái của bọn họ để làm điều kiện khiến bây giờ họ làm thủ hạ của ngươi, đúng không?
- Ngươi thật khờ a, Hác Manh. Ta chỉ có một người, như thế nào mà đồng thời uy hiếp được hai ngựời bọn họ? Phải biết rằng, bọn họ đúng là cam tâm tình nguyện làm thủ hạ cho ta? Không tin ngươi hỏi đi.
Bị đối phương nói cứng lại, Hác Manh chuyển nòng súng dời đi, nhắm ngay vào hai người vừa trở thành thủ hạ của đối phương:
- Lương Siêu, Đinh Lục, các ngươi nói đi, có đúng là chính mình cam tâm tình nguyện làm thủ hạ cho Tằng Niếp?
Trong khi nói những lời này, trong ánh mắt Hác nhị ŧıểυ thư hiện lên sự uy hiếp dữ dội cơ hồ muốn thoát ra khỏi khóe mắt biến thành sự thật.
Nếu là trước kia.....
Tên đầu hai-lai xanh cùng tên đeo khuyên tai sẽ lập tức chối ngay, nhưng sau khi đã biết Tằng Niếp có một đại ca cực kỳ lợi hại, bọn họ liền không chút do dự gật đầu:
- Tụi tôi đúng là cam tâm tình nguyện!
- Đáng ghét!
Vốn nghĩ rằng hai người kia sau khi thấy mình “cảnh cáo“ trái lại sẽ phối hợp, không ngờ lại tính toán sai, lại mất mặt lớn như vậy. Hác Manh nuốt không được cục giận này lớn tiếng thét lên:
- Lâm Tử Hào, Quan Quang, các ngươi lại đây cho ta!
- Chuyện gì vậy đại tỷ?
Còn đang quét dọn bụi bặm vừa nghe tiếng thét hai nam sinh vội lật đật chạy đến.
- Lương Siêu và Đinh Lục khi dễ ta, các ngươi xem phải làm sao?
Hác Manh chỉ vào tên tóc xanh và tên đeo khuyên tai nói.
- Cái gì?
Được gọi đến, Lâm Tử Hào lập tức trừng mắt, hung hăng nhìn tên tóc xanh và tên đeo khuyên tai:
- Ta nghe nói hai tên bọn ngươi xương đầu rất cứng, có muốn ta gọi người giúp các ngươi kiểm tra độ cứng không?
Tên tóc xanh và tên đeo khuyên tai toàn thân run lên, đối với Lâm Tử Hào bọn họ từ đáy lòng đã tiềm ẩn sự sợ hãi. Đương nhiên không phải do đối phương có thể đánh, mà là đối phương có xã hội đen chống sau lưng, lần trước hai người chỉ vì không cẩn thận đắc tội với hắn mà bị đối phương gọi người chắn ở cổng trường, kết cục bị giáo huấn tàn bạo. Nếu không có bảo vệ trường đến kịp thời, phỏng chừng hai người ít nhất cũng phải nằm thẳng cẳng dăm bữa nửa tháng.
- Mau lại đây, hướng về Hác đại tỷ xin lỗi, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy!
Thấy hai người sợ hãi e dè, Lâm Tử Hào đầy kiêu ngạo nói.
- Không cần xin lỗi!
Hác Manh phất tay:
- Chỉ cần bọn họ nói không làm thủ hạ của Tằng Niếp là được.
- Vậy còn không mau nói!
Lâm Tử Hào lại hét lên.
Theo như trước đây tên tóc xanh và tên đeo khuyên tai hẳn sẽ mở miệng xin thoát ly với “đại tỷ“ mà họ vừa mới nhận cách đây chưa lâu, nhưng bây giờ bọn họ lại tỏ ra thái độ cực kỳ kiên quyết:
- Xin lỗi thì có thể, nhưng muốn tụi tôi phản bội Tằng đại tỷ tuyệt đối không có khả năng!
Nói xong, hai người có chút đồng tình mà nhìn về phía Tằng Niếp.
Tằng Niếp bĩu môi, nàng đương nhiên biết rõ tại sao hai tên này lại kiên quyết ủng hộ mình đến vậy, cũng bởi vì “đại ca“ biến thái của mình, nếu không có “đại ca“ đó, nói không chừng hai tên này đã làm phản lâu rồi. Bây giờ sở dĩ nhìn mình như vậy, chính là muốn hướng về phía mình cầu cứu, hy vọng nếu để chuyện xảy ra, mình có thể giúp bọn chúng.
- Ui chao, thật dũng cảm!
Lâm Tử Hào vẻ mặt tức giận, giơ ngón tay cái lên hướng về phía bọn họ:
- Xem ra các ngươi đã quên lần giáo huấn trước, sao hả? Muốn ta giúp các ngươi nhớ lại à? Phải biết rằng, anh Gà Núi vẫn còn rất nhớ các thớ thịt trên người bọn ngươi lắm, thường than rằng vẫn còn thèm được đánh như lần trước...
- Lâm Tử Hào, ngươi đừng có cáo mượn oai hùm nữa, có bản lĩnh thì ngươi cùng Lương Siêu đánh một trận coi!
Tằng Niếp ở bên nhìn mà không thể bỏ qua.
- Tằng Niếp, việc này không liên quan đến chuyện của ngươi!
Lâm Tử Hào sắc mặt âm trầm, muốn nói tới việc đánh, nhìn vào trước ngực tên tóc xanh đã thấy đúng là rất vạm vỡ, hắn lo lắng mình không phải là đối thủ, tự nhiên không dám nói ẩu.
- Sao lại không liên quan đến chuyện của ta, Lương Siêu hắn bây giờ đã là thủ hạ của ta, ta sao lại không thể quản chứ?
- Hừ, chỉ sợ ngươi muốn quản cũng không được.
Hác Manh ở bên cạnh nói xen vào.
- Đúng vậy, Tằng Niếp ngươi muốn làm đại tỷ còn kém lắm, cẩn thận bị người đánh a.
Lâm Tử Hào cũng không chút khách khí mà châm chọc vào.
- Ta cảnh cáo ngươi, Lâm Tử Hào, nếu Tằng Niếp mà mất đi một sợi tóc, ngươi sẽ phải hối hận rất nhiều!
Tên tóc xanh hung hăng nói.
- Thật không? Ta muốn xem ta phải hối hận như thế nào đây?
Lâm Tử Hào cười khinh miệt, móc điện thoại từ trong túi ra:
- Lương Siêu, Đinh Lục, hai ngươi nên suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần ta gọi điện một cú, ngay ngày mai các ngươi có thể nghỉ ốm không cần đến trường nữa.
- Tụi tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng, đánh thì đánh đi, bất quá ta còn muốn nói thêm một câu, hy vọng để cho ngươi khỏi hối hận!
Tên tóc xanh nói xong, lại hướng về phía Tằng đại tỷ lộ ra thần sắc cầu khẩn, mục đích đương nhiên là muốn cho nàng cũng gọi điện cho vị đại ca dũng mãnh phi thường kia đến.
Đáng tiếc là hắn phải thất vọng, Tằng Niếp tựa hồ không thấy hắn, mắt nhìn ra cửa sổ. Tên tóc xanh lúc này đành tự an ủi chính mình, nàng có thể bình tĩnh như vậy, nhất định là.... Hẳn là sẽ không có vấn đề gì, nói không chừng sẽ gọi điện ngay. Đáng tiếc tên tóc xanh hoàn toàn không biết là không phải Tằng Niếp bình tĩnh, căn bản là nàng cũng không biết số điện thoại của vị “đại ca“ kia.
- Tốt, đây chính là ngươi nói nhé!
Lâm Tử Hào dữ tợn nghiêm mặt, thoạt nhìn có chút đáng sợ, bấm liên tục một dãy số rồi gọi:
- À, đại ca Sơn Kê hả? Em là ŧıểυ Hào đây... là như vậy, lần trước anh không phải nói đánh tên ŧıểυ tử kia còn chưa đã đó sao? Bây giờ thằng đó ngứa mồm, muốn nhờ anh giúp nó... đúng vậy... dạ, em đang ở trường học. Đại ca cũng đang ở gần đây à? ...Thật là quá tốt, em đợi anh ở trong lớp học...
Nói xong Lâm Tử Hào mặt đầy hưng phấn cúp điện thoại.
- Ngươi thực sự kêu người ngoài tới trường học ư?
Hác Manh cau mày nói.
- Yên tâm đi đại tỷ, không có việc gì đâu. Chúng ta đều là học sinh cả, cũng chỉ là đánh đấm qua loa, mà mấy người đó cũng sẽ không ra tay nặng lắm đâu.