Không đợi Hướng Nhật tới gần, Nhân Đan Hồ đã bước vượt lên trước.
- Quyết đấu?
Mặc dù tiếng quốc ngữ của đối phương không được chuẩn lắm, nhưng Hướng Nhật vẫn hiểu ra ý hắn, trên mặt lộ vẻ cân nhắc:
- Ngươi nói muốn quyết đấu cùng ta?
- Không sai!
Tên "ŧıểυ quỷ tử" đắc ý, tưởng rằng đối phương sợ mình, hắn kiêu ngạo liếc nhìn hai người đẹp ở xa, rồi quay sang Hướng Nhật nói:
- Ngươi sợ sao? Sợ thì quỳ xuống đất khấu đầu ba cái, ta có thể tha cho sự vô lễ của ngươi!
- Thì ra là bị bệnh thần kinh!
Hướng Nhật nhìn kỹ tên "ŧıểυ quỷ tử" một lúc, rốt cuộc xác định đối phương không được bình thường.
- Ngươi nói gì?
Nhân Đan Hồ vốn không thạo tiếng quốc ngữ, hơn nữa lưu manh lại nói nhanh, cho nên trong nhất thời hắn không hiểu “bệnh thần kinh” nghĩa là gì.
- Mr. Oshima, hắn đang chửi ngài đấy!
Tên người hầu lùn tịt phía sau giải thích.
- Ngươi dám chửi ta?
Quả nhiên, Nhân Đan Hồ phát điên, hắn hét lớn một lần nữa:
- Ta muốn quyết đấu cùng ngươi!
- Thằng nhóc này đúng là ngu hết thuốc chữa.
Hướng Nhật vuốt vuốt mũi, trong lúc tên "ŧıểυ quỷ tử" còn chưa hiểu được ý của hắn, lưu manh đã mở miệng nói tiếp:
- Được rồi, ta đáp ứng thỉnh cầu của ngươi!
Nhân Đan Hồ vốn đang mải nghĩ về câu nói trước đó của lưu manh, đến khi nghe được đối phương đáp ứng chuyện quyết đấu, hắn vội bỏ qua việc suy nghĩ đến đau cả đầu nãy giờ:
- Tốt, ngươi đáp ứng rồi, ta muốn thêm một điều kiện!
Không đợi Hướng Nhật đồng ý, Nhân Đan Hồ đã chỉ về phía Thạch Thanh và Sở Sở:
- Nếu ta thắng, nàng, cả nàng kia nữa, ngươi đều phải đưa cho ta.
Khóe miệng Hướng Nhật nhếch lên nụ cười tàn nhẫn:
- Vậy nếu ta thắng?
- Tiền, ta sẽ đưa ngươi rất nhiều tiền!
Tên "ŧıểυ quỷ tử" hình như đã dùng quen chiêu này, bởi vì hắn nói ra mấy lời vừa rồi rất nhanh gọn.
- Có đúng không?
Hướng Nhật cười âm hiểm, rồi đột nhiên chuyển đề tài:
- Nhưng ta nghĩ ngươi nên dành tiền mua cho mình một cái quan tài thật tốt thì hay hơn.
Nói xong, không đợi tên "ŧıểυ quỷ tử" kịp phản ứng, hắn đã phóng ra một cước.
Nhân Đan Hồ không ngờ đối phương lại bất ngờ đánh lén, đang định né tránh thì chỉ cảm thấy dưới bụng đau nhói, cả người bay ngược về phía sau.
Hướng Nhật không chờ hắn rơi xuống đất mà đuổi theo đá thêm một phát, nhưng lần này là từ trên xuống, trực tiếp đạp tên "ŧıểυ quỷ tử" xuống đất, sau đó còn dẫm lên đầu hắn:
- Dám có ý đồ với bạn gái của tao, giết không tha!
Lưu manh ra sức đè xuống, khiến tên "ŧıểυ quỷ tử" vốn đã thổ huyết lại tiếp tục nôn ra càng nhiều máu tươi. Nhưng Hướng Nhật cũng không dùng hết sức, dù sao ở trong trường học và trước mặt nhiều sinh viên như vậy lại đi giết người thì thật sự hơi quá đáng.
Biến hóa bất ngờ này làm cho người bên ngoài sợ ngây người, nhất là tên lùn tịt đứng ngay gần đó, hắn bị hù dọa đến nỗi cuống quít lùi về sau, trong miệng không ngừng kêu có quỷ.
Võ quán nhu đa͙σ lại có biểu hiện ngược lại, khi sự kinh ngạc qua đi thì lập tức lớn tiếng hoan hô nhiệt liệt, tâm trạng buồn bực nãy giờ vì bị sỉ nhục trong chốc lát được quét sạch sành sanh.
Sở Sở nắm chặt tay mình, mặc dù tình cảnh đối phương không ngừng thổ huyết làm nàng cảm thấy không đành lòng, nhưng nghĩ lại, đối phương đánh người anh họ thương yêu mình nhất thành ra như thế, lại còn dám có ý đồ với mình, bây giờ bị như vậy cũng là đáng đời!
Tâm trạng Thạch Thanh phức tạp hơn, từ động tác vừa rồi của sư phụ cầm thú có thể thấy được thực lực của hắn vượt xa nàng, điểm này khiến nàng không cam tâm chút nào. Nhưng cảm giác ngọt ngào trong lòng lại càng nhiều hơn, vừa rồi sư phụ cầm thú đã chính miệng thừa nhận mình là bạn gái của hắn, mặc dù là vì có Sở Sở ở đây nên phần lớn ám chỉ cô ấy, nhưng ít ra cũng đã gộp mình vào câu nói của hắn. Nghĩ tới đây, Thạch Thanh cảm thấy đỏ bừng cả mặt, thậm chí cả lỗ tai cũng có hiện tượng nóng lên.
Ở hiện trường, chỉ duy nhất một người còn tương đối tỉnh táo, đó chính là gã cột tóc đuôi ngựa từ đầu đến giờ chưa nói một câu nào. Đầu tiên, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn tên đồng hương bị dẫm nằm bẹp dí dưới đất, sau đó lại nhìn chủ nhân của cái chân đang dẫm:
- Các hạ rất mạnh, có hứng thú bàn luận cùng ta một chút không?
- Quốc ngữ nói rất chuẩn.
Hướng Nhật tán thưởng nhìn gã cột tóc đuôi ngựa, đồng thời rút chân khỏi đầu tên "ŧıểυ quỷ tử":
- Ngươi cũng muốn quyết đấu cùng ta sao?
- Không đâu các hạ!
Gã cột tóc đuôi ngựa nói:
- Quyết đấu chỉ là việc làm của kẻ ngu xuẩn, chúng ta chỉ bàn luận một chút võ nghệ thôi. Thực ra, theo cách nói của người Trung Quốc các ngươi, cái này gọi là “chỉ giáo”!
- Xem ra ngươi hiểu rất rõ nền văn hóa của nước chúng ta. Nhưng ta sợ làm ngươi bị thương, rồi lại bị kiện cáo lên nhà trường.
- Anh bạn đừng lo! Cho dù ta thua cũng sẽ không nói gì với nhà trường. Hơn nữa…. Mitsubishi ChangChun (phiên âm: Tam Tỉnh Trường Xuân) ta chưa từng nếm mùi vị của việc bị thương.
Nói xong, gã cột tóc đuôi ngựa dậm mạnh chân, chỉ nghe “ rắc” một tiếng, chỗ sàn nhà bị dẫm đã vỡ vụn thành từng mảnh.
- Suý....t
Người bên ngoài đều hít sâu một hơi, xem ra tên "ŧıểυ quỷ tử" này cũng có một chút bản lĩnh. Tất cả không khỏi lo lắng nhìn về phía "người nào đó", mặc dù hắn cũng rất lợi hại, nhưng sau khi chứng kiến tên "ŧıểυ quỷ tử" này dậm chân vỡ sàn nhà, ai cũng không dám tin tưởng hắn có thể thắng, dù sao "người nào đó" vẫn đang bị thương một tay.
Sở Sở lại càng lo lắng, đang muốn tiến lên ngăn cản hai bên “bàn luận”, nhưng bị Thạch Thanh đứng bên cạnh kéo lại:
- Sở Sở, em yên tâm đi, sư phụ có thể đối phó được.
Có thể nói, vào lúc này Thạch Thanh là người duy nhất tin tưởng Hướng Nhật. Tuy nhiên đây không phải sự tin tưởng mù quáng, đã từng chứng kiến sư phụ cầm thú chỉ dùng một ngón tay cũng xuyên thủng được tấm ván dày, nên giờ đối với chút công phu của gã cột tóc đuôi ngựa nàng căn bản không coi ra gì.
Hướng Nhật cũng bớt khinh địch đi một chút, hắn không ngờ tên "ŧıểυ quỷ tử" cột tóc đuôi ngựa lại có bản lĩnh như vậy, mặc dù còn kém xa so với mình, nhưng nếu để hắn đấu với người bình thường thì đúng là dư sức.
- Rất mạnh, xem biểu hiện của ngươi như vậy nhất định là biết võ công phải không?
Hướng Nhật hỏi.
- Các hạ nói không sai, ta bắt đầu luyện võ từ năm ba tuổi, đến giờ đã được mười tám năm.
Gã cột tóc đuôi ngựa có chút kiêu ngạo nói, tiếp theo chăm chú nhìn hắn:
- Ta nghĩ các hạ cũng giống ta, đã luyện võ rất nhiều năm?
Hướng Nhật nghe thế, trong đầu nẩy ra một ý, bắt đầu bốc phét:
- Ngươi nói sai rồi, thực ra ta mới luyện có ba năm.
- Ba năm?
Gã cột tóc đuôi ngựa không nói tiếp, nhưng vẻ mặt hắn đã nói cho mọi người ở đây biết: Hắn không tin!
- Ta biết ngươi không tin.
Hướng Nhật nói tiếp giùm hắn, sau đó ra vẻ thần bí:
- Bất quá quốc gia của chúng ta đã xuất hiện từ rất lâu đời, có tới năm ngàn năm lịch sử, chắc ngươi cũng biết điều này, suốt thời gian dài như vậy cuối cùng để lại được một chút võ công đặc biệt.
- Ngươi nói là "nội công" sao?
Vẻ mặt gã cột tóc đuôi ngựa không rõ là đang châm biếm hay đang nghiêm túc:
- Ta đã xem qua ŧıểυ thuyết võ hiệp của các tác giả Trung Quốc, “nội công” trong đó rất thần kỳ, không những có thể giúp người ta bay lên, còn có thể đả thương người khác ở khoảng cách rất xa. Chẳng lẽ thứ các hạ học chính là “nội công” sao?
- Không sai!
Câu trả lời của Hướng Nhật nằm ngoài dự liệu của mọi người, cái này thật quá hoang đường, chỉ riêng Thạch Thanh là có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Hướng Nhật lại kích thêm:
- Thực ra, ta chỉ cần đứng ở chỗ này là có thể đả thương ngươi.
Mấy lời này khiến người bên cạnh tưởng như đang nghe chuyện ngàn lẻ một đêm vậy.
- Ta đây cũng muốn được mở rộng tầm mắt.
Gã cột tóc đuôi ngựa nói một cách nghiêm túc, về phần hắn có tin thật hay không thì chỉ mình hắn biết.
- Sẽ có cơ hội.
Hướng Nhật cười đầy thâm ý nói:
- Chúng ta bắt đầu ngay bây giờ chứ?
Thực ra Hướng Nhật không định sử dụng “kỹ năng” vừa lĩnh hội được, chủ yếu là vì hắn sợ đánh chết người. Mặc dù “phách không quyền” không chứa toàn bộ sức mạnh của hắn, nhưng dù gì cũng có thể làm lõm bức tường bê tông đến hơn một tấc, như thế người bình thường làm sao chịu được. Nếu không phải vừa rồi chứng kiến một chiêu thị uy của đối phương, xác định được đối phương không phải người thường, Hướng Nhật cũng không dám sử dụng tùy tiện.
- Xa như vậy, các hạ có nắm chắc không?
Gã cột tóc đuôi ngựa lấy tay ám chỉ cho hắn biết khoảng cách giữa hai bên.
- Có thể!
Hướng Nhật ước lượng khoảng cách của hai người, đại khái hơn năm mét, cự ly này hắn đã thử qua, căn bản không có vấn đề gì:
- Vậy ngươi cẩn thận, ta bắt đầu đây.
- Xin mời các hạ.
Gã cột tóc đuôi ngựa đứng bất động, thật ra mà nói, hắn căn bản không hề tin trên thế giới có cái gì gọi là “nội công”. Lúc này, hắn rất muốn xem tiếp theo đối phương sẽ làm như thế nào.
- Cẩn thận đấy!
Thấy đối phương chả có vẻ gì là đang chuẩn bị, Hướng Nhật không thể không nhắc nhở lần nữa, hắn thật sự rất sợ gây ra án mạng trong trường học. Bằng vào thực lực mà gã cột tóc đuôi ngựa vừa hiển lộ, chỉ cần không đánh vào chỗ yếu hại thì cũng không đến nỗi dính một quyền là ngỏm, nhưng nhìn đối phương không có một chút phòng bị nào, xem ra không chết cũng phải sống đời thực vật.
Gã cột tóc đuôi ngựa hơi động đậy, bởi vì thấy đối phương không có vẻ gì là đang giả vờ nên hắn thu hồi thái độ “không sao cả”, bắt đầu tập trung hơn.
- Ta đến đây!
Hướng Nhật nắm chặt bàn tay, trong lúc mọi người còn đang nín thở quan sát thì hắn đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Ta chém ngươi.
Sau đó đánh ra một quyền.
"Bộp” một tiếng, gã cột tóc đuôi ngựa vốn đứng bất động giờ giống như bị một chiếc xe tải đang chạy băng băng đụng trúng, toàn thân bay thẳng về phía sau. Sau khi bay người trên không trung được vài giây, gã cột tóc đuôi ngựa mới nặng nề rơi xuống đất.
- Khục...khụ...c
Hắn nôn ra một ngụm máu tươi, tiếp đó khó nhọc bò dậy, trên mặt đầy vẻ khó tin xen lẫn với sợ hãi:
- Thì ra, trên đời thật sự có nội công.
Nói xong, thân hình lại không trụ vững được nữa mà ngã nhào xuống đất.
Ngay khi gã cột tóc đuôi ngựa bị đánh bay thì tất cả những người đứng xem đều chết lặng. Bọn họ trợn tròn mắt, trông còn khiếp sợ hơn so với việc thấy người sao Hỏa. Nếu như không tận mắt nhìn thấy, bọn họ nhất định không tin đây là sự thật! Bên người tên "ŧıểυ quỷ tử" kia rõ ràng không có bất kỳ vật gì chứ đừng nói đến cái loại to lớn cỡ như xe tải, nhưng rõ ràng hắn giống như pho tượng gỗ bình thường bị một người vô hình quẳng ra ngoài.
Chẳng lẽ thật sự có nội công? Đây là tiếng nói trong lòng tất cả mọi người ở đây.
Sau khi lấy lại tinh thần, bất kể là nam hay nữ, ánh mắt nhìn về phía lưu manh lập tức trở nên cháy bỏng, giống như đang nhìn một người đẹp khỏa thân hay một nam nhân cường tráng vậy.