Thư Dĩnh mắt trợn trừng chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt của người thanh niên đeo kính mắt thoạt nhìn có vẻ như thư sinh yếu đuối trước mặt mình. Từ lúc công ty của mẹ nàng bị thâm hụt nợ nần, nàng không phải không từng cầu sự giúp đỡ từ bên ngoài, nhưng những câu trả lời mà nàng nhận được chỉ làm cho nàng càng thêm tuyệt vọng. Bình thường thì gọi nhau là "anh em tốt", nể tình Dịch gia mà dễ dàng giúp đỡ, nhưng chính là do ham muốn sắc đẹp của nàng nên nghĩ muốn nhân cơ hội mà ôm được người đẹp mang về, nhưng khi nghe tới con số kếch sù kia thì lại hoảng sợ mà quyết định rút lui. Ban đầu nàng cũng nghĩ năm trăm triệu đối với lưu manh là nhiều lắm, nhưng khi nghe hắn nói không nhiều, rằng nàng cần quá ít, lúc đó nước mắt nàng không ngăn được cứ tuôn ra:
- Sao anh tốt với em như vậy?
Người đẹp đột nhiên rơi lệ làm cho Hướng Nhật có chút kinh ngạc, câu nói đầu tiên đã cảm động đến như vậy rồi, không quá nhạy cảm chứ? Bất quá chuyện này cũng là chuyện mà hắn muốn gặp, nói chung thì cái loại cảm xúc đầy tình cảm này so với việc bị bà "dì Út" chèn ép lấy tiền của mình vẫn tốt hơn nhiều lắm. Có suy nghĩ này trong đầu, Hướng Nhật thừa thắng xông lên, tiếp tục phát huy bộ mặt thánh hiền thi ân không "mong mỏi" đền đáp của hắn:
- Thật ra em không cần phải làm vậy, anh thiệt tình nghĩ muốn giúp em. Nếu như làm cho em trong lòng cảm thấy không an tâm thì ngược lại anh giờ đây cũng không biết làm sao cho tốt nữa.
Vốn chỉ là lời nói theo bản năng "bất lương" của hắn nhưng khi tới tai Thư Dĩnh thì lại biến thành cái loại "tỏ rõ nổi niềm" kiểu như: "Em không cần phải đối với anh xa lạ như vậy, anh thật sự yêu em" làm cho lòng nàng cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, chỉ biết ngoan ngoãn gật gật đầu.
Hướng Nhật tiếp tục ôn nhu nói:
- Anh biết em mới vừa rồi là dè dặt mà ước chừng con số vậy thôi. Giờ em nói lại lần nữa xem, phải nói chính xác con số bao nhiêu thì có thể triệt để giải quyết khoản nợ tài chính công ty của mẹ em đang mắc phải.
Dù sao đều phải giúp, không bằng giúp đến cùng vậy, hơn nữa từ sự nhận thức của Hướng Nhật đối với người đẹp trang thanh nhã này, nàng ta có tình cảm sâu đậm, hy sinh chính mình để cứu lấy tâm huyết của mẹ mình, hắn khẳng định tiền vay sẽ được trả, đến lúc đó chỉ cần công ty của mẹ nàng ổn định lại, cũng không phải ngay cả có cả vốn lẫn lời sao? Thích! Đáng tiếc suy nghĩ của lưu manh chỉ là dự đoán, nó chỉ tồn tại trong đầu như là ảo tưởng mà thôi. Hắn bây giờ chỉ biết người đẹp thanh nhã kia căn bản không có khả năng trả tiền, đã sớm chuẩn bị coi số tiền hắn đưa cho nàng như là "sính lễ" để nàng "tiêu xài", do đó hắn không cần phải lo lắng vấn đề nàng trả hay không!
Nghe được bạn trai tương lai muốn mình một lần nữa muốn biết số tiền nàng cần, Thư Dĩnh trong lòng vừa cảm động vừa hạnh phúc, cẩn thận tính toán một hồi, lúc này mới líu ríu mở miệng nói:
- Tám trăm triệu.
- Tám trăm triệu?
- Đúng vậy, chỉ cần tám trăm triệu là được.
Thư Dĩnh trên mặt tràn đầy tự tin. Mặc dù tám trăm triệu vẫn không nhiều lắm, nhưng với khả năng của mẹ mình cộng với chính mình ở một bên trợ giúp, tuyệt đối có thể làm cho công ty thuận lợi mà vượt qua cửa ải khó khăn này.
- Tám trăm triệu vẫn quá ít, anh đưa cho em một tỷ chẵn.
Hướng Nhật sảng khoái lấy ra tập chi phiếu, không đợi đối phương phản ứng liền soạt soạt mà điền lên trên đó một chuỗi con số dài ngoằng. Thực ra, lưu manh đã lên kế hoạch kỹ càng, đưa cho nàng nhiều hơn hai trăm triệu, đến lúc nếu nàng trả lại thì phải có lãi tức thêm trên hai trăm triệu này, nói như thế nào cũng có thể kiếm hơn trăm ngàn rồi đúng không?!
Thư Dĩnh run rẩy đưa tay cầm lấy tấm chi phiếu trị giá rất lớn kia. Cặp mắt nàng đã trở nên đỏ mọng, trong nháy mắt, niềm hạnh phúc to lớn cảm giác như đang tràn ngập mỗi một tấc da thớ thịt toàn thân. Đây chính là một tỷ! Không phải mười ngàn, cũng không phải mười vạn, mà là một con số có thể làm tên khất cái biến thành phú hào; có thể đem người bình thường bức thành người điên. Nàng như thể không dám tin vào sự thật khi mình đang nắm trong tay số tiền lớn như vậy. Ban đầu chính mình yêu cầu chỉ có tám trăm triệu, nhưng khi tới tay thì lại có nhiều hơn hai trăm triệu, điều này có thể không làm cho lòng nàng cảm động sự chăm sóc của "bạn trai" sao được? Cũng làm cho nàng càng thêm khăng khăng một lòng một dạ mà yêu thương người "bạn trai tương lai" này.
- Em…
Thư Dĩnh nghĩ muốn biểu đạt cái gì, nhưng không thể nào ức chế được những kích động trong lòng nên không cách nào nói thành lời, đột ngột, nàng nhào cả người vào trong lòng lưu manh.
Hướng Nhật hiển nhiên không ngờ tới đối phương sẽ đột nhiên có hành động ôm ấp yêu thương như vậy, bất quá mắt thấy người đẹp đưa tới tận miệng, sau khi do dự… một phần trăm giây, lập tức vòng tay phải đặt tại cái eo thon của nàng, sau đó tay trái nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng ong của nàng.
- Hướng tiên sinh, có hứng thú quá a!
Một giọng nữ quen thuộc mà phi thường dễ nghe bên tai Hướng Nhật vang lên, làm cho thân thể của lưu manh thoáng chốc trở nên cứng ngắc. Nhưng sau khi phát hiện người vừa lên tiếng cũng không có khả năng làm cho mình phải "lo sợ" như vậy, toàn thân liền thả lỏng ra:
- Nữ hoàng bệ hạ, nàng không biết rằng hù dọa người như vậy có thể làm chết người sao?
Đối với người nɠɵạı quốc Hướng Nhật bình thường đều có thói quen là dùng ngôn ngữ "quê hương" họ, bởi vì hắn thấy rằng chuyện này chẳng những là tỏ ra "tôn trọng" họ mà hơn nữa chính là có lợi cho cuộc nói chuyện của hai người. Cho nên giờ phút này ngôn ngữ hắn dùng chính là tiếng Pháp.
- Có đúng không?
Nữ hoàng đối với hắn miệng đầy tiếng Pháp đầu tiên là ngạc nhiên một chút, tiếp theo hình như hiểu ra. Bất quá nàng cũng không có "vạch trần" lưng hắn, đổi lại nàng quyến rũ mà nở nụ cười, cũng lấy tiếng Pháp nói:
- Ta nghe nói chỉ có lúc làm chuyện xấu, người ta vì sự xuất hiện đột ngột của ai đó mà hoảng hốt lo sợ, chẳng lẽ Hướng tiên sinh mới vừa rồi không phải là đang làm chuyện tốt sao?
Nói xong, cố ý mà "vô tình" nhìn thoáng qua người ngọc xinh đẹp đang nằm trong lòng của "người nào đó".
- Nữ hoàng bệ hạ có phải là nhìn lầm rồi hay không?
Hướng Nhật đối với việc ở nơi này mà còn có thể gặp được con nhỏ tóc vàng kia chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, hắn biết đối phương biết mình và người đẹp cảnh sát có giao tình, vì tránh cho nàng ta nói lung tung, chỉ có thể tìm cớ cho có lệ mà nói:
- Mới vừa rồi bạn của tôi cảm thấy có chút choáng váng đầu, cho nên tôi giúp nàng kiểm tra một chút.
- Ai da? Không nghĩ tới Hướng tiên sinh còn là một người đàn ông cực kỳ quan tâm tới sự khỏe mạnh của thân thể nữ giới tới vậy.
Nữ hoàng bệ hạ giọng nói đầy vẻ chế giễu:
- Nhưng mà kiểm tra thân thể hình như cũng không cần ôm chặt như vậy chứ hả? Chẳng lẽ Hướng tiên sinh đang dùng một loại phương pháp kiểm tra mới nào khác chăng?
- Tôi sợ nàng ngã sấp xuống, cho nên mới đỡ một chút...
- Vậy sao Hướng tiên sinh đến bây giờ còn không có buông ra? Là lo lắng nàng đứng không yên sao?
Cô nàng người Tây phương tóc vàng tiếp tục gặng hỏi không tha.
- Quên, quên...
Hướng Nhật ngượng ngùng cười cười, vội vàng miễn cưỡng buông cái thân thể mềm mại có lồi có lõm trong lòng mình ra.
- Vị này chính là bạn của anh sao?
Thư Dĩnh có chút thẹn thùng nói. Từ lúc nữ nhân tóc vàng vừa mới buông lời thì nàng đã phát hiện ra, nhưng Thư Dĩnh cũng không lập tức thoát ly khỏi vòng ngực của lưu manh mà là tiếp tục ôm gọn trong lòng hắn, mượn lấy việc này mà quan sát người đẹp nước ngoài mới đến. Thông qua quan sát lâu như vậy, nàng xác định có thể yên lòng, bởi vì từ trong ánh mắt của đối phương nàng cũng không có nhìn ra thần sắc gì là ái mộ hoặc là ghen ghét... Hơn nữa trong lúc đó mặc dù nghe không hiểu nàng ta nói cái gì, nhưng trong giọng nói của người đẹp nɠɵạı quốc kia như có chút chán ghét, hay là bị trực giác mẫn cảm nữ tính của nàng cảm thấy được, cho nên nàng cũng không lo lắng bạn trai "tương lai của mình" sẽ bị cướp đi.
- Nàng là một người bạn mang quốc tịch Pháp, nhưng không quen thân lắm.
Hướng Nhật thản nhiên giải thích, một chút cũng không có chú ý tới cái cô nàng bị hắn gọi là "người bạn quốc tịch Pháp không thân lắm" kia đang có chút tức giận nhìn hắn.
- Anh biết nói tiếng Pháp?
Thư Dĩnh mắt sáng lên, về phần "người bạn Pháp không thân lắm" kia thì bị cho quên.
- Thật ra anh chỉ biết một chút.
Hướng Nhật "khiêm nhường" nói. Đột nhiên nhìn thấy trong mắt nàng có thần sắc hưng phấn, biết lần này càng làm cho cô nàng tóc vàng nɠɵạı quốc càng thêm hiểu lầm, khi gặp nữ sĩ quan cảnh sát kia sẽ không dễ gì mà giải thích, vì vậy hắn chuyển đề tài, chuẩn bị đưa tiễn người đẹp tự động "yêu thương nhung nhớ" này trước một bước:
- Được rồi, em hiện tại không phải quay về sao? Mẹ em hẳn đang rất lo lắng cho em?
- A... thiếu chút nữa em quên.
Thư Dĩnh sợ hãi lên tiếng, Mẹ nàng còn đang vì chuyện tài chính mà rầu rĩ, mà chính nàng thì lại ở chỗ này nói chuyện tình nam nữ, thật sự là bất hiếu, nàng lập tức đứng dậy nói với "bạn trai":
- Em đi trước đây, anh nhớ tới tìm em.
Vừa nói, nàng xoay người bước nhanh như chạy ra cửa. Hắn có thể tra ra được thân phận mình, hẳn có thể dễ dàng tìm được mình, Thư Dĩnh đối với chuyện này rất tin tưởng.
- Tốt, không thành vấn đề.
Hướng Nhật thật lòng nghĩ muốn tiễn nàng đi, tất nhiên không có chuyện gì đáng nói, nhưng đợi cho tới lúc chỉ còn có thể nhìn thấy bóng lưng mờ mờ của nàng, lúc này hắn mới nhớ đến việc mình hình như còn chưa biết tên của nàng. Đang lúc muốn chuyển người đuổi theo nàng, bên cạnh Nữ hoàng bệ hạ cũng không nóng không lạnh buông lời bắt chuyện:
- Người đã đi xa, Hướng tiên sinh không tiếc sao?
Hướng Nhật oán hận ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía người đẹp tóc vàng vóc người cao, đầy đặn, trên mặt tràn ngập ý cười, nếu như không phải nàng xen lời vào thì mình cũng không phải lập cập đến vậy. Đang muốn trào phúng đáp lễ nàng thì đột nhiên trong lòng chợt run lên, mơ hồ cảm giác có chuyện gì cực độ nguy hiểm sắp phát sinh, Hướng Nhật không dám chậm trễ, mắt lập tức quét qua quét lại xem xét tình huống chung quanh. Trong lúc vô tình nhìn xuyên qua cái vách tường làm bằng kính trong suốt thì phát hiện trên nóc của tòa cao ốc đối diện có một ánh sáng chói mắt lóe lên.
- Nằm xuống!
Không hề báo cho biết, Hướng Nhật liền nhằm ngay người đẹp tóc vàng đè nàng ngã nhào trên mặt đất. Ngay trong tích tắc vừa mới ngã xuống đất, một tiếng vang rất nhỏ truyền đến.
‘Phụp’ một tiếng, cách vai trái của cô nàng Tây phương tóc vàng kia chỉ một tấc trên nền nhà một cái lỗ sâu hoắm.