Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 132: Nhóc con, ngày mai ta sẽ dọn đến ở cùng ngươi (hạ)

Trước Sau

break
- Mời...

Bởi vì có nhiều người đẹp ở đây, Kim Thân Dân ra vẻ lịch sự cúi chào một cái, sau đó mới xuống tấn thủ thế chuẩn bị động thủ.

Ánh mắt Hướng Nhật khi thấy gã này nhìn chằm chằm về vào Sở Sở cùng đồ đệ của mình đã sớm bất mãn vô cùng, hận không thể đem gã nuốt vào trong bụng, liền ngoắc ngón tay một cái khiêu khích, vẻ mặt cực kỳ khinh miệt.

Kim Thân Dân tức giận rống lên một tiếng, không còn giữ được vẻ lịch sự, điên tiết muốn đấm một quyền đánh ngã tên kia. Hắn bị thằng hề đối diện chọc tức, một con kiến mà cũng có dũng khí cùng đại khủng long khiêu chiến, điều này quả thật đúng là sỉ nhục lớn nhất của gã, gã muốn cho đối phương biết hậu quả khi làm gã tức giận, không phải người nào cũng dễ nhẫn nhịn đâu!

Hướng Nhật vẫn đứng yên không nhúc nhích, giống như bị khí thế chưa từng gặp qua của đối thủ hù dọa rồi. Bên cạnh, mặt của An đại ŧıểυ thư hiện ra vẻ thỏa mãn khi trả được thù, do nàng đang hưng phấn nên không chú ý tới trong ánh mắt tên tàn phế sắp bị đánh ngã chợt lóe lên tia sắc nhọn.

Một tiếng “ầm” trầm đục, giống như thanh âm một cây côn nện lên thân thể người nào đó, Kim Thân Dân đang lao thẳng tới giống như bị xe tải đụng trúng, tốc độ văng ra còn nhanh hơn vài lần so với khi lao tới, rơi trên mặt đất xa đến bảy, tám thước, nếu như không phải sàn nhà trong phòng có đệm lót cho mọi người luyện tập vật lộn, phỏng chừng hắn đã sớm biến thành người máu. Nhưng dù sao đi nữa, gã giờ phút này cũng đau đến nỗi không thể đứng dậy được, chỗ bị đá trúng cơn đau nhức truyền lên từng chập, ngay cả dạ dày cũng co rút dữ dội, thiếu chút nữa làm cho gã trực tiếp ngất đi.

Thực ra, Hướng nhật dùng lực không mạnh lắm, nhưng vị trí hắn đá vào lại vô cùng thâm độc, dưới rốn ba tấc trên "ŧıểυ đệ đệ" một tấc, dù là ai bị đá trúng, không nghỉ ngơi một thời gian chỉ sợ di chuyển một chút cũng khó, hơn nữa còn có thể để lại cho gã kia một hậu quả đáng sợ, đó chính là trực tiếp ảnh hưởng tới khả năng tìиɧ ɖu͙©. Thử nghĩ một chút, ngươi đúng lúc đang cùng một cô gái “vận động” yêu đương, bỗng dưng bất thình lình không hề có dấu hiệu báo trước "ŧıểυ đệ đệ" mềm nhũn ra, loại cảm giác này so với việc xui xẻo bị thiến thật không kém một chút nào thì phải?

An Tâm miệng há hốc, vẻ mặt thỏa mãn trả được thù vẫn còn vương lại, nhưng ánh mắt thì bị sự khiếp sợ thay thế:

- Hoa mắt, nhất định là hoa mắt….”

Nàng không cách chi tin được "cây gậy" Triều Tiên lợi hại như vậy ngay cả một chiêu của gã tàn phế kia cũng không đỡ được, cũng giống như cận vệ của mình bị đá bay đi như vậy, nhưng sự thật hiển hiện trước mắt, nếu không phải "cây gậy" Triều Tiên bây giờ còn đang nằm thẳng cẳng trên sàn, nàng còn tưởng rằng hai người bọn họ thông đồng với nhau diễn kịch.

Đôi mắt đẹp của Thạch Thanh chợt lóe sáng một cách kỳ lạ, thực lực của sư phụ cầm thú hình như so với lúc trước mạnh hơn nhiều lắm, ít nhất mới vừa rồi nàng cũng không cho rằng đối phương ngay cả một chiêu cũng không kịp đỡ mà bị đánh ngã. Hiện tại xem ra thực lực của mình so với sư phụ cầm thú cách xa cả mười thước, sau này phải cố gắng gấp bội, cũng không biết lúc nào mới có thể siêu việt như hắn đây?

Hành động của Sở Sở dường như đơn giản hơn, thấy lưu manh đánh thắng, trong lòng thở phào một hơi đồng thời hưng phấn cả người nhanh chóng chạy tới hắn. Mới vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ đối phương hung hăng muốn đánh ngã lưu manh, nàng gần như nghẹt thở, giờ tốt rồi, lưu manh chẳng những không có việc gì mà còn đá văng đối phương. Về phần kỹ thuật bên trong như thế nào, đối với người không học võ như nàng mà nói tự nhiên không có gì đáng quan tâm, nàng chỉ cảm thấy người nào đó vô cùng lợi hại, chỉ một cước có thể đá một người bay xa như vậy.

- Hướng Quỳ, anh không sao chứ? Đầu khớp xương có thể nào lại nứt ra rồi hay không?

Sở Sở kiểm tra cẩn thận tay phải lưu manh, tối ngày hôm qua khi hắn trở về, thấy cánh tay bị thương của hắn mới thay một lớp băng gạc mới, liền hỏi mới biết được là hắn không cẩn thận bị “đụng” phải làm cho xương ngón tay lại lòi ra nên phải đi bệnh viện băng bó một chút, cho nên bây giờ nàng vô cùng lo lắng, sợ hắn có thể cũng bị đụng phải như ngày hôm qua không.

- Không dễ nứt như vậy đâu? Vừa rồi anh không dùng tay phải mà.

Hướng Nhật nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, tiếp theo nhìn về phía cô nàng họ An ở một bên vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác:

- À… An ŧıểυ thư, hiện tại ân oán chúng ta có thể xóa bỏ được rồi chứ?

- Hả?

An Tâm phục hồi lại tinh thần, ý thức được nội dung trong lời nói của đối phương, lại thấy cô gái mình từng thích nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực hắn, cắn răng, nổi khùng nói:

- Xóa bỏ? Mi quả thực là đang mơ giữa ban ngày!

- Có lầm không đây?

Hướng Nhật bất mãn nói:

- Cô em không phải nói sẽ xí xóa nếu anh thắng sao? Chẳng lẽ cô lại muốn nuốt lời?

- Không sai! Ta nuốt lời đó, vậy thì sao…!

An đại ŧıểυ thư căm giận nói, không hề để ý "cây gậy" Triều Tiên nằm trên mặt đất không thể đứng dậy, quay đầu nhắm cửa đi ra:

- Mi cứ chờ coi, chuyện này ta sẽ không để yên đâu!

- Chờ một chút, An An!

Thạch Thanh vội đuổi theo, mặc dù hiện tại nàng rất thích chứng kiến có người đem phiền toái đến cho sư phụ cầm thú, nhưng nàng hiểu rất rõ An đại ŧıểυ thư, cô nàng kia chuyện gì cũng có thể làm ra, lỡ mà sư phụ cầm thú thật sự bị thương… đối với Sở sở cũng không được công bằng cho lắm.

- Thạch Thanh, có chuyện gì không?

An Tâm thấy nàng đầu tiên là vui vẻ, chợt nhớ tới cái gì đó, sắc mặt lại sầm xuống:

- Nếu như là cầu xin cho tên kia, cậu nên thôi đi, tớ sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!

- An An, cậu không thể nể mặt tụi mình là bạn thân…

Thạch Thanh còn muốn nói cái gì đó lại bị An đại ŧıểυ thư ngắt lời không chút khách khí:

- Trừ khi cậu quay lại bên tớ… còn có Sở Sở nữa, hai người bọn cậu đều quay lại với tớ, nếu không tớ sẽ không bỏ qua cho tên tàn phế kia!

Bởi vì nàng nói chuyện không hề e ngại, ngay cả Hướng Nhật đang cùng Sở đại ŧıểυ thư ôm ấp ở xa xa cũng nghe được, đối với nữ đồng chí An đại ŧıểυ thư biến thái này, lưu manh cũng không muốn nói lời thô tục, nhưng cô nàng này quả thật không biết điều, mới vừa rồi lật lọng còn chưa tính, bây giờ tự nhiên công khai muốn cướp nữ nhân của mình. Lưu manh nổi giận đùng đùng:

- Cái tên biến thái nam không ra nam nữ không ra nữ chết tiệt kia! Anh đây nói cho cô em biết, Sở Sở là bà xã của anh, Thạch Thanh cũng là… đồ đệ của anh, cô em nếu dám để ý đến hai nàng, coi chừng anh đây đem cô em hiếp rồi giết, giết rồi lại hiếp!

- Ông đây giết mày!

Mắt An Tâm lập tức đỏ rực, nàng muốn xông lên cùng gã tàn phế kia liều mạng. Thạch Thanh một tay ôm chặt lấy nàng, cuối cùng cũng ngăn không cho nàng điên khùng nhào vào, có điều không ngăn được ánh mắt giết người của nàng vẫn như cũ nhìn về phía lưu manh.

- Sư phụ, anh sao lại có thể nói vậy chứ?

Thạch Thanh nhìn sư phụ cầm thú có chút oán trách.

Hướng Nhật cười xấu hổ:

- Kích động, quả thật có chút kích động…

Thực ra, lúc lời vừa nói ra khỏi miệng hắn cũng đã hối hận vô cùng, cô nàng thích ăn giấm chua ở ngay bên cạnh chứ đâu, nói vậy không phải là tự tìm đường chết hay sao? Quả nhiên vừa mới nói xong, phần thịt mềm bên hông liền bị véo mạnh một phát, lưu lại dấu vết do vật nhỏ bén nhọn nào đó cấu vào, mặc dù không đau lắm, nhưng ý tứ uy hiếp của cô nàng có thể dễ dàng cảm nhận được.

- Em không thể nhẹ tay một chút sao?

Hướng Nhật cười khổ, tuy không có đau nhưng để thỏa mãn kɧoáı ©ảʍ ngược đãi người nào đó của cô nàng bèn nói vậy.

- Đáng đời!

Sở Sở lườm hắn một cái:

- Ai bảo anh ăn nói khó nghe như vậy!

Sau khi véo mạnh thêm hai cái liền đẩy lưu manh ra:

- Em qua đó một chút, anh ở chỗ này đứng chờ, đừng nói những lời khó nghe nữa, nếu không đêm nay em vẫn ngủ cùng chị Thanh!

Nói xong, điệu bộ giống ŧıểυ hồ ly, nàng vừa cười vừa kéo hai cô gái kia đi về phía cửa.

Hướng Nhật vuốt vuốt mũi buồn bực, hắn dám cá, câu nói uy hiếp cuối cùng mới vừa rồi của cô nàng tuyệt đối không phải do nàng nghĩ ra, kết hợp với biến hóa của cô nàng sáng nay, cái này không khó đoán ra, nhất định là xuất phát từ kế hoạch của đồ đệ Thạch Thanh. Hướng Nhật với kết luận này càng thêm buồn bực, đồ đệ này… đúng là không nên đắc tội vẫn tốt hơn!

Đúng lúc lưu manh đang thở ngắn than dài, cửa phòng mở ra, ba cô gái ríu ra ríu rít đi vào, lúc trước vẻ mặt mấy cô nàng này đều có chút u ám, nhưng chỉ trong chốc lát đã nói nói cười cười, nhất là An đại ŧıểυ thư, càng không e ngại mỗi tay ôm lấy một người, thậm chí còn trêu chọc ngửi ngửi hít hít, thấy vậy Hướng Nhật hận không thể đem cô nàng kia hành hạ.

An đại ŧıểυ thư trước mặt gã tàn phế nào đó hiển nhiên không ngừng phô ra vẻ mặt hưởng thụ, động tác trên tay cũng càng lúc càng càn quấy, cố tình đặt vào vị trí mẫn cảm trên người hai người đẹp của gã.

Hướng Nhật tức muốn hộc máu, nữ nhân của mình tự nhiên lại bị người khác chấm mυ"ŧ, hơn nữa tên đang chấm mυ"ŧ này lại cũng là nữ, điều này làm cho hắn chợt có ý nghĩ hoang đường, không nhịn được muốn đi tới.

Nhưng hắn vẫn đừng yên như trước, An ŧıểυ thư nam không ra nam nữ không ra nữ kia cũng đã đi tới đứng cách hắn không xa.

- Này, nhóc con, ta quyết định rồi, ngày mai ta sẽ dọn đến ở cùng ngươi!

An đại ŧıểυ thư vẻ mặt thoải mái nói, không thèm để ý tới người nào đó đứng đối diện với nàng bởi vì câu nói này mặt mày hoàn toàn trở nên ngu độn.

break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc