Hướng Nhật buồn buồn nhìn hai bóng hình xinh đẹp ngồi phía trước đang chụm đầu rỉ tai, thì thầm cùng nhau vui vẻ, còn bản thân hắn thì chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi nhìn từ phía sau, bên người hắn lúc này người duy nhất có thể nói chuyện trên trời dưới đất cùng hắn cũng chỉ là tên đực rựa Đầu củ tỏi. Đáng tiếc hắn ta không phải là mỹ nữ, ăn nói cũng không có duyên, chưa nói được mấy câu thì lưu manh đã mơ màng muốn ngủ.
- Đại ca, sao có hứng dữ vậy, sáng sớm tinh mơ mà anh tung "dâm" thi rồi.
Đầu củ tỏi nét mặt cười cười hỏi.
- "Dâm" cái đầu ngươi! Đừng cho là anh không biết những tư tưởng xấu xa trong đầu chú! F*ck, té qua bên cho anh!
Hướng Nhật hung hăng đưa ngón tay giữa ra.
- Đại ca không phải đang cãi nhau với hai chị dâu chứ hả?
Nhìn vẻ mặt khó chịu của lưu manh, kết hợp với việc hai đại mỹ nhân ngồi phía trước một chút cũng không thèm ngó ngàng tới ‘người nào đó’, Đầu củ tỏi quyết định lớn mật đoán bừa.
- Chú xem bộ dáng của tụi anh giống đang cãi nhau không? Ngu ngốc!
Hướng Nhật vừa nói vừa đẩy một cái trên vai Đầu củ tỏi làm hắn lảo đảo. Thực ra thì Hướng Nhật đang buồn đến muốn tự tử cho xong, vì cô đồ đệ yêu quý càng ngày càng lắm chiêu nhiều trò quá tàn nhẫn. Ngay tối hôm qua, lúc Sở Sở tắm rửa xong đi ra, cô nàng lấy lý do là sợ bóng tối ban đêm nên "mượn" Sở ŧıểυ thư. Có trời mới biết sao cô nàng sớm không mượn, trễ không mượn, lại mượn ngay lúc mà lưu manh súng đã lên cò, sẵn sàng nã đạn! Hại lưu manh cả đêm lăn lộn trên giường, trằn trọc, giấc chẳng lành, gần như bị dục hỏa thiêu chết đến nơi, nếu cuối cùng không nhờ cái "món quà" mà đồ đệ tặng tiếp trợ mặt "tinh thần" một phen để có thể hạ hỏa, xém chút hắn nhịn không được và vọt sang phòng cô nàng dùng "đao trần súng thịt" sống mái cùng cô nàng.
Đầu củ tỏi cũng không hiểu rõ cái người bên cạnh mình kia trong đầu đang ngập tràn ý niệm cầm thú, xoa bả vai khoa trương kêu lên:
- Ôi chao, đại ca, anh chẳng lẽ không biết lực lượng trên tay anh có bao nhiêu trọng lượng sao? Thằng em đây thân gầy xương yếu, đừng để một cái vỗ bên ngoài của anh mà làm em chết nghe.
Tiếng kêu to của ai đó tự nhiên làm cho hai người đẹp phía trước quay đầu nhìn quanh tìm hiểu, nhưng sau khi quan sát thì không phát hiện ra cái gì đáng chú ý nên đành quay đầu lại tiếp tục đề tài mà hai nàng đang thảo luận.
- Rống cái gì mà rống!
Hướng Nhật mắng:
- Biết thân thể mình yếu còn không chịu rèn luyện mỗi ngày, cứ sáng sớm tinh mơ là lo nghía con gái rồi, coi chừng tương lai cùng bạn gái khi "vận động" mà "dương" xìu xuống thì nàng đá xuống giường!
Bước nhanh đuổi theo hai đại mỹ nhân phía trước, Hướng Nhật miệng ba hoa nói:
- Hai người đẹp, đang nói chuyện gì vậy hả? Không biết anh có vinh hạnh được nghe chút không?
- No-way!
Hai vị đại ŧıểυ thư hai miệng cùng một lời tuôn ra, cuối cùng nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi bật cười ha hả..
- Không thể nào, mới qua một buổi tối mà hai nàng sao ăn ý thế này?
Hướng Nhật trừng lớn con mắt, đồng thời trong lòng đã bắt đầu phỏng đoán xem hai nàng tối hôm qua đến cùng là làm cái gì, nhất là chứng kiến ánh mắt của đồ đệ chợt lóe lên vẻ tinh ranh như muốn nói âm mưu thực hiện được tối qua, hắn cảm thấy không rét mà run.
- Vậy thì thế nào? Chúng ta tỷ muội tình thâm mà!
Sở Sở thản nhiên nói, tiếp theo nhìn Thạch Thanh nháy mắt:
- Chị nói có phải hay không, chị Thanh?
- Không sai!
Thạch Thanh khẳng định gật gật đầu, có chút quỷ dị nhẹ nhàng liếc mắt một cái sư phụ cầm thú của mình rồi nói:
- Sở Sở, chị nhớ kỹ sáng nay khi chúng ta đến trường học thì trước có người đồng ý duy trì khoảng cách hai mước bước xa chúng ta mà, em xem hiện tại khoảng cách như vậy hình như hơi ngắn…
Nàng ta cũng thật sự không có nói hết lời, bất quá cái ý tứ phía sau thì lại quá rõ ràng rồi.
Quả nhiên, Sở Sở giọng nói lập tức trở nên hung dữ, nhìn "người nào đó" ánh mắt cũng mất đi vẻ thân thiện rất nhiều:
- Hướng Quỳ, chuyện gì xảy ra? Anh muốn nói rồi không giữ lời hứa à?
Hướng Nhật lắc đầu cười khổ không thôi, đối với việc đồ đệ đưa ra đề nghị hai bên trong trường học nên duy trì khoảng cách từ hai mươi bước trở lên vào lúc sáng sớm, tự nhiên là được sự ủng hộ trăm phần trăm của Sở Sở. Mà lý do để cô nàng đưa ra lời đề nghị "khiếm nhã" trên chỉ có một, đó chính là tại trong trường học vì tránh để không xảy ra những phiền toái không cần thiết – theo lời Thạch Thanh – chủ yếu là các nàng, hai đại mỹ nữ đã quá thu hút sự chú ý của mọi người nên nếu cùng hắn, một người tầm thường cùng ngồi chung một chỗ phỏng chừng sẽ rước lấy nhiều lời ong tiếng ve. Cho nên cũng đành để "người nào đó" ủy khuất chịu một chút thiệt thòi...
Đương nhiên, phía sau còn có một điều kiện khác kèm theo, đó chính là "người nào đó" cũng được phép cùng các người đẹp khác gần gũi ở ngoài khoảng cách hai mươi bước, ách... người "xấu" chút thì không thấy đề cập tới trong đó.
Thạch Thanh đang đi ở phía trước đột nhiên cảm thấy chợt rùng mình một cái, giống như sắp có một chuyện gì xấu xa sắp xảy đến trên người mình, nàng không khỏi quay đầu nhìn về phía sư phụ cầm thú kia bởi vì Sở Sở bảo cách ly nên giờ đứng hơi xa các nàng. Vừa lúc này thì bắt gặp vẻ mặt mập mờ chăm chú nhìn vào thân thể mình của hắn, lập tức liên tưởng sự bất an vừa rồi cùng vẻ mặt của hắn có liên quan với nhau. Mặc dù không biết sư phụ cầm thú của mình sao lại nhìn mình kỳ quái như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Nhẹ nhàng "hừ" một tiếng, cùng với ánh mắt cảnh cáo đối phương đừng có mà xằng bậy, Thạch ŧıểυ thư quay đầu đi.
Hướng Nhật thấy vậy sờ sờ cằm, cái ánh mắt kia của đồ đệ thật sự rất, rất... rất câu hồn a! Xem cái động tác xoay người kia cùng với ánh mắt gợi cảm của nàng, có phải ám chỉ mình đêm nay lúc qua không giờ thì có thể đi vào phòng ngủ của nàng mà tìm nàng hay không? Oh, có bánh ăn à, được vậy thì quá sảng khoái rồi!
Đang lúc lưu manh triền miên trong dâm ý thì bất chợt phía sau một giọng nói vang lên:
- Nhóc con, ngươi chết chắc rồi!
- Cái gì?
Hướng Nhật còn chưa kịp phục hồi tinh thần nên có chút thất thần hỏi. Nhưng sau khi để ý nhận thấy cái giọng nói kia rất quen, hắn lập tức xoay người lại xem, nhất thời thất kinh:
- Là cô em?
- Là... ta...
Người vừa mới đến nói từng chữ từng chữ một rất rõ ràng, ánh mắt hung dữ đầy ác độc, giống như muốn đem lưu manh nuốt trọn vào trong bụng.
An Tâm hôm nay tới đây mục đích rất đơn giản, đó chính là tìm cô bạn tốt Thạch Thanh hỏi rõ chi tiết nơi ăn chốn ở của cái tên ngày hôm qua vũ nhục mình. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị khi dễ bi thảm tới vậy, hơn nữa đối phương còn là cái tên mà nàng cực kỳ chán ghét. Cho nên hôm nay dậy thật sớm chính là vì muốn tóm cái tên nam nhân kia rồi sau đó bổ cho hắn một đao. Chỉ là nàng không ngờ tới vận khí của mình tốt như vậy, mới vừa vào trường Cao Đại chưa kịp tìm kiếm gì thì đã phát hiện ra mục tiêu đang ở trước mặt. Thật sự là trời cũng giúp mà!
An Tâm hôm nay đã chuẩn bị rất kỹ càng. Vì để đối phó với "tên tàn phế" có thực lực rất biến thái này mà nàng cố ý dắt theo một nam nhân có thực lực rất mạnh, người mà bình thường đối với nàng rất ân cần quan tâm nhưng chính nàng thì lại chưa cấp cho đối phương một chút sắc mặt hòa nhã nào. Hắn ta đã chiếm được vài danh hiệu vô địch Tiệt Quyền đa͙σ (Taekwondo) -- Kim Thân Dân, một "cây gậy Triều Tiên (1), một động vật giống đực mà nàng đã gặp qua tại bữa tiệc bạn bè mời, rồi sau đó cứ hễ gặp lại nàng hắn chết sống bám dính lấy không rời.
Dù sao hai người bọn họ đều là người mà nàng chán ghét, "tên tàn phế" kia mặc dù lợi hại, nhưng dù sao chỉ có một tay, phỏng chừng có khả năng bị đánh bại rất lớn. Mà họ Kim, "cây gậy" Triều Tiên có thắng cũng không lo, tùy tiện tìm cái lý do đuổi đi là được. Đương nhiên, kết quả tốt nhất là lưỡng bại câu thương, như vậy thì nàng không cần lao tâm lao lực.
Nhìn thoáng qua hai đại mỹ nữ do nhận ra được bên này đang có chuyện nên đang đi tới, Hướng Nhật thấp giọng nói:
- Này, cô em họ An, có phải cô em không thể quên cái mùi vị mất hồn hôm qua phải không, cho nên hôm nay lại tới tìm để được hôn à?
Vừa nói, lưu manh lơ đãng nhẹ nhàng buông mắt liếc cái gã bên người cô nàng, hắn cao chừng 1m8, thân thể rất rắn chắc, hẳn là thành quả của việc thường xuyên rèn luyện. Lưu manh không phát hiện ra khi hắn nói câu này thì... nam nhân đối diện trong mắt chợt lóe lên tia âm độc tàn nhẫn.
- Ngươi là cái thứ lưu manh!
An Tâm xiết chặt hai nắm tay, nhớ tới nụ hôn đầu đời của mình bị tên nam nhân mặt mày đáng kinh tởm trước mắt cướp đi, nàng không nhịn được giọng căm hận nói:
- Ta hôm nay nhất định sẽ không cho ngươi vui vẻ mà sống!
- Có đúng vậy không?
Hướng Nhật khinh thường dùng câu hỏi đáp trả nàng, hôm nay cô nàng nam không ra nam nữ không ra nữ này không có mang theo cận vệ, chẳng lẽ nàng tưởng rằng với cái tên nam nhân bên người nàng kia thì có thể ăn tươi nuốt sống mình được hay sao chứ?
Chú Thích:
(1) Cao Lệ bổng tử (고려방자)= cây gậy Triều Tiên, cách gọi người Triều Tiên một cách miệt thị của người Trung Quốc.