Trong lúc choáng váng, Đô Đốc Lin vẫn cố tỏ ra là bình thường, gượng nói:
- Giỏi không phải là tội, cậu cô đơn là vì không biết chia sẻ đó thôi. Cho đi rồi sẽ nhận lại.
Ông cố gắng giữ tỉnh táo, tập trung quan sát.
- Ông nói nghe hay thật, nhà nghèo thì lấy cái gì mà cho?
Hạng người chỉ biết nói mồm mà không suy nghĩ thực tế thì chỉ là loại đa͙σ đức giả. Weather chạy tới chém ra một đường kiếm ngang lưng khiến Đô Đốc Lin phải nhảy lùi lại vài bước để tránh đòn.
- Nhà nghèo?
Đô Đốc Lin hơi ngạc nhiên. Có lẽ vùng đất của Phù Thủy cũng có kẻ giàu người nghèo.
- Cậu hiểu lầm rồi, cho đi mà tôi nói là tình cảm. Quan tâm đến người xung quanh một chút.
Weather lắc đầu:
- Nhưng tôi không có thời gian.
- Hừ!
Đô Đốc Lin nhăn mặt:
- Tất cả chỉ là lý do ngụy biện cho sự ích kỷ của cậu.
Một cú xoay người dồn toàn lực tung ra một đường kiếm cực mạnh chém từ trên đầu chém xuống, Weather dễ dàng chặn lại, Đô Đốc Lin nhanh chóng thu kiếm về rồi đâm thẳng vào ngực Weather, Weather lấy kiếm gạt ra theo hướng từ trên xuống rồi nhanh như chớp vòng lại từ phải qua trái chém ngang thân Đô Đốc Lin. Đô Đốc Lin hốt hoảng nhảy về sau né tránh nhưng Weather dùng tay còn lại nắm chặt kiếm phóng ra một đường kiếm khí kèm theo những chùm tia sét. Đường kiếm khí chạy theo chiều dọc sẻ đôi cả mặt đất, kéo theo bụi bặm và tiếng nổ lẹt xẹt của không khí. Trong tình cảnh quá gấp gáp, Đô Đốc Lin chỉ còn biết đưa kiếm ra đỡ, kết quả là rơi vào trạng thái tê liệt, phải quỳ gối xuống đất vì không thể đứng vững. Chỗ mà ông ta đang đứng đã bị nổ tan tác thành một cái hố tử thần.
- Trên đời này tôi ghét nhất là loại đa͙σ đức giả! Kết thúc rồi Đô Đốc.
Weather đưa bàn tay trái của mình lên, hướng về phía Đô Đôc Lin, miệng lẩm nhẩm:
"Ma pháp tối thượng - Lôi cầu hủy diệt"
Những tia sét được triệu hồi từ trong không gian, chúng tích tụ lại thành một vòng tròn có đường kính hơn mười mét bao quanh người Đô Đốc Lin. Thứ ánh sáng màu vàng nhạt càng lúc càng sáng rực, khiến tất cả những người ở gần đều gọi nhau bỏ chạy.
- Nguy rồi nó mà nổ thì cả hòn đảo bị thổi bay mất.
- Anh điên rồi Weather!
- Mau, chạy nhanh còn kịp.
Chỉ chưa đầy một giây, quả lôi cầu đã phát nổ, hệt như một quả bom, ánh sáng từ vụ nổ làn ra đến tận bến cảng, nơi mà giáo sư Ivan đang ngồi uống rượu và ôm ấp gái, tiếp theo là sóng xung kích thổi bay cả nửa hòn đảo, biến tất cả thành tro bụi, mọi thứ trong nháy mắt đã biến mất sạch, chỉ còn mặt đất và bụi bặm.
Weather hài lòng với kết quả, anh quay mặt đi, hướng về phía Laura với ý định hỗ trợ cô đối phó với Kang.
- Chúng ta chưa xong đâu.
- Cái gì!
Weather vội quay lại nhìn, anh quá sửng sốt khi thấy Đô Đốc Lin chẳng có tý thương tích nào, thậm chí còn khỏe mạnh và khí thế hơn lúc trước.
- Không thể nào, làm sao ông có thể sống sốt sau chiêu đó? Ma Pháp của tôi là hoàn hảo.
Pháp thuật tối thượng là những chiêu thức cuối cùng của một hệ pháp thuật, chỉ những Phù Thủy mạnh nhất mới sử dụng được. Đây là loại pháp thuật có sức ảnh hưởng rất lớn, cho dù là một Chúa Tể Giả khi lãnh trọn một chiêu cũng phải lao đao, chứ nói gì đến một ông già chỉ có Lĩnh vực cấp 5 đỉnh phong.
- Cậu quá ngây thơ, chẳng lẽ cậu không bao giờ tự hỏi tại sao tôi lại đánh ngang hàng với Râu Đen hết lần này đến lần khác hay sao?
Đô Đốc Lin lao xuống.
- Nhanh quá, ông ta muốn làm gì?
Weather ngay lập tức cảm nhận được tốc độ của Đô Đốc Lin hoàn toàn khác biết so với lúc trước. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Weather đưa kiếm ra đỡ, cả người anh như bị một thứ gì đó vô hình đụng phải mà bị đẩy lùi đi một chút. Trong lòng có chút hốt hoảng, vì thiếu một chút nữa là đứt lìa cánh tay phải.
- Bằng cách nào ông lại trở nên mạnh đến mức này?
Weather hỏi.
Đô Đốc Lin tay vung kiếm chém liên tục, còn miệng thì nói:
- Chính phủ các nước vốn thua kém Đặc Vụ Thế Giới về công nghệ lẫn quân sự và cả tài chính. Nước Mỹ cũng vậy, Hải quân Mỹ cũng vậy, hoàn toàn yếu kém trước những con người ấy. Nhưng với lòng tự tôn của người Mỹ, chúng tôi luôn nung nấu ý định sẽ có một ngày bắt kịp Đặc Vụ Thế Giới. Chính vì vậy, chúng tôi đã tập trung nghiên cứu chuyên sâu về sinh học, cụ thể là phương pháp tăng cường thể chất. Nhiều năm trước, chúng tôi có một nhà khoa học có biệt danh là K, anh ta đã tạo ra một loại huyết thanh giúp người bình thường trở thành siêu nhân. Tôi là một trong số mười người thử nghiệm đầu tiên loại huyết thanh ấy, tuy nhiên chín người kia đều chết hết, chỉ còn mình tôi sống sót. Mặc dù vậy, vào thời điểm ấy huyết thanh không giúp tôi có bất cứ sự thay đổi gì về sức mạnh. Chính phủ đã nóng vội cho rằng kế hoạch này là một sự thất bại và sa thải K. Phải mất nhiều năm sau này, khi một lần đụng độ với Râu Đen, lúc ấy tôi tưởng mình sẽ chết nhưng không phải, khi tôi sắp cận kề cái chết thì cơ thể bỗng dưng thay đổi đột ngột, tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết, sức mạnh trong cơ thể như như đang rất khao khát được tung hết ra ngoài. Tôi thấy mình di chuyển nhanh hơn, phản xạ nhanh hơn, sức mạnh lớn hớn, sức bền cao hơn. Và từ đó tôi nhận ra huyết thanh thật sự có tác dụng, chỉ là nó không hoàn hảo, chỉ khi nào sắp chết đến nơi mới có tác dụng.
- Vậy gã khoa học gia đó hiện giờ ở đâu?
Weather hỏi.
- Tôi không biết, anh ta đã mất tích lâu lắm rồi, chính phủ vẫn đang tìm kiếm anh ta với mong muốn có thể tạo ra loại huyết thanh ấy nhưng nhiều năm qua vẫn không phát hiện ra dấu tích gì.
- Vậy bây giờ tôi đang đấu với một siêu nhân, ha ha ha... Thú vị thật đó Đô Đốc ạ. Để xem ông có gì nào?
" Ma pháp tối thượng - Ảo ảnh sương mù"
Weather nói xong thì mây đen kéo tới khiến trời đất chìm trong bóng tối, sương mù dày đặc che hết tầm nhìn, không thể nhìn thấy được một cái gì hết. Tiếng đao kiếm ở đâu cứ dội vào tai, rồi cả tiếng người than khóc, rồi ngay cả khi không thấy gì cũng cảm nhận được rất nhiều người cầm kiếm đang chạy tới. Đô Đốc Lin hoàn toàn bị cô lập trong ảo ảnh, nhưng nếu ông không đưa kiếm ra đỡ những kẻ đang điên cuồng lao tới thì sẽ bị thương, vết thương là thật, nhưng ảo ảnh là giả.
Weather từ lâu đã đứng cách xa Đô Đốc Lin một khoảng cách, miệng cười mỉa mai. Kỹ năng quan sát dù có tốt đến mấy nhưng nằm trong phạm vi của sương mù do pháp thuật tao nên thì cũng bị hạn chế, đồng thời cộng với phép thuật phân thân khiến ông ta chẳng thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Con người thì làm sao chống lại được Phù Thủy cơ chứ, thật ngu ngốc mà.
Nằm trong vòng vây, Đô Đốc Lin bị xoay như chong chóng, sương mù dày đến mức độ có dùng Lĩnh vực thổi bay thì cũng ngay lập tức bị lấp lại. Không còn cách nào khác ông buộc phải bay lên cao để nhìn rõ hơn.
Từ đằng xa một tiếng cười lớn vang lên. Ngu ngốc, đúng là ngu ngốc, tôi chính xác là đang chờ ông bay lên đó.
"Ma pháp tối thượng - Vòi rồng"
- Bỏ mẹ rồi!
Đô Đốc Lin chỉ kịp nói được câu đó trước khi bị vòi rồng khổng lồ nuốt chửng. Nếu là ở dưới mặt đất có thể dùng Lĩnh vực cắm sâu xuống đất để trụ lại nhưng khi ở trên không trung thì không thể đỡ nổi. Mình thật xui xẻo khi gặp phải một tên Phù Thủy có phép thuật quá đa dạng. Cách duy nhất để phá cái thứ này là phải bay lên gần tâm của nó sau đó dùng Lực lượng phá vỡ đi. Nhưng trong trạng thái bị vòi rồng cuốn bay như chóng chóng thì thật là khó hơn lên Mặt Trăng.
Weather biết Đô Đốc Lin đang cố làm gì, anh cười đầy tự tin và nói:
- Muốn phá vỡ tâm của vòi rồng đâu có dễ vậy Đô Đốc?
Anh phất tay một cái gọi mưa tới, một trận mưa ào ào liền rơi xuống không ngừng, cơ thể Weather bắt đầu choáng váng, cùng lúc dùng quá nhiều phép thuật khiến anh nhanh chóng kiệt sức. Có lẽ đây là chiêu cuối cùng ta có thể làm được, ông mạnh hơn tôi nghĩ đấy Đô Đốc, kết thúc được rồi:
"Ma pháp tối thượng - Lôi trụ diệt thế"
Một trùm tia sét khổng lồ rộng đến mấy chục mét, bắn thẳng vào tâm vòi rồng và bắn xuống dưới mặt đất, biến chỗ bị bắn xuống trở thành một hố sâu không đáy rộng mênh mông.
Trên miệng hố Đô Đốc Lin đang nằm thoi thóp, quần áo bị cháy hết, da bị bỏng nặng, đầu tóc đang bốc khói.
- Khốn khiếp, sét cộng thêm nước mưa khiến uy lực tăng lên mấy lần.
Đô Đốc Lin chỉ kịp nói được câu đó rồi cơ thể không còn cảm nhận được gì nữa.
Weather sau khi chứng kiến đối thủ của mình ngã xuống thì cười sảng khoái:
- Cuối cùng cũng xong. Lâu lắm rồi ta mới phải vắt cạn sức mạnh của mình. Tất cả đều tại cái thứ huyết thanh ấy.
Anh nói và lăn dài ra đất ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com