- Xem ra ta hơi quá tay, xin lỗi vì làm ŧıểυ thư kinh sợ, ta thật không cố ý, ta chỉ muốn bảo vệ cô thôi.
Nữ nhân nɠɵạı quốc một lần nữa lên tiếng giải thích, thật sự nàng chỉ muốn bảo vệ Thạch ŧıểυ thư mà thôi.
- Không sao, chỉ là tôi hơi sốc, dù sao cũng cảm ơn cô.
Thạch ŧıểυ thư cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ở bên cạnh nam nhân nên nàng cũng không còn lo sợ nữa, tuy nhiên ngước mắt nhìn thấy cảnh tượng máu me phía trước lại khiến nàng bất an, nhiều người chết như thế này cảnh sát sẽ rất mau tới, rồi nữ nhân nɠɵạı quốc này sẽ giết hết tất cả họ hay sao?
- Nhưng cô giết nhiều người như vậy cảnh sát sẽ không để cô yên, cô định giết hết tất cả họ hay sao? Cô là ai?
Thạch ŧıểυ thư rất thông minh, nàng hỏi như vậy bởi vì nàng biết thừa cảnh sát sẽ không thể làm gì nữ nhân nɠɵạı quốc này, người mà chỉ trong nháy mắt đã giết sạch sáu mươi mạng người và làm tan hoang hết nhà cửa lân cận.
- Cảnh sát ư?
Nữ nhân nɠɵạı quốc nhún vai lắc đầu:
- Không, yên tâm, ta sẽ không hại họ đâu, họ là đầy tớ của ta mà.
Câu trả lời này khiến gã ảo thuật gia tái xanh hết mặt mày, dường như gã đã đoán ra được điều gì đó rất tồi tệ, vội vã thu dọn hành lý với ý định rời đi. Hướng Nhật cũng nghe rất rõ câu trả lời của nữ nhân nɠɵạı quốc và hắn cũng đã đoán ra được thân phận của nữ nhân nɠɵạı quốc kia, một bằng chứng nữa khiến cho suy đoán của hắn chính xác hơn đó là chiếc đồng hồ đeo tay của cô nàng rất giống với cái của hắn. Có một sự thật khiến hắn khá khó chịu trong Đặc vụ Thế Giới đó là mọi thông tin của Đặc vụ Cấp cao đều bị ẩn đi, kể cả người trong nội bộ cũng không biết được điều gì hết, duy nhất chỉ có King và Kang là được quyền biết mà thôi. Do đó trong tám đặc vụ thì ngoài King và Kang ra thì còn có Lâm Vỹ, Phàm Mặc, Đường Nguyệt là hắn nhìn thấy, như vậy vẫn còn hai người nữa đối với hắn vẫn đang là một bí ẩn, rất có thể nữ nhân nɠɵạı quốc trước mắt chính là một trong hai người bí ẩn kia.
Nữ nhân nɠɵạı quốc cũng đã nhìn ra biểu hiện của gã ảo thuật và Hướng Nhật, nàng cũng giống như Hướng Nhật, ngoài sáu người mà nàng đã gặp mặt qua thì người thứ tám nàng cũng không biết chút gì hết, nàng chỉ để ý đến cái đồng hồ trên tay hắn rất giống với cái của mình nhưng cũng không dám khẳng định đó có phải là một người đồng nghiệp của nàng hay không.
- Trung Quốc quá đông người, lũ rác rưởi như bọn chúng giết bớt đi một chút vẫn còn chưa ăn thua gì. Lần này ta đến cái đất nước rác rưởi này mục đích chính là để tận diệt một số lượng lớn bọn tội phạm, và những thành phần cặn bã của xã hội, ta sẽ làm giảm ít nhất một phần ba dân số của đất nước này.
- Thật ngông cuồng, một phần ba dân số, cô định giết năm trăm triệu người ư? Cô lấy cái quyền gì? Hơn nữa ai cho phép cô gọi nơi này là rác rưởi hả?
Phạm Thải Hồng bỗng dưng lên tiếng, nàng tỏ ra rất tức giận trước thái độ ngạo mạn của nữ nhân người da trắng này. Hơn nữa cha nuôi của nàng là chủ tịch của cái đất nước này, tự nhiên có người gọi đất nước này là rác rưởi trước mặt nàng thì không khác gì nói cha nuôi là rác rưởi, với tính khí của nàng làm sao có thể bình tĩnh được.
- Ta nói cô còn chưa rõ hay sao? Ta nói đất nước này là rác rưởi, cô cũng là rác rưởi, các người đều là rác rưởi hết. Hiểu chưa?
Nữ nhân nɠɵạı quốc không có chút gì là giận giữ, rất điềm tĩnh chỉ tay vào mặt Phạm Thải Hồng mà nói nhưng tông giọng cao lên vài lần, nét mặt vẫn lạnh lùng và nồng nặc sát khí, dường như còn tăng lên so với lúc trước.
- Cô...
Phạm Thải Hồng tức muốn hốc máu, lần đầu tiên nàng gặp một kẻ ngạo mạn đến mức này, một kẻ khinh thường tất cả, khinh thường cả một đất nước, cô ta tưởng mình là ai chứ, là Chúa trời chắc. Phạm ŧıểυ thư rốt cuộc cũng đã đạt đến giới hạn của sự nhẫn nại, khắp người sát khi nổi lên, đôi tay nắm chặt thiết quyền mà lao tới như tên lửa.
Nữ nhân nɠɵạı quốc lắc đầu nhìn Hướng Nhật:
- Yên tâm, ta không sát hại bạn gái của cậu đâu.
Nữ nhân nɠɵạı quốc vẫn đứng yên một chỗ không hề di chuyển, thậm chí ánh mắt cũng không thèm nhìn Phạm Thải Hồng đang lao như bay tới chỗ nàng, nàng chỉ đưa tay ra búng một ngón tay, cả người Phạm Thải Hồng còn chưa chạm được vào người nàng thì đã văng ra sau ngã bịch trên mặt đất, miệng hộc máu, lồng ngực cảm thấy đau nhói, toàn thân tê liệt, muốn đứng dậy cũng không được. Lúc bị đánh nàng cảm nhận thấy một nguồn nɠɵạı lực đập vào ngực, nàng cũng chỉ nghĩ là bị nɠɵạı thương chứ thân thể hoàn toàn không gặp vấn đề gì nhưng khi nhìn phần áo ngực bị rách một mảng lớn, phần da thủng một lỗ và gỉ máu như có viên đạn bắn vào thì trong lòng run lên đầy sợ hãi. Làm sao có thể như vậy được, dị năng giả cấp 5, niềm kiêu hãnh của nàng lại không chịu nổi một cái búng tay ư? Thậm chí là Lĩnh vực cũng bị phá vỡ, nɠɵạı lực tản ra còn mạnh đến mức khiến toàn thân tê liệt tạm thời. Cô ta là cái thứ quái quỷ gì? Sức mạnh này.... Phạm Thải Hồng đầu óc hoảng loạn, càng nghĩ đến càng thấy sợ. Đây là người thứ hai trong đời nàng gặp đem lại cho nàng cảm giác này, người trước đó không ai khác chính là sư phụ của nàng. Không đúng, cô ta có vẻ còn mạnh hơn cả sư phụ của nàng nữa, bởi vì lúc ra đòn nhìn nét mặt bất cần ấy rõ ràng là cô ta còn không tốn một chút sức lực nào, truyện này không thể nào là thật được.
- Ta đã nói rồi, rác rưởi thì vẫn là rác rưởi, cái thứ tạp chủng như cô ta gặp một trăm thì giết một trăm là chuyện bình thường.
Nữ nhân nɠɵạı quốc tiếp tục sỉ nhục nhưng thân ảnh bỗng chốc biến mất, khi xuất hiện trở lại thì đã đứng bên cạnh Phạm Thải Hồng khiến nàng sợ hãi muốn bỏ chạy nhưng không được, chỉ có thể lết chân lùi về sau. Đúng lúc này Hướng Nhật cũng xuất hiện và chắn trước mặt nàng:
- Vị này, ta không hi vọng cô làm hại đến nữ nhân của tôi.
Tuy rằng nữ nhân đã hứa sẽ không làm hại nữ nhân của hắn, nhưng nhìn bộ dạng thể thảm của Phạm Thải Hồng, Hướng Nhật không đành lòng để nàng chịu đau thêm nữa.
- Cô thật có phúc đấy, có gã bạn trai không tồi chút nào.
Nữ nhân nɠɵạı quốc không để ý đến lời Hướng Nhật nói mà tập trung quan sát biểu hiện của Phạm Thải Hồng.
Phạm Thải Hồng ngoài mặt rất muốn phủ nhận nhưng không hiểu sao nàng lại không thể lên tiếng được, cảm giác trong lúc yếu đuối nhất lại được nam nhân đứng ra bảo vệ, trong lòng nàng bỗng sinh ra những cảm xúc rất lạ, cứ như kiểu muốn yếu mềm trước người đó vậy, nó là cái quái gì vậy, nàng chưa từng cảm nhận được điều đó trước đây.
- Cậu xem kìa, cô ta đỏ mặt rồi. Hai người chắc yêu nhau rất sâu đậm.
Nữ nhân nɠɵạı quốc lại nhìn Hướng Nhật rồi nhìn Phạm Thải Hồng mặt mũi lúc này đang đỏ bừng:
- Được rồi đứng lên đi. Ta xin lỗi, có lẽ ta quá mạnh tay, đòn vừa rồi là nhẹ lắm rồi đó. Nhưng cô là Dị năng giả cấp năm nên không sao đâu.
Nữ nhân nɠɵạı quốc hơi cúi người xuống đưa bàn tay ra để Phạm Thải Hồng nắm lấy rồi kéo lên. Lúc đầu Phạm Thải Hồng tính không đưa tay ra nhưng nhìn thấy vẻ thành thật không chút giả dối trong đôi mắt cô ấy thì nàng bỗng dưng không còn tức giận nữa, cô gái này thật kỳ lạ, ngoài miệng lúc nào cũng tỏ ra khinh thường nhưng tâm hồn lại là một người lương thiện và trái tim rất ấm áp.
- Này, trả lại bạn gái cho cậu đấy.
Nữ nhân nɠɵạı quốc đặt bàn tay nàng lên bàn tay Hướng Nhật, làm Phạm Thải Hồng một lần nữa rụt tay lại. Hiểu nhầm này thật sự nàng không biết giải thích thế nào bèn lái sang chuyện khác:
- Rõ ràng cô là một người không xấu nhưng tại sao phải làm vậy?
Phạm Thải Hồng chỉ chỉ vào vết thương, đúng là không vấn đề gì nhưng trên ngực vẫn là bị rách một chút da thịt, trông rất khó coi.
- Vì ta nhìn thấy khao khát sức mạnh trong đôi mắt cô, nhưng nếu cô không thể bỏ đi cái tính cao ngạo của mình thì vĩnh viễn sẽ chỉ dập chân tại chỗ. Ta chỉ muốn làm giảm bớt sự ngạo mạn của cô thôi.
Vừa nói nữ nhân nɠɵạı quốc vừa lấy từ trong túi quần ra một miếng dán, bóc vỏ ra rồi rán lên ngực Phạm Thải Hồng.
- Thứ này là gì?
Phạm Thải Hồng cảm thấy vết thương đang dần dần phục hồi lại như có phép thuật vậy. Thật kỳ lạ.
- Là nano sinh học. Nó có thể chữa lành các vết thương trong vài giây, nếu vết thương nặng hơn sẽ mất thời gian lâu hơn.
Vừa nói hết câu nữ nhân nɠɵạı quốc đã lấy miếng dính ra khỏi ngực Phạm Thải Hồng và kết quả là khiến cả Phạm Thải Hồng lẫn Hướng Nhật đều sáng mắt ra, bởi vì trước ngực Phạm Thải Hồng đã trở lại nguyên vẹn, không một chút sứt mẻ gì. Lúc này Phạm Thải Hồng mới ý thức được là áo ngực của nàng bị rách tả tơi, thậm chí lồi cả nhũ hoa ra ngoài, không tránh khỏi xấu hổ, mặt nàng đỏ bừng hai tay ôm ấy bộ ngực mà chạy ra chỗ khác.
Lúc này chỉ còn Hướng Nhật và nữ nhân nɠɵạı quốc ở gần nhau, nữ nhân nɠɵạı quốc lên tiếng trước:
- Cô ta từ giờ trở đi sẽ ngoan hơn vài phần rồi đó. Con người vốn là vậy, nếu không bị dính vào một cú shock lớn thì sẽ rất khó thay đổi được bản tính của mình.
- Mặc dù không quen biết nhưng tôi phải cảm ơn cô về chuyện này rồi.
Nhìn bà điên Phạm Thải Hồng bị thuần phục ngoan ngoãn như một chú mèo con làm Hướng Nhật có vài phần hả hê.
- Nhưng tại sao cô lại làm những chuyện bao đồng như vậy? Cô là ai?
Hướng Nhật tuy đã đoán ra cô nàng nɠɵạı quốc là Đặc vụ Cao cấp nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng nàng nói:
- Ta đi vòng quanh thế giới để giúp đỡ mọi người, còn cậu thì sao, Đặc vụ Hướng Quỳ, tên mã H008? Nhìn vào đồng hồ đi!
Câu trả lời đã rõ ra ràng, nữ nhân nɠɵạı quốc chính là một đặc vụ như hắn suy đoán. Chính vì vậy Hướng Nhật cũng tin tưởng làm theo lời của nữ nhân nɠɵạı quốc nói, hắn cũng mong chờ xem điều bất ngờ gì sẽ xảy ra:
- Đặc vụ Lucy Newton, mã N003. Quả nhiên tôi đoán không sai. Đặc vụ Lucy, tôi tưởng hồ sơ của tất cả chúng ta đều bị ẩn?
- Đây là một trò chơi mà ngài King đã đặt ra, trong khi những người khác đều biết đến chúng ta nhưng chúng ta lại không hề biết nhau, ngài King muốn chúng ta tự làm quen với nhau, chỉ khi nào đứng cạnh nhau thì các thông tin mới hiện ra. Đó là cách để chúng ta đoàn kết hơn. Không ngờ lại gặp anh ở đây. Xem ra đúng như lời đồn, anh thật sự quá hoa tâm nha.
Lucy nhìn một nhóm tám, chín cô bạn gái của Hướng Nhật đang nhìn mình với cái ánh mắt cảnh giác như thể sợ không nhìn nữa thì sẽ để tuột mất nam nhân mà âm thầm thán phục độ hoa tâm của người đàn ông này. Qua những gì nàng đã thấy hắn thể hiện, quả thật cũng không khó để hình dung tại sao nữ nhân lại theo anh ta nhiều đến như vậy, chỉ có thể nói rằng anh ta là một người hoàn hảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com