Hướng Nhật ngồi lặng người sau khi tụi Hầu Tử bỏ đi với màn chào đón nồng nhiệt, bar Trầm Luân làm ăn ngày càng phát đạt, lượng người cũng phải đến hơn mười ngàn người, ngày nào cũng như ngày nào dù đông đúc nhưng nơi này không có một thằng côn đồ hay công an nào dám gây chuyện, tất cả đều là nhờ những lời đồn không rõ thực hư về một vị đại ca bí mật bảo kê cho quán bar này. Kẻ không có gan thì đương nhiên không dám làm bậy, còn kẻ có gan thì hết sức kiêng nể hạn chế đụng chạm vì hai hổ đấu nhau kiểu gì cũng có thương vong. Nhưng ít ai biết rằng đụng vào con hổ ấy thì kết cục rất thảm, cái kết mà người ta không thể nghĩ ra được.
Hướng Nhật cầm chai rượu nốc nguyên nửa chai mới thấy thấm vị cay nồng của rượu trắng, ngày hôm nay rượu cay hơn bình thường nhưng uống lại cảm thấy vô vị. Đúng là vì đàn bà không có thằng nào là không khổ tâm, hắn không ngờ rằng sau mười lăm năm trời lại vô tình gặp được Quỳnh Hoa, không ngờ nàng lại là cô chủ của nhà hàng Hải Sơn. Sáu năm trước hắn từng đến nhà hàng Hải Sơn nhưng không hề quan tâm đến chủ nhà hàng, dù sao thì tiếng tăm của hắn ở Bắc Kinh cũng chỉ là hạng thường thường bậc trung, so với An lão hổ thì không khác nào cân với lạng, không có cửa để đích thân chủ nhà hàng phải ra đón tiếp như ngày hôm nay đi cùng với con gái diệu của chủ tịch nước Nhã Quốc Huân.
Lần đó hắn đến cũng chỉ là xã giao với vài người bạn, cũng không hề biết đây là sản nghiệp của nhà họ Diệp. Câu chuyện của mười mấy năm trước đối với một đứa trẻ là hắn thời đó thật quá tàn khốc. Nhưng dù thế nào hắn vẫn yêu nàng, từ trong sâu thẳm con tim nàng vẫn luôn luôn ở đó và ngày hôm nay hắn gần như muốn bỏ hết mọi thứ, muốn quên tất cả để chạy đến bên nàng, ôm nàng vào vòng tay mãi mãi.
Diệp Vương Chiều là vua của Bắc Kinh, cũng là cha của nàng. Ông ta nắm quyền trong quốc hội, một phần tư đại biểu là người của ông ta, không chỉ đơn giản là quốc hội mà người của ông ta có mặt ở tận gốc dễ cho đến hoa lá cành của bộ máy chính quyền Trung Quốc, bao gồm cả quân sự. Quyền lực chính trị lớn mạnh là thế, còn quyền trong thế giới ngầm thì ông ta thâu tóm hầu hết băng đảng các tỉnh nằm ven biển phía Bắc, bao gồm Bắc Kinh, Hà Bắc, Liêu Ninh, Sơn Đông.
Ngày đó vì Hướng Nhật chỉ là một đứa trẻ mồ côi, lại không có tài cán nên bị ép phải cắt đứt quan hệ với Quỳnh Hoa và buộc phải rời khỏi Bắc Kinh vĩnh viễn. Hướng Nhật thề chết cũng không chịu, nhà họ Diệp bèn đe dọa sẽ cho giải thể cô nhi viện nơi hắn được nuôi dưỡng và tất cả bạn bè, người quen của hắn sẽ gặp phải cái kết rất thê thảm. Hướng Nhật tin Diệp Vương Chiều nói là làm, đành ngậm đắng chôn giấu tình yêu trong lòng và dời bỏ Bắc Kinh, cuối cùng lưu lạc đến Bắc Hải. Tại đây hắn tiếp tục học đại học và sau một thời gian thì đem lòng yêu Tống Thu Hằng và Trứu Văn Tĩnh, hai người mỗi người đều có nét giống Quỳnh Hoa, ở bên họ trái tim Hướng Nhật được lấp đầy khoảng không trống rỗng.
Bốn năm sau, Hướng Nhật lập nên bang Bạch Hổ uy chấn lẫy lừng, chỉ sau hai năm thì xưng bá một vùng, quân số cũng hơn một vạn, hầu hết đều là tinh anh, có tài có gan. Đồng thời câu kết bè phái, liên minh với hàng loạt băng đảng thuộc các tỉnh phía Nam. Mặc dù so với nhà họ Diệp chỉ là trứng chọi đá nhưng hoàn toàn không còn phải sợ như thời chưa có gì trong tay. Nhưng đến thời điểm này hắn chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp, không lo nghĩ đến tư tình nam nữ, và hắn cũng không chắc Quỳnh Hoa có còn yêu hắn không? Hắn sợ gặp nàng rồi sẽ là chuốc lấy đau khổ, thế nên cứ để tình yêu chôn giấu trong lòng, để mặc năm tháng trôi đi. Nhưng tình đúng là một thứ điên rồ, người ta càng yêu càng muốn rời xa, và khi xa rồi lại thấy nhớ nhung điên cuồng.
Ngày hôm nay, khi nhìn những giọt nước mắt trên khuôn mặt tươi sáng, ngây thơ của cô bé ngày nào thì hắn tin chắc nàng vẫn còn yêu hắn và yêu rất sâu đậm. Hắn liền cảm thấy ân hận vì ngày trước không đi tìm nàng, để giờ đây dù cả hai vẫn còn tình yêu, còn nhớ thương về nhau nhưng trong thân xác này hắn không biết nên làm gì để đem nàng về bên cạnh mình, để được yêu thương nàng như ngày nào, những hồi ức từ thăm thẳm lãng quên.
Hắn nhắm nghiền hai mắt, lấy tay đặt lên trái tim, cảm nhận hình ảnh Quỳnh Hoa đang ở ngay bên mình, bỗng một ý chí sắt thép lóe lên trong đầu và hắn quyết tâm phải đánh cắp được trái tim nàng, phải khiến nàng hạnh phúc để bù đắp lại những năm tháng đau khổ của quá khứ.
***
Nhã Lan đang ngồi trong phòng xem phim Hàn Quốc, thấy cảnh nữ chính ngồi một mình khóc lóc thương nhớ người tình mà cũng muốn khóc theo, bỗng dưng nàng nhớ đến Diệp ŧıểυ thư, phải chăng chị ấy cũng đang nhớ thương ai? Nghĩ vậy Nhã Lan cầm ngay cái điện thoại và gọi cho Quỳnh Hoa. Đầu dây bên kia phát ra một giọng nói vui tươi, trong sáng khác hẳn bình thường:
- Alo, chị nghe này Nhã Lan.
Nhã Lan nhận ra thay đổi của Quỳnh Hoa, nhưng vẫn hỏi:
- Chị ổn chứ? Hồi sáng em thấy chị khóc, là nhớ thương người tình à?