P/s: Ta đem Hồng Long chia thành 5 cái, phân biệt thành những vật đại biểu ngũ hành, trong chiếc hộp là Vũ Mục di thư, dĩ nhiên Hồng Long là đồ vật của Võ Tắc Thiên, như vậy quyển sách này cũng có thể xuất hiện. Hơn nữa, theo thiết định của ta, Hồng Long cũng sẽ mang thuộc tính dị năng ngũ hành, bởi vì một nguyên nhân nào đó mà không thể kích hoạt, cái hộp này chính là vật mấu chốt…
Khiết: từ Vũ và Võ có cùng nghĩa là võ thuật. Theo như mình hiểu thì từ đơn của nó nghĩa như nhau.
--OoOoO--
Ngón tay Hướng Nhật sờ một vòng quanh chiếc trâm Hồng Long mới. Qua mấy lần thử nghiệm trước với chiếc Hồng Long thứ nhất và Nhất Diệp Trâm, ba cây trâm này tuy đều có đường vẫn phức tạp, có những đường cong uống lượn nhưng đường vân của chúng là không giống nhau. Dần dần, chỗ giao nhau ở cuối những đường cong mơ hồ biến hóa ra hình dáng của một thân cây nào đó.
Mà đường vân của chiếc trâm này cũng không có kết thúc ở phần đuôi hay trên viên ngọc, mà lại kết thúc ở phần diễn hóa ra thân cây. Chiếc trâm này cũng giống như hai chiếc trâm lần trước, đang nhanh chóng trở lên nóng bỏng, thậm chí phát ra cả khói xanh.
Từng sợi khói xanh bị hồng sắc bảo thạch hấp thu hết vào bên trong, ngay sau đó, vốn viên bảo thạch có ánh hồng ảm đạm đột ngột tỏa ra ánh sáng mãnh liệt...
Hướng Nhật biết kế tiếp sẽ phát sinh điều gì, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào viên hồng sắc bảo thạch kia. Quả nhiên, sau khi viên hồng bảo thạch lóe ra quang mang, một hình ảnh một người lõa thể từ từ hiện ra, rất nhanh chóng đã có thể thấy rõ ràng.
Có điều, khi Hướng Nhật thấy rõ hình ảnh mỹ nữ lõa thể trước mắt này, không, chỉ mới là rõ đến vai mỹ nữ thôi. Phạm Thải Hồng hiện tại đã đủ nghịch thiên, thế nhưng khi ở trước mặt mỹ nhân này, cũng chỉ có thể so sánh với con vịt xấu xí mà thôi.
Giai nhân này tết tóc mai kiểu thời xưa, một bông hoa mẫu đơn được đính đơn giản trên trán của nàng, vậy thôi cũng tạo được điểm nhấn làm cho khuôn mặt ấy có thể khiến cho trăm hoa trở lên nhạt nhòa khi ở cùng, nhật nguyệt trở lên tối tăm khi ở bên...
Nhưng Hướng Nhật nhìn tuyệt thế giai nhân này cũng chẳng có lấy một chút hứng thú nào, bởi vì tư thái này Hướng Nhật nhớ rất rõ, người này chính là kẻ mà hắn nhìn không thấy mặt bên trong Nhất Diệp Trâm, người này chính là sư phụ của hai yêu nữ... Âu Dương lão quái.
Hướng Nhật nhịn không được đang muốn chửi thề vài câu thì, tác dụng phụ đã tới. Cả người Hướng Nhật chấn động, một cỗ lực lượng so với hai lần trước còn lớn hơn nhanh chóng bao trùm toàn bộ thân thể, dần dần, lực lượng toàn thân Hướng Nhật bị rút lấy, sa vào hôn mê...
...
- Không nghĩ tới ngươi lại nữa rồi.
Hướng Nhật vừa tỉnh lại, đang muốn quan sát cảnh sắc chung quanh, đột nhiên một thanh âm dễ nghe tỏ ra hơi kinh ngạc truyền vào lỗ tai của hắn. Hướng Nhật giật mình vội vã kiểm tra xung quanh, ở đây có người?
Lúc này, Hướng Nhật mới phát hiện, địa điểm lần này hắn xuất hiện là một một cái ao sen giữa một khu rừng rậm rạp. Đến thời điểm này hắn mới phát hiện ra mình đang đứng trên một chiếc lá sen thật lớn giữa hồ nước...
Đột nhiên, Hướng Nhật mãnh liệt cả kinh, bên phải hắn một cỗ lực mạnh truyền tới, cả người chịu không được, hai chân khẽ cong xuống, mà chiếc lá sen phía dưới lại không chút sứt mẻ nào.
Không đúng, có người.
Hướng Nhật vội vã quay đầu kiểm tra phía vai phải, quả nhiên, một bàn tày trắng như tuyết đang nắm lấy vai hắn. Mà chủ nhân bàn tay này không cần nghi ngờ gì nữa, của lão yêu bà khiến cho lòng Hướng Nhật không thể nổi lên bất kỳ ý niệm phản kháng nào... Âu Dương lão quái.
Lực lượng truyền từ bàn tay kia tới người khiến cho Hướng Nhật dần dần cũng cảm thấy không chịu nổi, vội vã muốn phản kích, lại phát hiện, bàn tay ấy đã được chủ nhân của nó rút về. Hướng Nhật dưới sự kinh hoảng, mãnh liệt quay người lại, nhưng cảnh tượng trước mắt làm hắn vừa lấy lại được sự bình tĩnh, trong lòng lại nổi sóng.
Hướng Nhật vốn nghĩ là Âu Dương lão quái xinh đẹp thì cũng chỉ xinh đẹp vậy thôi, nhưng sự thực hắn sai rồi, đây mà lại có thể là bộ dáng của người đã sống mấy trăm năm sao? Cô gái này mặc bạch sắc cổ trang sao lại còn đẹp hơn vậy...
Âu Dương lão quái nhìn Hướng Nhật đang nhìn chằm chằm lấy mình ngạc nhiên, không nói gì chỉ nhẹ nhàng khẽ lắc đầu, từ đầu đến lúc này khuôn mặt vẫn không chút thay đổi, hơi mở đôi môi ra nói:
- Ta vốn cho rằng ba cái đã là cực hạn của ngươi rồi, lần trước chưa kịp còn cảm thấy đáng tiếc, lại không nghĩ rằng ta lại có thể nhìn nhầm. Ngày hôm đó ngươi dĩ nhiên có thể chịu đựng được nguyệt trâm trùng kích, cũng là...
Hướng Nhật bị Âu Dương lão quái nói liền khôi phục tinh thần, liền vội vàng hỏi:
- Âu Dương lão...
Dừng một chút, nghĩ không thích hợp liền sửa lại:
- Ưm, Âu Dương tiền bối, ta không phải mới chỉ lấy được ba chiếc trâm thôi sao? Ngài nói như thế có nghĩa là ta đã có được bốn cái rồi sao?
Âu Dương lão quái tựa hồ cũng không thèm để ý đến cách Hướng Nhật xưng hô lúc trước. Cơ thể nhẹ nhàng bay ra khỏi chiếc lá sen, chiếc chân ngọc nhẹ nhàng chạm vào mặt nước làm gợn lên những sóng nước dập dờn, từ từ ngồi xuống chiếc lá sen, bàn tay ngọc trắng noãn chậm rãi nâng dòng nước biếc, lúc này mới nói:
- Lẽ nào hắc sắc bảo thạch lần trước ngươi lấy được, ngươi đã quên rồi sao?
Vừa dứt lời, Âu Dương lão quái buông xuống dòng nước biếc trong tay, xoay người lại một lần nữa đối mặt với Hướng Nhật. Hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Hướng Nhật bị Âu Dương lão quái nhìn làm cả người không được tự nhiên, cười gượng một cái. Nhưng trong lòng nổi lên một cơn sóng gió động trời, lão yêu bà này rốt cuộc là ai thế, thế nào ngay cả cái này cũng biết?
Hắc sắc bảo thạch, Hướng Nhật đương nhiên rõ ràng, đó là đồ vật thần bí khiến hắn trở thành Mật giảa a. Chẳng qua lúc đấy viên bảo thạch bị hắn hấp thu một cách bình thường, đã biến mất không còn tung tích. Cũng có thể nói, trên đời này đã không còn ai có thể biết được tung tích của viên bảo thạch nữa rồi, cho dù là lão đa͙σ nhân lúc trước sống lại, cũng tìm không ra nổi, nhưng này lão yêu bà rốt cuộc là làm sao mà lại có thể biết được? Hướng Nhật khẳng định, khi đó nɠɵạı trừ lão đa͙σ đã chết không biết bao lâu kia, xung quanh khẳng định không còn một ai. Hướng Nhật càng nghĩ càng thấy Âu Dương lão quái không đơn giản.
Hơn nữa, trong lời nói Âu Dương lão quái tựa hồ có ý ám chỉ viên bảo thạch ấy cũng giống như mấy cái trâm, điều này làm cho Hướng Nhật nhịn không được, hỏi:
- Âu Dương tiền bối, lẽ nào trong chuyện này có sự liên hệ nào đó? Lẽ nào, viên hắc bảo thạch ta lấy được lúc trước cũng là một chiếc trâm?
Âu Dương lão quái nghe xong, lắc đầu, không nói. Ánh mắt vẫn như cũ, không rời ra khỏi người hắn.
Hướng Nhật cũng không phát hiện ra điều gì không thích hợp nữa, hỏi tiếp:
- Âu Dương tiền bối?
- Ừm!
Âu Dương lão quái dời ánh mắt, nhìn về phía phương bắc, nói:
- Hắc bảo thạch không phải cây trâm, cây trâm có năm cái, nhưng hắc bảo thạch chỉ có một. Hai người mặc dù không giống nhau, nhưng lại có chút tương tự.
Hướng Nhật càng nghe càng mơ hồ, lặng yên nghe Âu Dương lão quái kể tiếp.
- Ngũ trâm đại biểu cho ngũ hàng, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, năm đó Võ Tắc Thiên đoạt quyền thành công, trở thành nữ trung chi long, thế nhưng thái độ làm người cuồng vọng vô biên, vọng tưởng nghịch thiên. Giống như truyền thuyết hoa Mẫu đơn đứng đầu trăm loại hoa, vọng tưởng muốn sửa đổi thiên đa͙σ.
Nói đến đây, Âu Dương lão quái tựa hồ nhớ lại chuyện xưa, khẽ nhướng mày, ngay sau đó lại giãn ra, nói tiếp:
- Trước đây, Viên Thiên Cương lấy Ngũ Hành thuật làm cơ sở, chế tạo ra năm chiếc trâm con, lại lấy Luyện Thể sáng chế hắc sắc bảo thạch. Chính là muốn hoàng đế có thể điều khiển được Võ Tắc Thiên, nhưng không như mong muốn, năm chiếc trâm cùng hắc sắc bảo thạch mất tích trong vòng một đêm, cũng là thiên ý.
“Thiên ý chó má gì chứ, lẽ nào thiên ý khiến lão tử sống lại? Thiên ý khiến lão tử có nhiều bà xã như vậy? Cmn thiên ý gì chứ, quả thực chính là sắc thiên, dục thiên mới đúng?”
Hướng Nhật nghe xong lời Âu Dương lão quái nói, âm thầm phản bác. Nhưng cũng thầm tự nhủ, xác thực không phải thiên ý khiến hắn có nhiều bà xã như vậy, mà là rõ ràng chính bản thân mình không quản được sắc tâm của chính mình mà thôi.
Đột nhiên, một lúc âm thanh xé gió vang lên.
Hướng Nhật chứng kiến, Âu Dương lão quái tát một cái vào không khí, Hướng Nhật vội vã giơ hai tay lên, lại phát hiện, hắn đã chậm nửa nhịp, trên mặt trở lên nóng bỏng, Hướng Nhật lần thứ hai ngất đi.
Trước khi hôn mê, một lời nói ôn nhu truyền vào trong tai Hướng Nhật:
- Ngu muội, cuồng vọng vô biên, nhưng cũng có chút nóng vội giống như hắn... Hi vọng lần sau gặp lại, có thể cho ta cảm thấy bất ngờ thêm lần nữa.