- Hướng tiên sinh, ngài là dị năng giả người Trung Quốc, chắc ngài cũng biết cái này?
Rehm vừa dùng tiếng Trung chính thống nói, vừa từ trong túi áo trên hiện đã ướt sũng lấy ra một quyển sổ nhỏ. Trên bề mặt quyển sổ có một con dấu Thiên An Môn năm sao chói lóa cả mắt.
- À, có biết, giấy chứng nhận của cục Quốc An.
Hướng Nhật thoáng kinh ngạc nói.
- Vậy xin Hướng tiên sinh giao tên này cho tôi, tôi sẽ đưa hắn về cơ quan. Hướng tiên sinh yên tâm, tôi là gián điệp Cục Quốc An gài vào số 98.
Rehm cẩn thận giải thích.
- Cái này ta cũng không thể tùy tiện cho ngươi.
Hướng Nhật tuy rằng đã xác nhận người này là do quốc gia phái đi làm gián điệp, nhưng vẫn không muốn đem con vịt đã bắt được tới tay này thả đi dễ dàng như thế. Hướng Nhật còn muốn ép hỏi hắn một chút vấn đề về số 98 và thủy hệ dị năng.
Rehm không biết phải làm thế nào, đối với tồn tại đứng đỉnh cao kim tự tháp người Trung Quốc này. Suy nghĩ một lúc, hắn liền lục túi lấy ra một chiếc điện thoại, bấm một dãy số thần bí.
- Xin chào thủ trưởng!
Rehm nói vào điện thoại bằng một giọng cung kính không gì sánh được.
- Vâng, đúng vậy, rất an toàn, tôi đang ở trên máy bay, cảm ơn thủ trưởng đã quan tâm.
Rehm mỉm cười nói.
- Đúng vậy, số 98 phái ra dị năng giả cấp bốn – Wick truy sát tôi, may nhờ có vị tiên sinh này tương trợ, bằng không tôi sợ rằng sẽ không còn được nhìn thấy mặt thủ trưởng nữa rồi.
Biểu tình trên mặt Rehm thay đổi trong nháy mắt, vừa nói vừa khóc lóc kể khổ. Hướng Nhật đứng bên cạnh khóe miệng khẽ giật giật, tên này có tố chất vậy mà sao lại không đi làm diễn viên đi!
- Vâng, là người Trung Quốc, vị tiên sinh ấy bây giờ đang ở bên cạnh tôi.
Rehm hơi nhìn thoáng qua Hướng Nhật đang buồn chán nhấc cổ Wick, nói vào trong điện thoại.
- Đưa điện thoại cho ta.
Hướng Nhật cũng không quản xem Rehm có đồng ý hay không, ném Wick một bên, giật lấy điện thoại đưa lên tai, đồng thời tay phải mò vào trong túi áo lấy ra giấy tờ tùy thân chứng nhận của Cục Quốc An hắn vẫn mang theo bên người đưa tới trước mặt Rehm.
Vốn Rehm có chút tức giận vì bị người khác giật lấy điện thoại của mình, nhưng khi nhìn tờ giấy chứng nhận giống i sì tờ giấy chứng nhận của mình thì không kịp phản ứng, đứng ngây ra.
- Trần thượng tướng, đã lâu không gặp.
Hướng Nhật thu tờ giấy chứng nhận lại, nói với người ở đầu bên kia. Kỳ thực ngay từ đầu hắn đã nghe ra giọng nói của người ở đầu dây bên kia, không phải là Trần Quốc Đống Trần thượng tướng thì còn ai vào đây nữa.
- Ngươi là... ŧıểυ Hướng? Ha ha! Không nghĩ tới lại chính là ngươi cứu Rehm a, quốc gia lại thiếu ngươi một cái ân tình rồi!
Lúc này, đang ở trong một phòng dưới mặt đất 20m, Trần Quốc Đống vui vẻ cầm điện thoại nói.
- Sao lại nói như vậy chứ, ngài đã đưa cho tôi giấy chứng nhận Cục Quốc An, như vậy tôi cũng coi như là một nửa người của cục Quốc An rồi, ra tay giúp đỡ người anh em của Cục cũng là việc nên làm.
Hướng Nhật nói.
Nghe đến đó Rehm đã hoàn toàn minh bạch, yên lặng đứng một bên chờ hai người kết thúc cuộc gọi
Hơn mười giây sau Hướng Nhật đem điện thoại trả lại cho Rehm, sau đó đi về phía Wick đang ngã trên mặt đất giả chết giẫm giẫm vài cái.
- A ~ a ~~~
Tiếng kêu gào vang vọng bốn phía...
Một lát sau, Rehm cúp điện thoại nói với Hướng Nhật:
- Hướng tiên sinh, xin hỏi giờ tôi có thể dẫn hắn rời đi được không?
Tuy rằng đã nghe được lời Trần thượng tướng, có điều Rehm vẫn như cũ cung kính hỏi lại Hướng Nhật.
- Uhm.
Hướng Nhật nhàn nhạt đáp.
- Hướng tiên sinh, máy bay hạ cánh xuống đất sẽ có người tới xử lý, Hướng tiên sinh không cần lo lắng, chúc Hướng tiên sinh đi về vui vẻ, thành phố phía nam ở trước mặt rồi, tôi xin phép đi trước một bước.
Rehm từ Trần Tướng quân kia đã thoáng hiểu được một chút tính tình của Hướng Nhật, rất lễ phép lên tiếng cáo từ. Nâng tên Wick đã sớm bị Hướng Nhật đánh thành cục thịt, mở cửa khoang trực tiếp nhảy xuống.
Điều này làm cho Hướng Nhật có chút bất ngờ.
- Dị năng giả cấp ba mà cũng dám nhảy máy bay sao?
Hướng Nhật đi ra chỗ cửa sổ máy bay nhìn xuống, chỉ thấy phía bên dưới máy bay có một cục đá cực lớn đang rơi xuống rất nhanh.
- Tin tức trang nhất ngày mai chắc là sẽ có thêm dòng thiên thạch từ trên trời rơi xuống vùng biên giới nội địa quá. So với hồi mình nhảy máy bay trông còn đẹp mắt hơn.
Hướng Nhật lẩm bẩm rồi nhìn quanh khung cảnh hoang tàn của khoang hành khách, cuối cùng đi về phía chỗ ngồi còn sạch sẽ duy nhất của mình, ngồi xuống.
Tên lính đánh thuê khoang hành khách bên dưới lúc này đang nằm giữa vũng máu, người bộ đội đặc chủng xuất ngũ và mấy thanh niên to lớn từ khoang hạng nhất đi xuống đã giải quyết hắn xong xuôi. Hiện tại đang cầm theo khẩu súng trường tiến về phía khoang hạng nhất.
Lúc này phó cơ trưởng mới từ trong buồng lái đi ra, ngăn cản hắn lại và trấn an tất cả mọi người. Rehm sau khi điện cho Cục Quốc An liền lập tức liên hệ tới công ty hàng không, ý tứ đại thể chính là vấn đề nguy hiểm trên máy bay đã được nhân viên Quốc An giải quyết, không cho bất kỳ người nào tiến vào khoang hạng nhất để bảo vệ hiện trường.
Cả khoang hạng nhất bây giờ coi như là được Hướng Nhật bao trọn gói rồi, tuy rằng hoàn cảnh có hơi chán một chút.
Sau nửa giờ bay, chiếc boeing 748 đã an toàn hạ cánh tại sân bay thành phố Bắc Hải.
Hướng Nhật đơn độc một mình đứng ở trước cửa khoang, nhìn bao quát thành phố quen thuộc này.
Lúc này ở dưới đường băng đang có hơn trăm người đứng đợi sẵn. Tất cả đều là binh lính cầm súng đã lên nòng. Một người quân nhân dẫn đầu thấy Hướng Nhật đang đứng một mình ở cửa khoang hạng nhất, liền lập tức đi nhanh tới nghênh đón.
- Xin chào trưởng quan, chuyện kế tiếp ngài cứ giao cho chúng tôi, xin lỗi vì đã gây phiên toái cho hành trình của ngài! Xin hỏi trưởng quan muốn đi đâu, hy vọng chúng tôi có thể hộ tống ngài một đoạn đường. Tôi là phó tham mưu trưởng quân khu Bắc Hải: Đa La Lâm.
Đa La Lâm nghiêm túc chào Hướng Nhật theo một nghi thức tiêu chuẩn sĩ quan.
- Uhm, vậy thì đưa ta về nhà đi.
Hướng Nhật tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt, nhất định việc này là do Trần thượng tướng sắp xếp. Đã như thế thì thử trải nghiệm cảm giác của một quan chức chính phủ đi, cũng là điều mình nên được hưởng ha.
- ŧıểυ Lâm! Mang theo vài người hộ tống trưởng quan về nhà!
Đa La Lâm quay qua người đằng sau ra lệnh.
- Cũng không cần phải hộ tống đâu, tìm một tài xế tốt là được rồi.
Hướng Nhật thiếu chút nữa bật cười.
Hộ tống cái gì chứ? Người nhà mình thấy một chi quân đội hộ tống mình về nhà cũng không hay.
- Đợi một chút! ŧıểυ Lâm à? F*ck! Quên mất con của ông chủ Lâm rồi!
Hướng Nhật đột nhiên nhớ tới đã từng đáp ứng ông chủ Lâm mang theo con gái người ta về nước, kết quả là sốt ruột quay về nhà quá mà quên mất!
- Trưởng quan? Ngài có việc gì khó khăn cần chúng tôi giải quyết không?
Đa La Lâm nhận ra Hướng Nhật có vấn đề, vội vàng dò hỏi. Mệnh lệnh từ thượng cấp là phải thỏa mãn mọi yêu cầu của vị trưởng quan này, thuận tiện xử lý luôn vụ cướp máy bay. Kẻ ngu cũng có thể nhìn ra hàm nghĩa của mệnh lệnh này.
- Ta đã đáp ứng dẫn con gái của một vị bằng hữu về nước, đáng tiếc là đã quên.
Hướng Nhật nói thẳng ra. Hắn cũng không nguyện ý bây giờ quay về đón Lâm Dục Tú, có điều ở đây bây giờ không phải là đang có cả một trung đội osin khỏe mạnh sao?
- Trưởng quan có thể đưa cho tôi địa chỉ và danh tính của vị bằng hữu kia, thuộc hạ lập tức phái người đi đón, bảo đảm với ngài sẽ hộ tống vị kia về nước an toàn!
Đa La Lâm mau chóng nói.
- Như vậy là tốt nhất, cô ấy tên là Lâm Dục Tú, ở tại...
Hướng Nhật trực tiếp đem địa chỉ nói cho Đa La Lâm.
- Xin hỏi là chúng tôi hộ tống quý cô Lâm Dục Tú về thẳng nhà ngài hay là về đâu?
Đa La Lâm có được địa chỉ liền bắt tay ngay vào sắp xếp.
- Ưm... Về nhà ta đi.
Hướng Nhật trầm tư trong chốc lát rồi nói.
- Đã rõ, trưởng quan thuận buồm xuôi gió. Tôi đảm bảo sẽ đem bạn của ngài trở về an toàn!
Đa La Lâm cung kính tiễn Hướng Nhật lên một chiếc xe quân đội biển đỏ, sau đó mở đầu chào đưa tiễn theo một nghi thức quân đội.
Hướng Nhật ngồi trong xe khẽ gật đầu. Khẽ nhắm hai mắt , bình ổn lại tâm tình kích động khi sắp quay về nhà của mình.