Mùa thu sắp tới, thư của Kinh Trập đã tới kêu hắn bớt chút thời gian đi xem. Bên Ngô huyện có Kinh Trập, thì ra nhà giàu lũng đoạn thị trường đã đại loạn, lúc này thâm nhập vào không còn gì tốt hơn, lập tức giải quyết khẩn cấp của Kinh Trập, cũng giúp cho người nuôi tằm chịu ít bóc lột hơn. Nếu xử lý tốt, tương lai sẽ không lo vấn đề tơ sống, về sau Tạ Hồng có chủ ý quỷ quái gì, hắn cũng có nơi dựa vào.
An Cư đại thiếu gia hiện thân sau nhiều năm, làm cho phố lớn ngõ nhỏ trong thành Vân Châu đàm luận một thời gian. Người hiểu chuyện còn nghe nói hắn vào An Cư ở, tuổi nhỏ tài cao, gia nghiệp tràn đầy, trên không có bà bà làm khó dễ... Đám bà mối tranh đoạt dữ dội xem ai có tài năng giành được mối này, trong đó Hoàng bà mối thành bắc chắc chắn, "An Đại thiếu gia? Không phải là Kim lão bản sao? Giao tình của ta và hắn không bình thường, cũng không biết khuê nữ nhà ai có phúc khí..."
Kết quả là, mặc kệ thành bắc hay là Vân Cẩm Các, thường thấy được y hương phấn ảnh, ánh mắt vây quanh. Lúc này nếu An Cẩm Hiên ra ngoài, khăn tơ không biết rớt bao nhiêu cái, chỉ còn chờ hắn nhặt lên đưa tới, lại nhìn trộm... Tình cảnh như vậy thường lặp lại, có tư thế năm đó của Kinh Trập. Cũng may nhân vật chính không là người thương hương tiếc ngọc, cho tới bây giờ đối với vài thứ kia không liếc mắt một cái, thẳng một đường mà đi như không hề thấy gì, cũng không lo trên lưng khoác một đống ánh mắt đầy oán khí. Tình thế không tiếp tục phát triển vì có tin truyền ra hắn có bệnh kín...
Thân thế của An Cẩm Hiên truyền ra ngoài, thái độ của An Cư như một minh xác. An Cư lão thái thái gần đất xa trời, hối hận không kịp, muốn kêu An Cẩm Hiên trở về đương gia, còn nói An Cẩm Hoa và An Cẩm Lâm phải rời khỏi Vân Châu. An Cẩm Hoa bởi vì đả kích lần này, không còn kiêu ngạo ương ngạnh như xưa, tự nhận mình không địch lại thủ đoạn trên thương trường, không bằng để An Cẩm Hiên đương gia, mình nhàn tản cầm bạc tiêu dao khoái hoạt. Mỗi lần hắn nhìn thấy An Cẩm Hiên tuy không có sắc mặt tốt, nhưng cũng hiểu là hắn không phải là đối thủ, nhìn thấy bóng người từ xa đã né tránh, nếu trốn không thoát cũng không rên một tiếng. An Cẩm Lâm càng ước gì người một nhà bao quanh qua ngày, lại bởi vì mình phải rời khỏi có chút sầu não.
Tóm lại mỗi người đều có tâm tư.
Trong lòng An Cẩm Hiên thật phức tạp, đột nhiên có thân nhân, ngoài trừ Cẩm Lâm, hắn không biết ở chung với bọn họ như thế nào, cái gì tha thứ lượng giải hắn nói không nên lời. Tuy cha mẹ hắn chết không là lỗi của bọn hắn, đáng tiếc bọn họ quả thật đoạt gia nghiệp, cũng từng ra tay với mình lúc nhỏ. Hắn không muốn so đo với lão thái thái đang gặp nạn, nhưng không thể coi nàng là thân nhân. Sau khi An Cư trải qua đại nạn, An Cẩm Hoa đã ngừng quản lý. An Cư do An Cẩm Lâm tạm thời quản, có chuyện gì hắn đều hỏi An Cẩm Hiên, kì thực là An Cẩm Hiên quản lý.
Như vậy cũng tốt, tuy An Cẩm Hiên không vào An Cư ở, nhưng đại phòng phải lưu lại, hắn không biết nên quyết định ra sao, để bọn họ rời đi hay cứ như vậy qua? Hắn không nghĩ, bởi vì còn có chuyện quan trọng hơn.
Xem như đã đụng chạm Tạ Hồng. Hắn ở Vân Châu không có thế lực, nhưng vì sao hắn nhất định phải làm suy sụp An Cư, độc bá An Cư gia nghiệp? Mình làm hư chuyện của hắn, sợ là hắn sẽ ở đâu đó chờ báo thù. Cẩm Hiên không sợ. Hiện tại hắn cùng An Cẩm Hoa mấy người không còn hiềm khích có thể cùng nhau đối phó hắn, còn nữa có người Hoa gia trong bóng tối, đừng thấy bọn hắn cửa nhỏ nhà nghèo, bánh bao có thịt không ở lớp bao bên ngoài, còn có Cốc Vũ...
An Cẩm Hiên vỗ đầu, tâm tình mâu thuẫn lại dâng lên. hiện tại muốn đón Cốc Vũ về sao? Tạ Hồng hẳn sẽ không đuổi theo ra tay. Lúc trước hắn có thể mượn tay An Cẩm Hoa, lúc này vừa mới tổn thương nguyên khí, theo tính tình của hắn tất nhiên phải trù tính thật lâu. Vô luận như thế nào, hắn hy vọng lúc này có thể thấy nàng, con đường sau này, hai người có thể cùng nhau đi.
An Cẩm Hiên ở Vân Châu lo được lo mất, đắn đo nên đón Cốc Vũ về hay không, cuối cùng vẫn không vượt qua được ý niệm trong lòng, cưỡi ngựa đi.
Cốc Vũ không biết An Cẩm Hiên rối rắm việc này. Nàng và Hạ Xuyên, trong ngày thường lại có Tiểu Hà, Tiểu Bình, có thể đi nhà đông nhà tây, ra cửa gặp toàn người quen, ở Đào trang như cá gặp nước.
Vì sự kiện phá rừng đào lần trước, Cốc Vũ buồn thật lâu. Bản thân năng lực hữu hạn, vấn đề lại quá nhiều, sao có thể giúp hết mọi người qua ngày lành chứ? Ngày ấy cùng Hạ Xuyên, Tiểu Hàn vài cái đi đến ven rừng hái mộc nhĩ, bỗng nhiên linh quang vừa hiện, trở về lại tỉ mỉ suy nghĩ tường tận, càng lúc càng cảm thấy có thể làm, là phát triển Đào trang. Ưu thế lớn nhất ở đây là rừng đào, là điểm du lịch tuyệt hảo.
Ngày ấy nàng ở rừng đào, một bên có người bắt cá, đột nhiên linh quang vừa hiện. Cũng không phải là xúc động nhất thời, mà là trở về tinh tế phân tích lợi hại.
Nàng thấy, hiện tại Đào trang có tài nguyên trời cho, thiên thời địa lợi nhân hoà, trên cơ bản đều chiếm hết.
Vừa lúc thanh danh Đào trang đã truyền ra ngoài, lúc nàng ở Vân Châu đã nghe thấy, rất nhiều người trước hoặc sau tiết Hàn thực đều thích ra ngoài, nhưng bốn phía thành Vân Châu không có nhiều nơi để đi. Nếu mình mở một văn phòng ở Vân Châu, giống như công ty du lịch ở hiện đại, sau đó tổ chức nhân viên, hẳn là có thể làm.
Thứ hai Đào trang có tài nguyên tuyệt hảo. Rừng hoa đào liên miên không dứt, nếu mình không khai phá hợp lý, về sau người càng ngày càng nhiều, quản lý không tốt, chỉ sợ đối với cũng rừng cũng không tốt. Rộng rãi một ít, lại có sông, du ngoạn, chuyên chở, bắt cá cái gì cũng phương tiện. Chơi thuyền xuồng thì có một hồ sen lớn, xa hơn là rừng liễu ở Liễu Bá Tử. Cốc Vũ còn muốn tận dụng vườn trái thần tiên của mình. Trái cây đã sắp đến mùa thu hoạch, đi địa phương khác dĩ nhiên là không thấy được.
Ba là có thể trưng bày ra văn hóa bản địa. Khụ khụ! Cốc Vũ nghĩ đến đây tự mình nở nụ cười vài lần, bình thường cảm thấy đó là hủ tục nhưng lúc này hữu dụng. Nàng dùng ngón tay tính Đào trang có mấy điểm có thể đưa ra. Đầu tiên là hoa đào hoa tấn, lúc đó chẳng phải một điểm sáng? Kỳ thực có thể chuyên thiết trí cho đại cô nương tiểu nàng dâu, hoặc là có thể dùng tặng lễ cũng là một điều may mắn, cầu xin cũng vì hai chữ tâm an. Tiếp theo có thể thiết kế một vài ngày hội cố định. Nếu có hưng trí, có thể theo đường sông đi vòng quanh cánh rừng. Lúc đầu cảm thấy cách này không có phương tiện nhưng nếu có tiết mục, văn nhân nhã sỹ nâng chén xuôi theo dòng linh tinh gì đó còn không phải là tuyệt hảo địa phương? Thử nghĩ, ngày xuân ba bốn tháng, hoa đào sáng rỡ phất phơ trong gió, hẹn ba năm bạn bè tại đây ngâm thơ làm đối thoải mái chè chén, hoa rơi rực rỡ... Nếu cả nhà đến, các cô nương phụ nhân có nơi để đi, các thiếu gia chẳng phải cũng có nơi đi? Về phần mang đứa nhỏ đến càng không cần quan tâm. Trẻ con lớn lên ở trong thành, như Đình Hữu chẳng hạn rất ít khi ra ngoài, có thể đi là vui vẻ. Nàng còn có thể nhằm vào lớp khách này khai phá con diều linh tinh hạng mục. Lí Đắc Tuyền làm ngựa gỗ, bàn đu dây hoàn toàn có thể xây một khu vui chơi thiếu nhi ở trong rừng. Lúc trước Liễu Bá Tử có hội dâng hương, tuy đã sớm xoá bỏ, nhưng muốn người tới xem vẫn có nhiều mánh lới có thể lợi dụng. Cuối cùng, Cốc Vũ nhớ đến năm đó cùng mấy nhà du hồ sen ban đêm, cùng Giang Thị mấy người buổi tối đi "trộm" cải củ khoai lang này nọ, mùi vị đó đến nay không dứt...
Bốn là khai phá kinh doanh quản lý nhân lực vật lực. Như Hứa Thế Cùng kinh doanh tửu lâu nhiều năm, loại bình dân, xa hoa đều làm qua, hắn lại thích hát hí khúc, đó không chỉ giải quyết vấn đề ẩm thực cho du khách mà còn các vấn đề khác. Mùa xuân có hoa đào, mùa hè có quả đào, mùa thu nếu mở rạp hát, chẳng phải là một chủ ý tuyệt diệu sao? Mặt khác du khách đến, cần phải có người chèo chống thuyền, trông coi rừng ... Người thôn trang không phải sẽ đắc lợi sao? Lại nói, đây là chuyện tốt quan trọng của thôn trang, đến lúc đó tính ra hàng năm đều có số tiền lãi nhất định, ngày cũng sẽ tốt hơn, nhóm lao động phổ thông ít đi một phần chuyện xấu, lại thêm một phần tiền lời. Về phần người đánh xe lui tới tiếp đãi cũng sẽ không lo không có người làm, phục vụ có thể chia làm vài cấp bậc, cao cấp, trung bình, kém thứ các loại. Vài người như Văn chưởng quầy có thể làm sổ sách. Trần Giang Sinh có khả năng có thể làm quản sự. Ở Vân Châu thậm chí Bình Châu các nơi mở văn phòng giới thiệu người tới Đào trang. Tóm lại, Cốc Vũ trước hết nghĩ đến một mô hình tổng quát, tiếp theo mọi người còn có thể tiếp tục ra chủ ý.
Còn mấy vấn đề cần giải quyết. Đào trang cách Vân Châu một khoảng cách, tuy chỉ có mấy ngày là đến nhưng ngay từ đầu cũng phải suy nghĩ. Nếu không có gì hấp dẫn người, dựa vào cái gì người ta chịu xóc nảy tới. Nàng muốn hỏi dượng, hắn từng đi đường thuỷ, nếu có thể từ Vân Châu xuôi dòng xuống mà không có nguy hiểm, đường thuỷ là một lựa chọn tốt.
Mặt khác loại chuyện này ở niên đại này sợ là rất ít thấy, mọi người chấp nhận nó nhất định có khó khăn, nàng không dự định ngay từ đầu làm thành khu du lịch, mà tổ chức một vài thi hội, rồi mời một số người tới tham dự. Chờ thanh danh truyền khai một ít là có thể tiến hành, chẳng qua những người đó không dễ mời đến. Đa phần người thôn trang không biết chữ, dù người đến sợ cũng khó chiêu đãi... Cũng không biết hương thân thôn trang có bằng lòng đi con đường này hay không.
Mùa thu sắp đến, không thể để lỡ mất mùa xuân - một thời cơ tốt nhất, trước phải từng bước chậm rãi đầu nhập rồi triển khai, bạc lấy từ đâu ra? Nhân thủ phải an bày thế nào, một loạt vấn đề ngay trước mắt.
Cốc Vũ cười khổ, tay phải đã có chút tê rần. Nàng thật không thích tật xấu này. Luyện đã nhiều năm như vậy, lưu loát viết một chồng giấy, bởi vì viết mau, phỏng chừng chỉ có mình đọc được. Nàng dùng tay trái đánh vào tay phải, trong lòng rất phong phú, an ủi chính mình, mọi vấn đề khó khăn đều có thể giải quyết, bởi vì Dào trang luôn đồng lòng, không chỉ có mình một người. Mình bất quá chỉ đưa ra một ý tưởng thô sơ giản lược thôi, mọi người sinh trưởng ở đây, không chừng càng có thêm nhiều ý tưởng tuyệt diệu.
Nàng phảng phất nhìn thấy nơi này biến thành địa phương tốt, từng nhà có thể ở nhà ngói lớn, vui vẻ ra mặt...