Năm đó Hoa gia nổi tiếng một phương, thành Vân Châu không nhất định ai cũng biết, nhưng nói tới cha con Hoa gia không ai không biết. Nếu dư dả một chút, đều mong muốn mặc vào vải của Hoa gia mà vinh dự.
Trước kia có tố cẩm, cán hoa cẩm, tuyết đoạn, đến sau này có trang đoạn hoa đến thiên hương quyên, đan la sa, không loại nào không nổi tiếng.
Nhưng tổ huấn của Hoa gia từ trước đến giờ chỉ làm hàng dệt, một lòng nghiên cứu các loại dệt in, tục truyền là không muốn đi theo con đường mua bán luồn cúi. Ngày qua bình yên, phường nhuộm và cửa hàng, đều coi mối buôn bán với Hoa gia là quan trọng nhất. Từng đã còn có người nói: Tiệm vải thành Nam Lâm, ba lần bị nạn tai, chịu nhiều tổn hại, tơ lụa bị mất, người ta nói, lấy được vật của Hoa gia, được bí phương, sẽ thịnh vượng lâu dài.
Hoa Gia Tuấn là truyền nhân Hoa gia ở thời điểm cường thịnh nhất. Nhưng hắn không cam lòng với hiện trạng, một lòng không muốn canh giữ tổ nghiệp qua ngày, mà muốn phát dương quang đại nên bắt đầu thu tơ sống vào tay, ở Tú huyện mua một vùng đất rộng lớn, bắt đầu nghiên cứu nuôi tằm, vừa muốn cải tiến máy dệt. Ai ngờ trời ganh tỵ người tài, mắt thấy sắp thành công, một trận lửa lớn, Hoa Gia Tuấn qua đời. Hoa phu nhân là người si tình nên cũng đi theo. Người chết cây đổ, quản sự lại mượn cơ hội sinh sự, càng ngày càng phá tan tành. Hoa gia là truyền thuyết trong ngành dệt, cho dù đã mai danh ẩn tích nhiều năm nhưng không ai qua mặt được bọn họ, nào ngờ lúc này đây Hoa Thị đang đứng trước mặt mọi người, hỏi sao không kích động.
Đặc biệt là chọn mua tư Lục đại nhân, cây quạt đen trong tay run run, "Này..." Đến cùng, vẫn nhịn xuống.
Hoa Thị nhìn về phía An Cẩm Hiên, gật đầu, rồi lại nhìn phía bình phong bên kia "An công tử, xin hỏi đây là do chính các ngươi tự mình làm?"
Đây không phải là lần đầu tiên An Cẩm Hoa gặp Hoa Thị. Lúc này thấy nàng nhìn mình như vậy không khỏi có chút chột dạ, lại nghĩ mình đã an bày hậu chiêu, mất tự nhiên đáp: "Bá mẫu không cần khách khí với ta, này... "
Hoa Thị cũng không để hắn vô nghĩa tnói thẳng, "Mấy thứ này chắc là trộm từ phường nhuộm của chúng ta ra."
Từ trộm thật sự rất chói tai, An Cẩm Hoa nhịn không được cãi lại, "Xem ngài nói, chúng ta đều là người một nhà, sao để người ngoài chê cười."
Mọi người cho rằng vốn Hoa Thị đứng bên Vân Cẩm Các, nhưng lúc này nghe An Cẩm Hoa nói như vậy, chẳng lẽ nàng cùng bên kia cũng có sâu xa, hàng dệt nổi là của ai?
Ánh mắt Hoa Thị lạnh lùng, "Ngươi đừng kéo quan hệ với chúng ta. Ti Nhu đã chết tâm đi theo ngươi, ta không coi nàng là người Hoa gia nữa. Nói đến cùng là Hoa gia hợp tác cùng Kim lão bản, tên là đoạn hoa, còn lại ta không cần biết nhiều như vậy. An lão bản! ngươi nới thứ này là chính mình làm, xem ra chưa hẳn."
Nàng nói lạnh nhạt mà chắc chắn. Mặt An Cẩm Hoa ướt mồ hôi. Dù là như thế nào hắn không thể tưởng được, trước mặt nhiều người như vậy nàng dám nói như thế, ngay cả con gái cũng không để ý sao? Xem ra nếu bức người quá mức, cái gì cũng bị đập đổ.
An Cẩm Hoa mạnh miệng nói: "Dù vậy, không thể chỉ có các ngươi mới có hàng dệt nổi đúng không? Hoa gia các ngươi biến mất nhiều năm như vậy, ai biết có phải ngươi là Hoa gia không. Trái lại An Cư chúng ta nhiều năm qua chăm lo việc nước, hàng dệt nổi đã có đại sư phụ rành rẽ."
An Cẩm Lâm thấy bộ dáng An Cẩm Hoa kiêu ngạo lại làm người ta chán ghét, mở miệng phản bác, "Không thể, thứ này không phải là An Cư."
An Cẩm Hoa hèn mọn liếc An Cẩm Lâm một cái, "Ngươi cũng xứng nói An Cư? An Cư còn không tới phiên ngươi đương gia. Tuy ngươi quản vài cái cửa hàng nhưng không cần bừa bãi thành như vậy đi? An Cư có cái gì không có gì, không phải do ngươi định đoạt."
Sắc mặt An Cẩm Lâm bị kiềm hãm. Vừa muốn phản bác, chợt nghe đại nhân chọn mua tư cười ha ha, tựa hồ hắn rất hứng thú, lại làm cho người ta cảm thấy lạnh gáy. Cốc Vũ đỡ Hoa Thị ngồi xuống, yên tĩnh đứng ở một bên xem tình thế phát triển.
Sau khi Lục Duệ cười xong, nhẹ nói một câu, " Chuyện nhà các ngươi ta không dám có hứng thú. Ta cũng không phải là Tô đại nhân, ngay cả gia sự của các ngươi cũng quản. Ta chỉ quản hàng hoá của các ngươi, muốn biết chắc các ngươi có thể tự tay làm ra, ngày mai sẽ biết rõ ràng. Nếu lừa dối về sau sẽ nếm mùi đau khổ. Về phần tranh cái gì không cần nói ở đây!"
Mọi người an tĩnh lại. Lục đại nhân hỏi An Cẩm Hiên, "Ngươi dám cam đoan ngày mai có thể giao đồ ra, thật có khả năng cung ứng?"
An Cẩm Hiên gật đầu đáp ứng.
An Cẩm Hoa cũng gật đầu đáp ứng, vẻ mặt chắc chắn làm cho Cốc Vũ lắp bắp kinh hãi. Theo lý mà nói giờ phút này Hoa Thị đã ra mặt, hắn còn muốn cứng rắn chống đỡ sao? Đối với hắn có lợi gì?
Bên ngoài một trận khóc gào truyền đến, Lục đại nhân cau mày. Vẻ mặt Tạ Hồng và mọi người không hờn không giận. Dù sao bọn họ vừa tới đây, cần biết cán của những nhà buôn ở đây, bọn họ có cái để lo đâu. Huống hồ dù cảm thấy không ổn, đại nhân chọn mua tư còn ở đây, bọn họ không cần lo.
Lục Duệ quả thực có chút không kiên nhẫn, "Các ngươi muốn làm gì? Người nào đến?"
Người ngoài cửa khúm núm đáp: "Nàng nói có liên quan với chuyện lần này, chúng ta sợ trì hoãn..."
Người xông vào là Hoa Ti Nhu, vừa thấy Hoa Thị liền reo lên: "Nương, van cầu ngươi, đem Thiên Nhi trả lại cho ta đi."
Đây là chuyện gì? Hoa Thị nhìn Hoa Ti Nhu, xoay đầu đi. Cốc Vũ thấy hai mắt Hoa Ti Nhu rưng rưng nhưng không bi thương, cũng không biết nàng chạy đến đây làm gì, chẳng lẽ thật là đến cầu Hoa Thị? Sao lại không có nhãn lực như vậy?
Hoa Ti Nhu gặp Hoa Thị không trả lời, quỳ xuống ôm đùi Hoa Thị, "Nương, Thiên Nhi còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự vì người kế tục của Hoa gia mà làm cho hắn không thấy được cha mẹ ruột của mình sao? Mộc đại ca, ngươi mau tới van cầu nương a."
Mọi người thấy là một người tuổi trẻ, trong lòng đồng tình. Thấy Hoa Thị như thế, định mở miệng khuyên, nào ngờ lại nhắ tới An Cẩm Hoa. Là tình huống gì?
An Cẩm Hoa cũng đi tới, quỳ xuống trước Hoa Thị, đụng đầu, "Việc này đều do ta không đúng, chỉ cần ngài đồng ý ta sẽ tiếp Ti Nhu cùng Thiên Nhi vào phủ. Hắn là đứa nhỏ của An Cư chúng ta, một bút không viết ra được hai cái..."
Còn có gì không rõ. Hoa gia nữ nhi cùng An Cư dây dưa. Hoa lão thái thái vì Hoa gia, dĩ nhiên không chịu, lại cùng Vân Cẩm Các gắn bó một mạch, như thế có thể lý giải.
Hoa Thị run run muốn đứng lên, Cốc Vũ thấy nàng như vậy vội giữ lại nàng nhỏ giọng nói: "Bá mẫu, sợ là không có đơn giản như vậy."
Hoa Thị đột nhiên tỉnh ngủ, phóng hoãn thanh âm nói: "Các ngươi đang làm gì? Lục đại nhân không phải đã nói, gia sự không tiện thương lượng bên ngoài, nhưng đồ của Hoa gia… hừ."
An Cẩm Hoa vừa nghe, sắc mặt có chút xấu hổ, phảng phất như vừa rồi mình thật nóng nảy bây giờ mới phản ứng lại. Không chỉ có như thế, hắn còn kéo Hoa Ti Nhu đứng lên.
Hoa Ti Nhu không quan tâm cứ gào khóc, "Nương a, ngài thật nhẫn tâm. Ta biết ngài giữ vật của Hoa gia không dễ dàng, nhưng máy dệt nổi đều không chỉ có Hoa gia mới có a. An Cư cũng có thể làm ra, tay nghề không sai biệt lắm. Ngươi không chịu đối mặt với sự thật này, một lòng chỉ có Hoa gia. Ngài làm thế nhi nữ làm sao mà sóng a. Thiên Nhi là đứa nhỏ của Cẩm Hoa ca, điểm ấy không thay đổi được. Chẳng lẽ ngài chỉ cần một người kế thừa Hoa gia mà để nhi nữ sống như vậy sao?"
Hoa Thị nghe Hoa Ti Nhu nói không rõ ràng, có chút phiền não, nhưng cũng có thể lý giải. Dù sao Thiên Nhi cũng không thể đẻ cho bọn họ. Khi nào An Cẩm Hoa cũng có hoa lâu cơ?
Hoa Thị không trả lời, Hoa Ti Nhu tiếp tục khóc kể, hoàn toàn khác sự thật."Ngươi trong coi nhiều năm như vậy, muốn đồ của Hoa gia thấy ánh mặt trời. Nào ngờ vô tình biết được Cẩm Hoa ca cũng có hàng dệt nổi, ngài sợ bị ảnh hưởng nên nhốt nữ nhi cùng Thiên Nhi ở nhà không cho ra ngoài. Cẩm Hoa ca chỉ có thể khó xử, hàng dệt nổi đã đưa đến bên này, ngươi lại bắt Thiên Nhi, sai sử nữ nhi đem hàng dệt nổi sở bên kia thiêu huỷ... Ha ha, ha ha ha! Ta đã đem Sừng Dê Hạng phường nhuộm của An Cư hỏa thiêu. Ngài vừa lòng chưa? Nhưng ngươi vì sao, vì sao còn không đem Thiên Nhi trả lại cho ta?"
Người đang ngồi, đột nhiên nghe được tin tức chấn động như thế, hai mắt sáng lên. Chuyện bi thảm nhưng không phát sinh ở trên người mình, bọn họ không cảm giác đau điếng người.
Hoa Thị kém chút đánh qua.
Cốc Vũ không có cách nào, nàng cũng không tiện giải thích. Loại chuyện này, càng nói càng đen.
Vài người bình phán, bộ dáng như hiểu rõ. Hoa gia thật ác độc, vì mình có thể thấy lại ánh mặt trời, lợi dụng cả nữ nhi của mình, còn không cho mẹ con nhận nhau, như thế hơi quá đáng một chút. Đã nhiều năm như vậy, An Cư có khả năng làm ra vật như vậy.
Liên tưởng đến việc buôn bán, bọn họ đều cảm thấy hợp lý. Để được kiêu ngạo, ai mà không có chút thủ đoạn.
Như vậy, đợi lát nữa hàng của Vân Cẩm Các... Ai!
Hoa Ti Nhu nói xong bộ dáng đã có chút điên cuồng. An Cẩm Hoa ở một bên không ngừng an ủi, "Ti Nhu, không quan trọng. Phường nhuộm thì tính cái gì, hàng dệt nổi tính cái gì, chỉ cần mẹ con các ngươi không có việc gì là tốt rồi."
Nghe một chút, quả thật là uyên ương số khổ, làm nương mà quá mức nhẫn tâm.
Hoa Ti Nhu nói hết lời giống như đã hoàn thành đại sự, thân mình mềm nhũn, bất tỉnh nhân sự.
Rất nhanh, có người đưa nàng ra ngoài, An Cẩm Hoa lại đi không được, đối với Lục Duệ nói: "Đại nhân, người xem này, vốn ngày mai chúng ta có thể hoàn thành, nhưng hiện tại mọi thứ này đều bị hủy, sợ là ngày mai nhất quan..."
Yêu cầu này tựa hồ không quá phận.
Lông mi Lục Duệ khẽ chớp, "Vừa rồi ngươi không nghe rõ lời bản quan nói? Ta chỉ hỏi ngươi, ngày mai ngươi có thể làm ra những thứ đó hay không? Muốn nói gì, đến lúc đó chuẩn bị cho tốt, muốn được sẽ được, không được sẽ không được."
An Cẩm Hoa nóng nảy. Biểu hiện của Hoa Ti Nhu trong dự kiến của hăn, nhưng Lục Duệ tựa hồ không có ý muốn nhả ra, sao hắn cam tâm, "Còn thỉnh đại nhân thư thả mấy ngày, hoặc là... "
Lúc này Lục Duệ mới hiểu được thỉnh cầu của hắn, "Ngươi nói là bên ngươi bị Vân Cẩm Các dối trá làm hỏng, muốn bản quan cho ngươi một ít thời gian? Hay miễn cho ngươi lúc này đây?"
An Cẩm Hiên vội vàng gật đầu.
Sắc mặt Lục Duệ trầm xuống, "Chuyện của ngươi có quan hệ gì với ta? Cho dù là Vân Cẩm Các thì tính sao? Ta chỉ hỏi ngươi chuyện ngày mai."