Cốc Vũ và Hoa Ti Nhu vén lên một góc hàng dệt hoa văn nhỏ kia nhìn lại, thấy từ đối diện năm sáu người đi tới, ba nam hai nữ, trong đó trong tay một nữ tử béo mập còn ôm một đứa bé, nha đầu gã sai vặt đi theo phía sau, thoạt nhìn như là cả nhà xuất hành.
Cầm đầu là một người đàn ông, cười ấm áp như gió xuân, giơ tay nhấc chân đều ôn nhu đến nói không nên lời, cây quạt trong tay, ngẫu nhiên điểm vào cái trán của đứa bé trong lòng nữ nhân kia, tiếp theo ha ha cười, một bức tranh gia đình tuyệt đẹp.
Không hiểu sao Cốc Vũ cảm thấy người này có chút quen mắt. Bộ dạng này có lẽ là con nhà đại gia, nhưng mình tiếp xúc người không nhiều, ngay cả quan hệ với Kinh Trập, bọn họ cũng chưa từng nói rõ là quan hệ gì. Không quen thuộc tìm đến, cho tới bây giờ sẽ không dễ dàng kết bạn, cho nên quả thật chưa có gặp qua người như vậy. Nàng theo ánh mắt Hoa Ti Nhu nhìn lại, cũng không biết nàng đang nhìn ai, chỉ cảm thấy mấy người đó càng đi càng gần, từ bên đó nhìn qua là có thể thấy một khúc vải bị vén lên, từ góc này nhìn qua, có thể rành mạch tình hình bên kia. Lúc cách các nàng vài bước, đám người kia dung lại, tiếp đó phu nhân ôm đứa nhỏ xem mấy thứ này, trong lời nói không giấu được vẻ kiêu ngạo: "Ai, vốn cho rằng năm nay có thể có thứ đập vào mắt nên mới đi ra một chút, nào ngờ như vậy còn không bằng đi dạo xưởng nhà chúng ta, Hồng Nhi, ngươi nói đúng không?"
Có lẽ được nữ tử này chỉ thị, đứa bé trong lòng y y nha nha nói, chọc mọi người cười ha ha.
Nam tử kia thấy tâm tình thư sướng, quay đầu nhìn bốn phía, "Không bằng chúng ta nhìn..." Bỗng nhiên chống lại ánh mắt Cốc Vũ bên kia, có chút giật mình, cây quạt cầm ở trong tay run lẩy bẩy.
"Nhìn cái gì?" Nàng kia thấy hắn nói chuyện nói một nửa, ngây thơ hỏi.
Vốn muốn nói nhìn xem tơ sống cùng vải dệt bên kia, nam tử đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cười cười: "Chúng ta nhìn lâu như vậy, vẫn nên trở về, Hồng Nhi còn nhỏ, ngươi cũng mệt mỏi, đi lâu tổ mẫu nhớ nàng, nếu nàng tỉnh lại, đâu thể khôg liếc mắt một cái?"
Nàng hé miệng cười, cái gì cũng không nói, vẻ mặt đầy vẻ ngọt ngào. Người bên cạnh ồn ào, "Đại ca đối với đại tẩu, phần tình ý tưởng thật khó được..."
"Không phải chỉ có vậy, lúc đại tẩu có Hồng Nhi cũng không có người khác, một người chạy tới xó xỉnh đó chịu khổ, đem chuyện phiền lòng giải quyết."
Nam tử kia nhếch khóe miệng, trầm ổn bước nhưng thoáng chậm hơn đám người hai bước, kéo một gã sai vặt qua, chỉ chỉ vào phía sau đám vải, dặn dò vài câu, rồi mới đuổi theo sau.
"Đại ca, sao giờ phút này còn bận sinh ý? Kêu người đi làm gì?"
Người được gọi là đại ca cũng không nói nhiều, "Tơ sống cùng vải dệt bên kia chưa nhìn kỹ, nên kêu hắn đi hỏi thăm một chút. Nếu làm như năm rồi thì không xem cũng thế." Nói xong cũng không liếc người hỏi thêm một cái, vội bước đi.
Hoa Ti Nhu bên này cũng vội vàng lau nước mắt, nhưng càng lau chảy càng nhiều, sao cũng dừng không được. Cũng không nói gì, quay đầu chạy về phía cửa.
Nhìn bộ dáng lảo đảo của nàng, Cốc Vũ vội đi ra phía trước, trong lòng biết vài người vừa rồi nhất định có cổ quái, nào ngờ vừa đến cửa đã thấy xe ngựa rời đi, nàng cẩn thận nhìn cỗ xe có nước sơn màu đồng có khắc hình mây, quay đầu đã thấy người tiếp đón, "Nha! vị cô nương này, sao không cùng Ninh đại nương cùng nhau trở về?"
Lúc đi vào, người nọ cùng Vương Ninh Thị chào hỏi qua, nên bây giờ thấy Cốc Vũ các nàng đi ra, liền hỏi nhiều một câu.
Cốc Vũ vội ra một khối bạc vụn, nhét qua, "Tỷ tỷ ta đột nhiên có một số việc, chờ các nàng đi ra còn làm phiền ngài thông báo một tiếng, chúng ta đi về trước."
Nói xong vội đuổi theo Hoa Ti Nhu, tiểu nhị kia có chút không hiểu, nhìn bạc trên tay, "Ai —— "
Còn chưa xong, vừa muốn nói gì, đã có người đứng một bên hỏi, "Vừa rồi cô nương kia đi hướng nào?"
"Hướng kia."
Người nọ lại nhét vào người hắn gì đó rồi vội vàng đuổi theo, tiểu nhị thấy bạc so với lúc nãy còn nhiều hơn, không duyên cớ được thưởng hai lần, hắn cong cong đầu, "Uh, trở về phải cám ơn quản sự, hắn nói đến đây là cái chức quan béo bở, quả nhiên không sai."
Cốc Vũ một đường đuổi theo phía sau Hoa Ti Nhu, thấy nàng vội vàng chạy như vậy, cũng có chút lo lắng, có đứa nhỏ trong bụng, sao có thể chạy như vậy. Nhưng bây giờ Hoa Ti Nhu không nghĩ đến những điều đó, nghẹn ngào chạy đi, Cốc Vũ chỉ đành cố hết sức theo ở phía sau.
Rốt cục vòng vào ngõ nhỏ, vào cửa, Hoa Ti Nhu không nói gì, nằm ở trên giường gào khóc. Cốc Vũ không biết khuyên như thế nào, chân tay luống cuống đứng ở một bên, trong lòng loáng thoáng biết đã xảy ra chuyện gì, đơn giản là thấy Mộc đại ca phụ lòng, nếu không sao lại đột nhiên dị thường như vậy? Thử nghĩ người ta có vợ có con, diễn xuất như vậy, vừa khéo bị Hoa Ti Nhu thấy, nàng gian nan như thế nào, đãi ngộ này quả nhiên là một người ở trên cao một người ở dưới thấp, ai có thể làm cho phu nhân chính quy tới, âm thầm làm ra chuyện như vậy vốn không có đường quay về. Nàng cũng đồng tình Hoa Ti Nhu, cứ như vậy... sao có thể chịu được. Cũng may nàng còn có thể khóc ra, để về sau từ từ qua đi.
Hoa Ti Nhu khóc nức nở, rốt cục ngừng lại, ánh mắt đờ đẫn.
Cốc Vũ thấy vậy, hỏi nàng, "Người kia chính là Mộc đại ca?"
Hoa Ti Nhu gật đầu, nước mắt lại chảy xuống.
"Hắn có từng nói với ngươi, hắn là người có vợ?"
"Hắn không có nói qua, ta cho rằng hắn như vậy, tất nhiên là không có, nào ngờ..."
Cốc Vũ cười rộ lên, "Hắn nhắc đến với ngươi cái gì sao? Hắn có từng nói qua muốn đi tìm ngươi? Nhà hắn ở thành Vân Châu?"
Hoa Ti Nhu trừng lớn mắt, "Hắn kêu ta chờ hắn..." Thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Cốc Vũ đại khái nghĩ, tên Mộc đại ca kia đáng giận đến cực điểm, nhưng Hoa Ti Nhu không quản không hỏi gì, sợ là ai cũng không rõ ràng, chỉ bằng một tín niệm mang đứa nhỏ của người ta. Vốn người phải đi Bình Châu, sao có thể xuất hiện ở Vân Châu? Phải như thế nào đây, với tính tình này, cho dù là người kia có thể đón nàng vào phủ, nàng cũng không thể thuận lợi qua, lại nói còn có một lão nương, sợ là còn không bằng một nha đầu.
Việc này thật phiền toái.
Nói như vậy, Cốc Vũ đột nhiên nhớ tới: "Vừa rồi ta cảm thấy có người đi theo, ngươi nói có phải là người của Mộc đại ca? Ngươi cũng thấy, chỉ dựa vào một màn như vậy cũng không thể kết luận, phải nói rõ ràng mới tính tiếp được."
Hoa Ti Nhu ngớ ra không ra tiếng.
Nghe thấy trong viện có động tĩnh, là Hoa lão thái thái đã trở lại, thấy Cốc Vũ còn ở nơi này, "Cốc Vũ, mẫu thân, mỗ mỗ ngươi các nàng còn ở bên ngoài, lát nữa ngươi hãy trở về."
Đụng phải chuyện này của người ta, Cốc Vũ cười nói: "Vừa khéo ta vòng qua đi xem cô cô. Lâu rồi không đi tới cửa hàng của nàng."
Cốc Vũ vừa khéo thoát thân đi ra, đi vòng trong ngõ nhỏ tới y quán mua thuốc dưỡng thai cho Hoa Ti Nhu, rồi tự mình đi cửa hàng đưa cho Triệu thị, giao phó xong xuôi mới về nhà.
Hoa Ti Nhu đã tỉ mỉ nói với Hoa thị sự việc, ngồi ở một bên rơi lệ.
Hoa thị nghĩ nghĩ, "Không sai, dù thế nào cũng muốn nhìn thấy người rồi nói, nếu quả nhiên là người của hắn theo ở phía sau, ngươi chỉ cần chờ, đến lúc đó không thể mềm lòng, tất cả đều hỏi rõ ràng, rồi mới tính toán... Còn có, trong bụng người, không cần nói trước."
"Nương?"
Hoa thị dằn lòng, nhưng vẫn nói ra, "Ngươi như thế này, vạn nhất hắn làm như không biết, ngươi phải thế nào đây? Cho dù có thể cho ngươi vào cửa, ngươi cũng nói hắn đã có gia đình, dù phu nhân kia bao dung, nhiều lắm cũng là xem phân thượng của cục thịt trong bụng ngươi cho ngươi vào, chờ chân chính sinh xong ngươi còn đường sống sao? Chuyện như vậy sao nàng có thể trách người đàn ông của mình, hơn phân nửa đều nghĩ ngươi quyến rũ hắn. Về sau đường đi càng khó, cho nên nương lo lắng, ngươi không nên nói với hắn, nhìn kỹ hãy nói. Hơn nữa... nếu chuyện của Đoàn gia truyền ra, ngươi từng ở trong viện của họ Đoàn, hắn còn nhận đứa bé này là của hắn hay không?"
"Dĩ nhiên là của hắn "
"Nương còn không biết là của hắn sao? Đáng tiếc phải xem hắn nghĩ như thế nào."
Hoa Ti Nhu đã thanh tỉnh không ít."Ý của nương là?"
Sắc mặt Hoa thị rất kiên nghị, sự việc này lúc trước nàng đã mắng qua, sau này thấy Hoa Ti Nhu đã có thân mình, nên không nói, một câu nàng không nói thêm, nhiều năm qua những mưa gió gì đều trải qua, chuyện lớn gì cũng không trọng yếu bằng con gái của mình, nào ngờ nàng lại đi trên con đường như vậy.
"Nhu Nhi, thật không có biện pháp, đến lúc đó cần phải tuyệt tình. Nếu cùng đường, chúng ta không cần đứa nhỏ này. Ngươi còn trẻ, nếu sinh đứa bé này, nương không có cách nào tưởng tượng, lỡ nương đi rồi, sao ngươi có thể chống đỡ chứ."
Hoa Ti Nhu quá sợ hãi, ôm bụng mình, "Không không không! Nương, không phải ngươi đã nói, Hoa gia chúng ta, không thể bị chặt đứt như vậy, lời ngươi nói trước kia nữ nhi đều nhớ được, nếu thật không còn biện pháp, chúng ta lại chuyển đi, chuyển đi Tú huyện không được, chúng ta liền đến thôn trấn phía dưới Tú huyện, đến thôn quê, miễn là có thể nuôi lớn đứa nhỏ, chỉ cần còn đứa nhỏ, chúng ta còn có biện pháp không để Hoa gia thất truyền..."
Thấy Hoa Ti Nhu kiên định như vậy, Hoa thị không nói gì thêm, ngược lại khuyên giải an ủi nói: "Nương là nói lúc không có biện pháp, lúc này ngươi không cần nghĩ gì, nghỉ ngơi cho tốt, chờ xem."
Vừa vặn Triệu thị tới, cầm mấy bao thuốc, dặn dò Hoa thị vài câu, rồi vội vàng đi.
Hoa thị dọn dẹp một chút, rồi đi nấu thuốc.
Ngồi canh nồi thuốc, sự kiên nghị vừa rồi của Hoa thị hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ tiều tuỵ già nua, cầm quạt hương bồ trong tay, nửa ngày bất động, thuốc trong nồi sôi lên, hơi thuốc đem nàng bao lại.