Tiết thanh minh trời mưa, người đi ào ào trên đường. Nhân gian đẹp nhất là lúc mưa bụi mông lung này.
Xe ngựa dày đặc ra khỏi thành, con đường lát đá trong thành Vân Châu rất náo nhiệt, hiếm khi công tử tiểu thư nhà giàu có thể xuất môn một chuyến, thẳng đến ngoài cửa nam là Nam Manh Sơn, sau dãy nũi là sông Thanh Loan, nước trong suốt thấy đáy, đá cuội trong làn nước trong vắt tựa hồ cũng có sức sống, linh động hẳn lên.
Không phải lúc nào cũng tự tại ra khỏi thành như lúc này, cảnh xuân chiếu lên sông Thanh Loan phản chiểu làn nước trong vắt, tươi mát hơi thở cỏ mùa xuân thảo đập vào mặt, các cô nương trên đầu đội hoa tể thái mặc váy dài xanh biếc phấn hồng, mặt hoa mày phấn thơm nức một đường xem không đủ, tay ngọc xẹt qua mặt nước mắt lạnh, qua bờ sông lại chạy tới một gốc cây đa. Nghe nói cây đa này đã đã già, dong dỏng như một cái lọng, nhưng không đủ hấp dẫn nhiều người như vậy, những người này chạy đến đây, vì này dưới tàng cây là miếu lương duyên, các cô nương đều đến chỗ đó bái tế, cô nương đến tuổi, ai không muốn cầu được một nhân duyên mỹ mãn.
Cũng có người may mắn, nhìn lại dưới tàng cây, mơ hồ nhận biết một đám thiếu niên tuấn lãng, bên sông nâng chén, ngâm thơ làm đối, rất khoái hoạt.
Xem nhiều sẽ liên tưởng, vừa bái tế xong nguyệt lão, liền gặp những người này, nói không chừng về sau một trong đám người đó sẽ là lương xứng của mình, nhất thời mặt phấn hàm xuân, hai gò má ửng hồng.
Cũng có kẻ tiếc nuối không nhìn thấy, ngày kế người thưa thớt đi thẳng đến cửa nam đến cuối con đường cái, không cần nhìn cũng biết là Nguyên Dệt Tú Trang, líu ríu đi vào.
Cốc Vũ nghe tiếng náo ồn từ bên ngoài, ngáp dài, xoa chân cẳng có chút tê mỏi, "Không làm gì sao lại mệt chết người như vậy." Quay đầu thấy trên đài đặt hoa tể thái mới nhớ lại hôm qua theo Vương Thị đi Nam Manh Sơn, gặp một đám tiểu tỷ nhiệt tình quá độ, vừa khéo mượn cơ hội không nghe Vương Thị dạy bảo vội vàng trở về.
Chẳng lẽ một buổi sáng đã trôi qua? Một tay nàng vỗ trán, trong lòng thầm mắng, kiếp hoa đào của đại ca cho tới bây giờ cũng không ngừng lan xa làm cho cửa hàng thêu cũng bị tai ương theo. Tính ngày, Kinh Trập trở về đã một năm rưỡi, cả nhà bọn họ trở về đã là chuyện của đầu xuân năm trước, đến nay đã tròn một năm. Mỗ mỗ ông ngoại dĩ nhiên khoan khoái rất nhiều, ngậm kẹo, đùa cháu, đi ra ngoài, qua rất tự tại. Cửa hàng hai bên do cha mẹ quản lý, tiệm vải của An Cẩm Hiên ở một con phố khác phía trên, hết thảy đều chậm rãi tốt lên.
Nào ngờ bọn họ xem nhẹ lực sát thương của Kinh Trập, con trai độc nhất của tri châu, vừa mới mười tám, du học vài năm trở về, người thần kỳ nho nhã tuấn lãng không cần phải nói, tài học cũng được khen ngợi, năm trước gặp ở bờ Thanh Loan làm thơ hạng nhất, lời văn đơn giản lại thật bất phàm, trong thành Vân Châu gặp người biết chữ sẽ nghe nhắc tới một hai, kỳ thi mùa xuân năm nay tất nhiên là không sai.
Hỏi thăm thêm là biết công tử Tô gia không kiêu ngạo, đối với người khác ôn hòa săn sóc, có người thấy hắn ở Nguyên Dệt Tú Trang hỗ trợ làm chứng. Mặt khác, Tô gia không có bà bà quản lý, cũng không có huynh đệ chị em bạn dâu, một khi gả tới chính là nãi nãi chủ gia đình, bởi vậy nhiễu loạn không biết bao nhiêu phương tâm của thiếu nữ khuê phòng, bọn họ không thể đi chỗ khác, cũng không tiện đi ra ngoài, chẳng lẽ còn không thể đi Nguyên Dệt Tú Trang? Từ hàng trung đẳng đến một hai loại châm pháp cũng là không sai, đồ trong cửa hàng tuy rằng quý lại không nhất định có thể mua được, nếu vận khí tốt còn có thể nhìn thấy Tô gia công tử.
Tô gia cùng tú trang này có quan hệ gì, có lẽ không ai nói được rõ ràng, lời đồn đãi rất nhiều, còn nói là coi trọng tiểu cô nương ở tú trang, hành động giữa bọn họ thật quá mức thân mật, còn kêu ca ca muội muội, thật là rối loạn thể thống, cũng có người nói là vì báo ân, lúc trước du học từng gặp cướp, cùng đường được người ta cho cơm chi ân... Đồn đãi rất nhiều nhưng không có cơ hội biết sự tình thật giả, nhưng đa số đều không tin vào tin đồn thứ nhất, nhất là các đại cô nương.
Bộ dáng tiểu cô nương kia miễn cưỡng được cho là thanh tú, nhưng đôi mắt nhìn quá mức sắc sảo, không có nét của tiểu thư khuê các, lại không biết ngâm thơ làm đối cũng không thể xe chỉ luồn kim, chỉ là một nha đầu mệnh mà thôi, chỉ là người thấy nàng luôn thân mật kề cận mãi. Xem ra vẫn là loại thứ hai hoặc là n cách nói, có lẽ là có quan hệ thân thích, nhà ai mà không có thân thích, nhà cử hoàng đế còn có hai cửa giầy rơm đâu? Nếu trên người mặc sản phẩm của Nguyên Dệt Tú Trang, lần tới gặp Tô công tử không chừng có thể được hắn liếc nhiều thêm một cái.
Có đôi khi người ta luôn lựa chọn tin vào điều mình muốn tin.
Cốc Vũ nghĩ tới bên ngoài có một đám chim khách, có chút đau đầu, nhất là ánh mắt của đàn chim khách này nhìn mình không thiện cảm, lại không muốn một mình Vương Thị ở bên ngoài ứng phó.
Do dự một lát nàng vẫn đi ra cửa, vừa vặn thấy Hạ Xuyên trong sân nhà, mặc áo đơn màu xanh da trời, ngồi trên đất không biết đang làm gì. Hơn một năm nay Hạ Xuyên đã trưởng thành hơn, tính ra cũng đã năm tuổi, người như cũ mập mạp, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, miệng lại ngọt, lúc kiếm được bạc hai mắt càng tỏa sáng. Cốc Vũ có chủ ý, "Hạ Xuyên, đến đây—— "
Hạ Xuyên thấy bộ dáng Cốc Vũ, có chút buồn cười, "Nhị tỷ, trên đầu ngươi còn có hoa tể thái, còn không chải đầu gọn gàng, bộ dáng lôi thôi như vậy về sau sao gả ra ngoài được?" Khẩu khí học mỗ mỗ Vương Ninh thị, sau khi trở về thành, Vương Ninh thị tập trung tâm tư giáo huấn Cốc Vũ, nào là cười không được lộ ra lợi vân vân, không thể như nha đầu thôn dã, sớm sửa lại tìm nhà tốt.
Cốc Vũ dở khóc dở cười, "Đi, đem đám người kia đuổi đi, ta chờ mang ngươi ra cửa hái ngải diệp làm bánh ngải diệp cho ngươi ăn."
Hạ Xuyên nuốt nước miếng, nắm tay nhỏ lại, đi về phía trước. Cốc Vũ cũng đi theo đứng phía sau mành xem.
Sau khi Vương Thị trở về sửa lại một chút kết cấu của cửa hàng, Cốc Vũ giúp đỡ mỗ mỗ lo liệu hậu viện, Vương Thị ở phía trước trông cửa hàng, đặt một cái quầy lớn, phía sau là một loạt giá hàng, bên hông đặt một đồ thêu. Lúc này thấy những người này đi vào miệng không ngừng hỏi thăm, dù Vương Thị tốt tính cũng có chút ăn không tiêu.
Lúc Hạ Xuyên đi ra thấy Vương Thị bị năm sáu cô nương vây quanh, tuy mặt tươi cười, câu hỏi đều quanh co lòng vòng xả trên người Kinh Trập. Hắn ngọt ngào cười, "Mấy vị tỷ tỷ muốn mua gì?"
Các cô nương đang vây quanh Vương Thị nói chuyện nghe Hạ Xuyên hỏi như thế mới hồi phục tinh thần lại, ấp úng nói: "Uh, chúng ta tới đụt mưa, thuận tiện đến xem."
Hạ Xuyên cũng không quản nhiều, trong lòng nhớ thương bánh ngải diệp của Cốc Vũ, chạy ra cửa thò đầu nhìn, "Nha, mưa đã tạnh!"
Sắc mặt cô nương vừa rồi nói đụt mưa đỏ lên.
Người bên cạnh cơ trí, "Đến xem mành lần trước đặt thêu như thế nào." Kinh Trập thường xuất hiện ở đây, cầm theo một đám son bột nước, phải đến mua chút gì đó mới có cớ, Nguyên Dệt Tú Trang kinh doanh theo đường tinh phẩm cao cấp, mợi thứ đều do Vương Thị cùng Vương Ninh thị tự tay thêu, còn không dễ dàng thỏa mãn như cầu tiêu thụ, hàng đặt không biết phải làm tới khi nào, cho nên người thường tới hỏi cũng không ít.
Hạ Xuyên nga một tiếng, có người đã đem mục tiêu chuyển đến trên người hắn, "Vị tiểu huynh đệ này nói chuyện thật nghịch ngợm, hôm qua cũng ra ngoài?"
Hạ Xuyên cau đôi mày nhỏ, làm như suy nghĩ sâu xa lắm, "Lần trước còn nói ta giống như một cái bánh bao. Các ngươi vây quanh nương ta nàng không có cách nào làm việc, các ngươi đặt gì đó còn không biết phải làm đến năm nào đâu."
Vẻ mặt mất hứng, nhưng không ai cùng một đứa nhỏ mấy tuổi so đo, Vương Thị bị các nàng quấy rầy cũng lười ngăn cản. Những người đó không tìm ra lý do ở lại, ào ào cáo từ, nhưng không cam lòng, "Sao? Ngày hôm qua đại ca ngươi mang ngươi ra ngoài, ta từ xa thấy được."
"Ca ta đã sớm khởi hành, nếu còn ở đây, ai đi lấy Trạng nguyên về chứ!" Hạ Xuyên nói chuyện dõng dạc, làm như Kinh Trập không đi dự thi thì vị trí Trạng nguyên lang phải bỏ không.
Vài cô nương bỏ đi, nha đầu chờ ở một bên đã sớm chuẩn bị giấy vẽ đến, "Tiểu tỷ, sao Tô công tử hôm nay không tới? Ngày hôm qua chúng ta nhìn thấy không phải hắn sao?"
"Nhiều chuyện, Tô công tử phải dự kỳ thi mùa xuân, tính ngày phải là mấy ngày này, là ta hồ đồ."
Hai người này đi ra ngoài, những người khác không tính tốt như vậy, "Tiểu bánh bao này thật không có mắt, nếu không là Tô... công tử ta mới lười ngốc ở đây, không vì hắn vội vàng đi, ta lại chờ như kẻ ăn xin sao? Ỷ vào mình thân cận nhà quan liền có đức hạnh này!"
Một người bên cạnh cười lạnh, "Chẳng lẽ chúng ta đều là bộ dáng chờ đợi kia sao? Ngươi cần gì đem mình phủi sạch sẽ như vậy. Nếu Tô công tử biết ngươi chửi bới tiểu đệ của hắn như vậy... lúc Tô đại nhân cùng gia phụ nhắc tới, cũng chỉ có tâm cảm niệm, lời của Trương tiểu tỷ ngươi truyền ra đi..."
Nói xong cười nhưng tâm tư hoài niệm đã gởi đi xa.
Vương Thị hung hăng thở dài nhẹ nhõm, vuốt đầu Hạ Xuyên, nhưng không quên giáo huấn Hạ Xuyên, "Ngươi còn nhỏ, tính tình không thể như vậy, đến cùng các nàng không có choc ghẹo gì ngươi, chỉ là nhớ thương đại ca ngươi mà thôi, chúng ta mở cửa hàng, không có đạo lý đuổi người."
Cốc Vũ vén rèm đi ra, "Nương, cứ như vậy sớm hay muộn gì ngươi sẽ bị các nàng phiền chết! Một đám canh ở chỗ này, đại ca mới không cần tìm tẩu tử như vậy đâu, ngươi thấy các nàng khách khí, xem ra cũng không là thứ tốt gì, Hạ Xuyên đuổi đi là tốt nhất. Ngày mai ta làm bánh ngải diệp cho ngươi."
Tình cảnh như vậy đại khái nhiều lắm, Vương Thị cười bất đắc dĩ, "Ngươi nha đầu kia ở trong thành một thời gian đã không có cơ trí như ở thôn trang, nói chuyện làm việc thật bướng bỉnh!"
Cốc Vũ thấp giọng nói thầm, "Cũng phải nhìn đối với người nào."
Nhìn sắc trời, Vương Thị buông khung thêu, "Cốc Vũ, ngươi trông coi cửa hàng, chắc sẽ không có người nào đến, ta ra phía sau nấu cơm."
Hạ Xuyên thấy Cốc Vũ hứa ngày mai dẫn hắn ra ngoài, trở về lại có bánh ngải diệp ăn, nên đi ra cửa. Ngã tư đường không lớn, đương liền nhau rất quen thuộc, Hạ Xuyên ra cửa kề bên là cửa hang gia cụ của Tuyện, một bên là cửa hàng điểm tâm Ngũ Vị Trai, có một chắt trai kêu Đình Hữu, cùng cỡ Hạ Xuyên, cặp vợ chồng đều là người hiền lành, hơn nữa bên này có cái gì đều đưa qua, mỗi lần Hạ Xuyên đi qua đều có đồ ăn mang về, một điểm cũng không khách sáo.
Cốc Vũ chống má ngẩn người, nhìn người bên ngoài lui tới, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, ngẩng đầu thấy một hán tử râu ria khoảng hai mươi mấy, trong tay cầm một bao vào cửa, cười mỉm, "Cẩm Hiên ca, ta đang muốn đi tìm ngươi."