Tiểu Mãn nghe nói chuyện bên ngoài, rõ ràng là nói mình, nghe cũng không có cảm giác quá lớn, luôn cho rằng nói người khác.
Trong lòng nàng biết, loại cảm giác này không tốt lắm, nhưng không biết vì sao luôn muốn ra ngoài, dùng ánh mắt đánh giá xem xét hết thảy.
Đại Lâm cũng rất vội. Hắn gặp qua nữ nhi Phan gia hai lần, làm mai càng chưa nói tới. Thấy bộ dạng của Tiểu Mãn, hắn mò không ra là sinh khí hay thương tâm, đều là vẻ không có gì.
Vương Thị xem ở trong mắt, cũng không nói vô, thấy tính nết Đại Lâm tốt như vậy, sau lưng âm thầm cùng Tiểu Mãn nói không thể trách cứ Đại Lâm, chuyện như vậy hắn cũng không rõ, hiện tại thấy hắn như vậy rất tốt.
Mặt Tiểu Mãn ửng đỏ cười, thấy hắn như vậy có chút đáng thương, muốn đi khuyên giải an ủi vài câu, bên tai lại vọng lời của Cốc Vũ: "Đã nhiều ngày qua, Đại Lâm ca ngươi cũng xem ở trong mắt, có đôi khi có chút tôi luyện không phải là chuyện xấu, lại nói hư cũng không đi nơi nào, về sau còn muốn trông cậy vào hắn đứng đầu một nhà, phải có chút đảm đương mới được." Vài ngày nay Cốc Vũ cùng mình nói chuyện, Đại Lâm mang theo lễ vật đi bái phỏng từng nhà, nói chuyện rất chu toàn, như vậy xem ra...
Sự tình như bọn họ nghĩ, rất nhanh đã có kết quả, lời đồn đãi từ từ nghiêng về phía bên này, lúc này Nhị thúc công, Tam thúc công trong tộc không biết sao lo lắng một hồi, bên Đại Lâm đoàn kết đại đa số người, trong tộc đã có người lui tới, đám thúc bá ruột giúp đỡ Phan gia làm cho người trong tộc có chút tức giận bất bình.
Đến lúc này bọn họ gặp không ít phiền toái, trong tộc thậm chí lại đem chuyện lúc cha Đại Lâm qua đời chậm rãi đào ra nói, đứa nhỏ đi ra ngoài toàn bị khi dễ, ngày qua thật gian nan, bắt đầu cảm nhận được ngày đó Văn Thị mang theo một trai một gái sinh sống gian khổ ra sao.
Tình huống như vậy không liên tục được bao lâu, cũng không biết là ai đưa ra một chủ ý, bọn họ từ từ đã nghĩ thông. Nói là có hiểu lầm, Đại Lâm ngày đó còn nhỏ, cũng không biết Văn Thị có chịu hay không, vài năm nay giúp đỡ quản trong ngoài, Đại Lâm sắp thành thân, tòa nhà sẽ trả về cho họ. Nói đến dễ nghe.
Vừa nghe được tin Văn Thị bật khóc. Cái gì cũng bất chấp, nước mắt từng dòng chảy xuống không dừng được, tựa hồ đem ủy khuất của mấy năm qua thống khoái khóc một lần. Lần lượt vuốt đầu Tiểu Hà, "Nha đầu, này không chỉ là chuyện tòa nhà cùng ruộng đất, đây là trong tộc..."
Tiểu Hà thuận theo gật đầu, cũng không kềm được rơi lệ, trong lòng không dễ chịu hơn Văn Thị, khi đó nàng còn nhỏ, không mượn được gì, còn bị xem thường cùng chỉ trích, Văn Thị cứng rắn không cho bọn họ đi gặp người thân. Nàng thấy ca ca đi làm công ngắn hạn chịu khổ kiếm tiền vất vả, Văn Thị tiết kiệm, một cái bánh gạo ba người nhường tới đẩy lui, cuối cùng rớt xuống đất, làm sao cũng phủ không sạch bụi đất, chỉ có thể dùng nước rửa đi, ba người rưng rưng chia nhau ăn... Khi đó nương cũng không rơi lệ, ngược lại khuyên giải an ủi nàng đang muốn khóc, nói mấy thứ này đều do mình kiếm được, ăn cũng an tâm, trời luôn chừa một con đường sống cho bọn họ.
Văn Thị lúc đó thật không có cách nào, trong tay nàng còn có đồ phụ thân lưu lại có thể bán một ít bạc, nhưng không đến bước đường cùng là không thể động vào, nhiều năm qua đều giữ nguyên. Sau này Tiểu Hà đính hôn mới hiểu được, đâu có đồ đạc gị, cha đã mất, là nương cho bọn họ một tia hy vọng cũng cho chính mình một tia hy vọng, để qua lúc khó khăn.
"Nương, không cần khóc, không phải hiện tại đều tốt sao? Những thứ đó đều là của chúng ta, bọn họ lần này muốn trả về, lại có người trong tộc chứng kiến, về sau chẳng lẽ còn đoạt lại được sao? Cho dù chúng ta không quay về trồng cấy, cũng muốn phó thác một người ổn thỏa trồng trọt, về sau chúng ta có chút địa tô, cũng có bổ ích."
Văn Thị gật đầu, đảo mắt khuê nữ đã lớn có thể đảm đương, rất vui mừng lau nước mắt, thầm nghĩ mình đã tốt hơn nhưng hốc mắt tử lại cạn hơn.
Đại Lâm đưa lễ vật thỉnh thúc bá trong tộc, bọn họ đã nguyện ý giải thù hận, bên này cũng không thể đắn đo, duy trì lui tới, cũng nên làm như thế, về sau nếu xảy ra chuyện gì, ít nhất không bị người ta trạc cột sống.
Chờ mọi việc xong xuôi, đồng ruộng lúa vàng đã cắt chỉ trơ lại từng đống rơm rạ. Ngẫu nhiên có lão hán đánh trâu chậm rãi trong ruộng, còn lại đa số là trẻ nhỏ bắt đầu bắt chuột đồng, chơi trò chơi. Hạ Xuyên và hai đứa nhỏ lần này bị trồng chừng gắt gao, hắn cũng không hứng thú, không đi vô giúp vui, chỉ quấn lấy Cốc Vũ không ngừng hỏi cái này hỏi kia.
Ngày lành của Tiểu Mãn càng gần.
Tâm thần không yên sao? Có một chút, nhưng luôn cảm thấy có chuyện gì chưa làm xong, không bỏ xuống được, nghĩ mãi nhưng nghĩ không ra, nháy mắt có chút hoảng hốt, liền đi ra ngoài.
Bước ra ngoài có chút chói mắt, nhìn đứa nhỏ vui vẻ xách thùng chạy ra ngoài, nhớ tới lúc về thôn trang, trong lòng khoan khoái rất nhiều, chuyện xưa theo gió thu, ít nhiều cũng bị phai nhạt.
Không chủ đích đi dạo, từng ngọn cây cọng cỏ đều cực kỳ quen thuộc, đi ngang qua mẹ đứa nhỏ đều cùng nàng thân thiết chào hỏi, lòng Tiểu Mãn thoải mái nói không nên lời, một đường đi tới, nhất thời lại nhớ đến lúc còn ở trong thành. Trong thành tốt nhưng có quan hệ gị với mình? Sự liên quan duy nhất chỉ là cửa hàng của cha và sư công, còn có tiệm thêu mà thôi.
Rất nhiều chuyện nàng chỉ nghe nói, ngẫu nhiên nghe mỗ mỗ nói, nàng mới biết được thì ra mình có một ca ca, lại mất đi, tuy cha mẹ không nói nhưng nàng cũng biết chút ít, hồi nhỏ Cốc Vũ thân mình luôn ốm yếu, cả ngày ngồi trong cửa hàng đưa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn người ngựa qua lại trên đường.
Mỗi ngày trôi qua bình thản, lớn hơn một chút bắt đầu giúp đỡ cha mẹ làm việc nhà, cùng nương ở trong phòng thêu hoa, trong lòng thương cha lúc này ở nhà người ta có ăn ngon không, có bị người quát nạt phải nhìn sắc mặt người không, có gặp phải chuyện gì không. Dần dà thành thói quen, nghĩ đơn giản là lớn hơn nữa sẽ xuất giá, dựa vào chồng, bằng không mở một tiệm thêu nhỏ, cả đời an ổn đi qua.
Nào ngờ sau này cha mẹ nói về thôn trang, mới đầu nàng có chút sợ hãi. Nàng cùng cha về qua thôn trang vài lần, trong ấn tượng là người nhà đều tốt lắm, chẳng qua cái gì đều không hiểu, trở về sẽ ra sao đây. Nhưng rồi cũng trở về, không nghĩ ngợi lo lắng cuộc sống ở thôn trang quá tốt hay quá xấu, cứ bình thản đi về. Hiện tại lại không muốn rời đi, dù sao người thôn trang đều đã quen biết, dù có chút chuyện nhỏ xíu cũng sẽ truyền khắp cho mọi người biết, nhưng vẫn có một loại kiên định, chỉ cần mình không làm bậy là không cần phải lo lắng gì, ít nhất là không có gì quá lớn phát sinh, không giống trong thành là nơi ẩn dẩu những thủ đoạn tàn ác xấu xa, người với người không quen, bọn họ làm gì, so với người thôn trang sai ngàn lần vạn lần, cũng không có người truy cứu, nói không chừng còn có người hâm mộ.
Đi qua bờ sông nhỏ, qua bờ ruộng quen thuộc, Tiểu Mãn càng hưng trí hơn, nhớ tới Hứa Tần Thị theo các nàng đêm trăng cấy mạ, nhớ tới lúc hái quả đào, nhớ tới mấy người bên bờ sông nói lời không sạch sẽ, sau đó Đại Lâm xách gậy đuổi tới đánh, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn giận dữ như vậy.
Mà Cốc Vũ, trở lại thôn trang cũng tốt hơn không biết bao nhiêu, bộ dáng lanh lợi, không tưởng tượng được hình dáng ốm yếu thuở xưa, lúc trở về người Cốc Vũ ướt sũng, sợ nàng bị cảm lạnh lại bị sốt, lần trước lang trung đều nói cứu không được, bằng không mình sẽ không mang gậy gộc đi qua hỏi bên kia. Tiểu Mãn hé miệng cười, nàng thật không biết thì ra nàng có thể làm chuyện như vậy, chỉ nghĩ tới hồi nhỏ Cốc Vũ luôn luôn ỷ lại mình, lúc đó còn nghĩ sau khi thành thân vô luận như thế nào không thể ở quá xa để có thể về chiếu cố một hai, nào ngờ thế sự khó liệu, lần này thật sự gần như vậy. Chẳng qua nhìn Cốc Vũ và Hạ Xuyên, hiện tại yên tâm rất nhiều.
Đây là rừng đào, hái quả đào buôn bán kiếm tiền công, tiếp đó quả đào làm thành mứt, kiếm bạc sửa cầu đá hình vòm...
"Tiểu Mãn..." Thanh âm khàn khàn, khẽ gọi.
Trong nháy mắt Tiểu Mãn cho rằng mình nghe lầm, nghiêm cẩn quay lại mới phát hiện bên kia một người đang đứng, áo choàng trên người bẩn hề hề, mặt cũng có chút đen, mắt tràn đầy tơ máu, trong lòng không khỏi đau xót, nhưng không ngạc nhiên, "À! Ngươi đã đến rồi."
Lúc trước tâm tư chưa định, đã từng một đêm muộn mơ thấy hoa đào nở rộ, hoa rụng khắp cả, nàng muốn cùng người kia hái hoa, mang theo nàng sải bước lưng ngựa, cười vui vẻ một đường chạy đi. Đáng tiếc, dù sao cũng chỉ là mộng...
Trong lòng ngàn hồi trăm chuyển, gặp được lại không nên lời, tâm tình lại không giống như bây giờ, không vui sướng cũng không ngạc nhiên, khách sáo như bạn cũ gặp nhau, nha, ngươi đã đến rồi, đã không còn âm điệu nghi vấn.
Tiểu Thạch sửng sốt, nhìn bộ dáng Tiểu Mãn không nóng không lạnh, vẻ mặt điềm đạm trước sau như một, còn có câu nói kia, hắn không biết há mồm như thế nào, nói cho nàng biết mình ngày mong đêm nhớ muốn sớm tranh thủ trong nhà đáp ứng việc hôn nhân sao? Hay nói nương đã biết Tú Nhi là dạng người gì? Hay vì sao không tìm nàng sớm hơn một chút? Muốn nói về sau bọn họ không còn trở ngại có thể công khai sao? Đáng tiếc nàng đã đính thân. Trong lòng hắn đau xót, chờ tại chỗ này lâu như vậy, nàng đến, hắn một câu cũng nói không nên lời.
Hai người nhìn nhau như vậy, không tiến thêm một bước cũng không lui lại một bước, gió thu thổi lá rụng trên đất rào rào rung động.