Được tin từ thôn trang, vừa khéo Lí Đắc Tuyền cũng xong việc, dứt khoát để Lí Đắc Hà cùng hắc tử đại ca ở lại xem cửa hàng, những người khác đều đi về.
Cốc Vũ và Tiểu Hà ở bờ sông giặt quần áo, nghe phụ nhân thôn trang mau mồm mau miệng nói việc hôn nhân của Tiểu Mãn, còn nói ngày đó hai người không biết xấu hổ, lần sau gặp một lần đánh một lần mới được... Chày gỗ lên lên xuống xuống gõ ra bọt nước, dưới ánh mặt trời trong suốt, tiếng cười rôm rả, "Lần sau lười đánh, chúng ta ném các nàng xuống sông là được."
"Chậc chậc, không có lời, nước đang trong lại bị dơ, người ở thôn dưới còn không đi tính sổ với ngươi mới lạ, rửa rau về nhà ăn, ăn ra mùi lạ a."
"Ha ha ha..."
Cốc Vũ và Tiểu Hà nghe như vậy, dĩ nhiên cực kỳ cao hứng, nhớ ngày đó cùng Miệng Rộng tranh cãi ầm ĩ, bây giờ nếu nàng còn ở đây làm càn, chắc không cần mình ra tay.
Hai người khiêng thùng gỗ vào sân, thấy người ngồi thành hàng trong phòng, nhận ra là Lí Đắc Tuyền bọn họ đã trở lại, trong lòng vui vẻ, lại thấy Đại Lâm đang đứng dưới mái hiên, cách cửa sổ là phòng Tiểu Mãn không biết nói gì đó, cúi đầu nhẹ giọng bộ dáng có chút buồn cười, như là...người bị nhốt ngoài cửa đang cầu xin người ở trong phòng, chẳng qua là không nhìn thấy được người trong phòng.
Cốc Vũ thấy hắn có chút tiến bộ, cũng vui khi việc thành, nên nháy mắt với Tiểu Hà coi như không thấy, xiêm y trong thùng gỗ cũng không kịp phơi, như hai con bướm bay vào nhà chính.
Mọi người hiển nhiên biết chuyện từ đầu đến cuối, đều tự ở trong phòng cúi đầu, hai tay Lí Đắc Giang chống trên đùi, chớp mắt như đang suy nghĩ, Lí Đắc Tuyền vẫn không đổi được bệnh cũ, rất khẩn trương tới lui chà xát tay, mà Kinh Trập và An Cẩm Hiên ngồi ngay ngắn ở một bên. Kinh Trập năm nay càng cao hơn, nhìn cẩn thận chững chạc, có dáng vẻ thư sinh, An Cẩm Hiên lười biếng ngồi một bên, dáng vẻ cân xứng tương đối khỏe mạnh, chỉ có đôi mắt là khác trước, lộ giảo hoạt cười. Trần Giang Sinh hơi hơi béo, nhưng vóc người cũng cao hơn, nhìn có vẻ dễ chịu. Vài người phụ nữ làm việc một bên nghe bọn họ nói chuyện. Nam nhân đã về nhà, việc này tự nhiên do bọn họ quyết định.
Trần Vĩnh Ngọc vỗ bàn, ly trà nhảy lên tạo âm thanh vang dội, nước trà sóng sánh nhưng không tràn ra ngoài, "Thật là khinh người quá đáng! Lúc trước chạy đi đâu, bây giờ muốn tới nhận thân thích, thật đáng giận! Cẩm Hiên, ngày đó ngươi hỏi thăm thế nào?"
An Cẩm Hiên mỉm cười, híp mắt, ngón tay ở trên bàn khẽ gõ nhịp tạo tiếng vang đều đặn, "Cũng không có gì, nghe nói bên kia không có trở ngại, gần đây cũng không biết đợi tin gì, buôn bán bị tổn thất, trong nhà đa phần cũng không còn lại gì, hai khuê nữ một con trai, mấy ngày trước, hắn cầm này nọ đi tìm người Đỗ gia, nói là đã cùng Đỗ bá bá ước định, hiện tại Đại Lâm ca cũng đến tuổi, bên kia khuê nữ cũng qua mười lăm, vừa vặn có thể làm chuyện tốt."
Lí Đắc Tuyền vừa rồi nghe Vương Thị nói chuyện bọn họ ở bên ngoài thấy Phan Phú Quý dẫn hai lão nhân tới, cũng đại khái đoán được, nghẹn ở trong lòng khó chịu, lúc này nghe tin tức An Cẩm Hiên hỏi thăm được, càng uất giận, suýt chút cầm ly trà bóp nát, "Thực không ra gì! Lần sau đến để ta tiếp đón hắn. Thứ người gặp lợi quên nghĩa này còn dám há mồm nói bậy, đại muội tử, lúc cha Đại Lâm còn tại thế có từng hứa?"
Văn Thị đương nhiên biết hắn hỏi gì, cũng không giấu diếm, "Ta nhớ được trước kia hắn nói lúc cùng nhau uống rượu có nói như vậy, khi đó Đại Lâm còn nhỏ, chắc là có chuyện như vậy, bằng không lúc cha hắn sắp mất sẽ không kêu chúng ta lúc khó khăn đi nhờ vả Phan gia. Đáng tiếc chúng ta quả thật có đi qua, lại bị người đuổi ra, về sau tâm tư cũng chết, lại nói kết thân không phải là lệnh cha mẹ sao, ta còn ở đây, không tới phiên bọn họ làm chủ."
Nói chuyện rõ ràng, Lí Đắc Tuyền cũng gật đầu.
Kinh Trập luôn lẳng lặng ngồi nghe, đột nhiên cười, nhàn nhạt nói, "Cha, chúng ta muốn sao với bọn họ dĩ nhiên là không có gì, chẳng qua Đại Lâm chung quy là Đỗ gia, Tiểu Mãn về sau cũng chính là con dâu của Đỗ gia, về sau sinh con cũng mang họ Đỗ, Phan gia sợ đánh vào điểm này, mới kêu trưởng bối tới như vậy, dù không muốn cũng nhất định phải đi."
Lí Đắc Giang luôn trầm ngâm không nói cũng đồng ý, "Kinh Trập nói không sai, đến lúc đó nếu náo lên, với chúng ta không có lợi, Phan gia bên kia có thể tìm được người trong tộc, đến lúc đó lại ra nói những lời hại người, về sau Tiểu Mãn và Đại Lâm sẽ không dễ chịu, mặc dù bình thường không chọc hoạ, nhưng sắp sửa nhận tổ quy tông, không lý do gì để bọn hắn tự tìm phiền phức, phải cẩn thận bàn luận mới được."
Lời này mọi người đều biết, nhưng phải thương nghị thế nào đây. Vương Thị dĩ nhiên không muốn Tiểu Mãn vừa gả qua đã bị nhiều chuyện vặt vãnh như thế này quấn thân, Văn Thị nghĩ đến chuyện trong tộc hận đến ngứa răng, nhưng nghĩ lại, nếu lúc trước trong tộc giúp đỡ chút đỉnh, cuộc sống của mình không thể tốt như bây giờ, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ mà thôi, nếu không bị bức đến đường cùng, sao lại có quang cảnh như hôm nay, bởi vậy có chút cảm khái, chẳng qua là sợ Phan gia mượn việc hôn nhân châm ngòi, về sau Đại Lâm, Tiểu Mãn không tốt, nghĩ đến chuyện này còn có chút đau đầu.
Cốc Vũ vẫn cảm thấy tính tình Đại Lâm còn thêm tôi luyện, không thể ngay từ đầu đã bị người trong tộc đè đầu, lúc trước hắn còn nhỏ còn có thể, nếu việc hôn nhân ngay từ lúc đầu trở về đã bị trong tộc đè nặng, ngày sau muốn xoay người sẽ khó khăn, dù sao phải có chí khí nhưng không được mức kiêu ngạo, cũng không thể quá hiền lành, bằng không cuộc sống càng khá giả, một đống người trong tộc tới, vậy không ổn.
"Phan gia bất quá chỉ là tìm hai ông chú trong tộc thôi, đến lúc đó Văn thẩm, ngươi để Đại Lâm ca cùng nhau cầm lễ, đăng môn bái phỏng, đưa đi từng nhà một, sau đó mời bọn họ đến uống rượu mừng, như vậy không phải là tự nhiên xong chuyện, không thiếu được tiêu pha một chút, nhưng không cần nghĩ mấy chuyện phiền phức này, coi Phan Phú Quý làm được gị."
Văn Thị nghe có chút do dự, "Lâu như vậy không có qua lại..."
Cốc Vũ chưa từ bỏ ý định, nếu lúc này Đại Lâm giải quyết tố, ngày sau tự nhiên bớt rất nhiều phiền toái, "Còn không phải vừa vặn để Đại Lâm ca về xem, lễ nhiều người không trách, dù sao cũng không có ai bắt lỗi, đột nhiên đi tặng lễ là không thông thường, bọn họ còn ước gì nữa. Nếu trong lòng xa cách thì không thỉnh các thúc bá, bọn họ làm ra chuyện như vậy, là muốn các ngươi không quay về, để cho bọn họ yên tâm thoải mái, không chừng còn bới móc nói xấu các ngươi, nói riết sẽ thành sự thật. Chờ các ngươi thoải mái trở về, dù bọn hắn nói cỡ nào, sẽ tự sụp đổ, dù sao... chuyện của bọn họ trước kia mọi người xem ở trong mắt, ta không tin bọn họ có thể ngày ngày đối diện với ánh mắt kỳ quái của người trong tộc, mà không làm gì. Hừ!"
"Cốc Vũ nói rất đúng, ngày ấy Tam thúc công bọn họ tới làm gì, mình đều không rõ ràng, bây giờ chúng ta trở về cũng là bình thường, dù sao ta còn ở đây, ta định ra việc hôn nhân không cho ta sẽ không thể giữ lời?" Sắc mặt Văn Thị hơi chuyển, nhưng chưa biết nói với Đại Lâm thế nào, nơi đó vốn nghĩ sẽ không bao giờ trở lại, nhưng hiện tại ngẫm lại, quả thực không thể tiện nghi những người đó, mặc dù làm không được gì, nhưng làm cho bọn họ không thoải mái vẫn là có thể.
Đại Lâm đỏ mặt vào cửa, cũng không nới lời dư thừa, "Nương, cứ làm như vậy, ta trở về."
Văn Thị thấy thân mình khỏe mạnh của Đại Lâm vào cửa, nghĩ ở Đào trang chưa chịu khổ, hiện tại cửa hàng nhất gia cụ rất tốt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghĩ Đại Lâm đã trưởng thành, trong nhà rốt cục có người đương gia, đau khổ mấy năm nay rốt cục đã vượt qua, chợt kích động nước mắt rơi nhanh.
Bị Giang Thị vỗ vài cái, "Thật là hốc mắt thật cạn, khóc gì mà khóc, sặp cưới được con dâu hiền, coi ngươi cao hứng hỏng rồi."
Vương Thị cũng tiếp câu chuyện, "Nhìn ngươi đi, nàng được dâu hiền, chẳng lẽ ngươi không có con dâu hiền sao?"
Vương Thị nói xong cười rạng rỡ, Giang Thị thoáng thất thần, "Ngươi xem, còn chưa qua cửa đã giúp đỡ thông gia nói chuyện, ta nói không lại các ngươi."
Cốc Vũ ở một bên vui tươi hớn hở, có chút muốn cười, "Nương ta cùng Văn thẩm là thông gia, chẳng lẽ Giang bá mẫu và Văn thẩm không là thông gia sao? Giang bá mẫu tính sai rồi."
Giang Thị cũng không thấy ngại, cười ha ha. Trong phòng có mấy người bị đỏ mặt.
Sau khi cười xong, Trần Vĩnh Ngọc có chút bất an, "Vạn nhất Phan gia nháo lên phải làm sao bây giờ đây? Qua Đỗ gia thôn bên kia nói lung tung, chỉ sợ... tiểu nhân cần phải đề phòng."
Ánh mắt An Cẩm Hiên sáng lên, ánh mắt bỡn cợt tỏa ra bốn phía, cuối cùng dừng một lát trên người Cốc Vũ, thấy Cốc Vũ gật đầu, thầm hiểu ý nhau, cao giọng nói, "Bá phụ, có một số việc quá mức quang minh chính đạo là không có cách nào."
"Di? Lại có vấn đề gì?"
An Cẩm Hiên gật đầu, phảng phất có gì rất buồn cười, "Nếu hắn từ bỏ ý đồ thì thôi, nếu thật nháo lên, chúng ta chờ xem náo nhiệt là được, đối phó với tiểu nhân, tự nhiên tiểu nhân biện pháp, dùng gậy ông đập lưng ông."
Mọi người đều rất hứng thú, mọi ánh mắt nhìn chằm chằm An Cẩm Hiên, coi hắn có ý gì, "Văn thẩm không phải nói lúc trước tìm tới cửa nhưng chính bọn họ không thừa nhận, tiểu nhân xu lợi đắc thế càn rỡ, đã như vậy thì chúng ta cũng để hắn ăn đau khổ. Đến lúc này, chúng ta... dựa vào cái gì thừa nhận. Đừng nói say rượu nói lỡ, căn bản là không có. Nửa điểm chứng cớ không có, bát tự cũng không so, truyền ra người ta sẽ cho rằng bên kia muốn mưu đồ gia tài, như vậy khuê nữ về sau sao gả ra được, bất quá là bọn họ tự mình gậy ông đập lưng ông thôi, chúng ta cũng chậm rãi chờ là được."