Phan Phú Quý nổi giận, một quả phụ nuôi lớn nha đầu cũng dám kiêu ngạo như thế, đen mặt đang định phản kích, đã thấy Tiểu Hà hừ một tiếng đi ra cửa. Hắn mới phản ứng, hôm nay đến đây không phải vì cơn giận không đâu, nha đầu này còn có thể đắc ý được vài ngày, nghe nói đã đính hạ việc hôn nhân, dù sao về sau nàng cũng là nước hắt ra ngoài, nhà này chung quy sẽ do khuê nữ của mình đương gia, ai còn cùng nàng nhận biết làm gì.
Nghĩ như thế, Phan Phú Quý thậm chí thấy mình may mắn vừa rồi không phát hỏa, ngược lại cười hì hì nhìn thoáng qua bài trí khí phái phòng ở, quay đầu lại vẻ mặt hoà hoãn, nịnh bợ cười, "Thật sự là khó xử nhị vị trưởng bối chịu đi lại làm chủ."
Tiểu Hà không có tâm tư đi vào ngõ nhỏ còn quay đầu nhìn bọn họ, cũng may chưa đi cùng, vội vàng chạy vào trong viện, thở phì phò thấy Vương Thị đang ở cửa tiễn đưa, Hứa Thị và Giang Thị không biết nói gì khoái ý cười to, vừa vặn Cốc Vũ cầm một cái ki đi ra cửa.
Thấy nàng thở gấp, giận dữ cười nói một câu, "Ngốc tử, chạy nhanh như vậy làm gì, nương ngươi và bà bà không chạy mất."
Trong phòng vừa nói về Tiểu Hà, lúc này nghe lời của Cốc Vũ, hiểu ý nở nụ cười.
Tiểu Hà hổn hển thở, sốt ruột chạy vào trong phòng.
"Có chuyện gì? Sao hoang mang rối loạn như vậy?" Văn Thị phát hiện Tiểu Hà không thích hợp, hỏi.
Tiểu Hà thấy Vương Thị, Cốc Vũ đều ở trong này, nhất thời ngớ ra không biết nên nói hay không, thoáng do dự xong chỉ nói, "Nương, trong tộc Nhị thúc công, Tam thúc công tới, còn có Phan Phú Quý!"
Văn Thị thấy thần sắc Tiểu Hà có chút hoài nghi, nàng vừa nói ra tên Phan Phú Quý, lại thấy Vương Thị vài người đều ở đây, rất nhanh sẽ làm thông gia, nếu không nói về sau ngờ vực sẽ không tốt lắm, lại nói ở chung lâu như vậy còn không biết các nàng làm người sao?
Vì thế thu thần sắc, liếc nhìn các nàng một cái, rất cảm khái nói, "Việc này nói đến rất dài, là lúc trước cha Tiểu Hà ra ngoài mua bán, cùng Phan gia có chút lui tới, bọn họ còn từng... từng nói phải làm thông gia."
Khó trách Văn Thị nói thầm như thế, Vương Thị vừa nghe đến hai chữ thông gia có chút ngồi không được, nếu là sự thật, đem Tiểu Mãn đặt nơi nào? Trước kia sao không nói rõ ràng?
Cốc Vũ ở một bên nghe rất rõ ràng, nhìn bộ dạng Văn Thị cũng biết sự tình không đơn giản như vậy, nếu thật là thông gia, sao Văn Thị đợi đến lúc này mới nói ra, vì thế kéo ống tay áo Vương Thị, ý bảo nàng nghe trước đã.
Quả nhiên Văn Thị nói tiếp, "Chẳng qua sau này bọn họ kết phường buôn bán, lỗ vốn của cải cũng vét sạch, cha hắn bị bệnh mới nghỉ ngơi, sau này... sau này cha hắn cha bệnh nặng biết không trị được, nên giao phó về sau nếu không qua được thì đi tìm Phan gia, có lẽ có một ít giúp đỡ. Phan gia dù sao so với chúng ta khá hơn, sau này sinh ý càng thuận lợi."
Cốc Vũ nghe cảm thấy không thích hợp, hai nhà cùng buôn bán, vì sao một nhà thâm hụt tiền, lại bị chọc đến sinh bệnh? Còn Phan gia dựa vào cái gì càng tốt hơn? Bất quá nàng hiện tại quan tâm nhất không phải là chuyện đó, mà là vấn đề hôn nhân, "Văn thẩm, việc hôn nhân của Đại Lâm ca cùng Phan gia sau đó thế nào?"
Văn Thị cười khổ một tiếng, thở dài không muốn nói gì.
Tiểu Hà nhớ rành mạch, "Phan gia cũng không phải thứ tốt! Không chừng năm đó hại chúng ta, bằng không với tính tình của cha sao có thể làm liều vét hết của cải đi theo hắn buôn bán? Hừ! Lúc đó cha mới vừa đi không bao lâu, thúc bá sợ chúng ta đoạt đồ của bọn họ, lại e ngại ca ca không tốt đuổi chúng ta đi, toàn là âm ngoan thủ đoạn, còn không phải là vì muốn chúng ta buông tay, lúc đó chúng ta đi tìm Phan gia, người ta nói như thế nào? Hắn không thừa nhận chuyện đó, hiện tại vội vàng nịnh bợ."
Vương Thị, Giang Thị nhìn nhau. Cốc Vũ có chút hiểu được, Phan gia là loại người nịnh trên khi dưới, lúc đó không biết một nhà Tiểu Hà ăn bao nhiêu khổ, bằng không với tính tình bọn họ, sao có thể cùng hắn so đo như vậy.
Văn Thị có chút ngượng ngùng, "Để các ngươi chê cười, lúc đó thật sự là cùng đường, ta nghĩ cha hắn giao phó qua, phải thử đi tìm, tuy Đại Lâm tuổi không lớn, gần mười tuổi, tóm lại có thể đảm đương, còn tưởng theo đi ra ngoài, theo hắn có thể làm chút mua bán, mẹ con chúng ta cũng có cơm ăn, nào ngờ..." Nói xong, Văn thẩm rơi lệ.
Nhớ lại lúc bọn họ đến Đào trang, kham khổ như vậy vẫn cười, nếu không bị thương tâm sâu sắc đâu đến nỗi phải khóc như vậy.
Tiểu Hà nằm trên gối Văn Thị, đau lòng lay nàng, ngẩng đầu nói, "Nương, đừng khóc, chúng ta hiện tại tốt rồi, mọi chuyện đều đã đi qua." Nói xong lại đối với vài người Giang Thị nói: "Lúc đó Phan Phú Quý rất đáng giận, nói chúng ta ngay cả mái nhà đều không có, nói cực kỳ khó nghe, chúng ta không có gì hết, việc hôn nhân cũng bất quá là lúc đó say rượu nói, cha đã đi, muốn gì thì kêu cha đến nói với hắn mới được, ngươi nói đi rõ ràng là không chịu nhận sao? Nói chúng ta không cần cảm kích, còn nói chúng ta không cần tới nhà hắn, đối với danh dự khuê nữ hắn không tốt, vì giao tình của cha, ném cho chúng ta mười văn tiền."
Văn Thị chậm rãi thở dài một tiếng, "Chúng ta về tới Đào trang, sau đó các ngươi cũng biết, không nghĩ đến bọn họ hôm nay tới cửa, cũng không biết là tình huống gì, dù sao các ngươi yên tâm, chỉ cần ta ở đây, Tiểu Mãn là nàng dâu nhà ta, bọn họ không làm gì được chúng ta."
Vương Thị nghe tựa hồ cũng không có gì lớn lao, tâm tư người lớn nhất thời cũng không làm rõ, huống hồ đã nhiều năm qua không có lui tới, bây giờ đến cũng không hẳn vì việc hôn nhân, nên muốn khuyên bảo vài câu, "Đại Lâm đứa nhỏ này ta thấy cũng kiên định, bọn hắn hôm nay tới chưa chắc là chuyện này, không cần đa tâm, về xem sẽ biết."
Văn thẩm cười đang định đứng dậy, Tiểu Hà ở một bên đỡ, ánh mắt vừa chuyển, nhìn bên kia lộ vẻ không kiên nhẫn, như hận không thể đuổi bọn họ đi mới vừa lòng.
Cốc Vũ có chút nóng vội, nhất thời không thể làm rõ ràng từ đầu đến cuối, lại nói trong nhà không có ai có thể làm chủ, thấy Văn Thị phải đi, vội kêu lên, "Văn thẩm, đừng đi!"
Văn Thị ngừng bước chân, quay đầu nhìn Cốc Vũ, có chút không hiểu.
Cốc Vũ bất chấp, dù sao cũng không có người ngoài ở đây, "Sự tình chúng ta còn chưa minh bạch, xem ra bọn họ tới đối với chúng ta bên này rất rõ ràng, không thể vội vàng về không, hơn nữa Tiểu Hà không phải nói là trong tộc Nhị thúc công, Tam thúc công đều đến, khẳng định là muốn làm chủ gì đó, vạn nhất lại đưa ra lời hứa cũ gì đó, đối với chúng ta không có lợi, Đại Lâm ca thành thân sẽ không muốn trở về trong tộc."
Giang Thị vốn là người lanh lẹ, nghe Cốc Vũ thoáng nhắc tới rất đồng ý, "Đúng đúng đúng, trở về làm gì, vạn nhất buộc ngươi thừa nhận gì đó vậy ngươi sẽ nói như thế nào? Không đi, bọn họ còn có thể tìm tới chỗ này được sao? Hiện tại là thôn trang chúng ta, bọn họ còn dám ầm ĩ lật trời, các ngươi ở Đỗ gia thôn ra sao, ta nói này hai ông chú trong tộc cũng không phải người tốt gì. Ta không trở về!"
Tiểu Hà nghe nói như vậy sắc mặt vui mừng, Cốc Vũ nói không sai, không cần đi về cho bọn họ tính kế, "Nương, chúng ta vẫn nên hỏi thăm một chút lại nói, cứ như vậy làm, ta trở về nói tìm không thấy ngươi, bọn họ sẽ không thể làm ta khó xử, dù sao ta vừa nói sơ qua, nếu Phan Phú Quý dám gay chuyện, ta sẽ kêu to để người thôn trang đánh hắn ra. Dù sao chúng ta không có chút quan hệ gì với hắn."
Văn Thị cảm thấy biện pháp này không toàn vẹn, nhưng trong thời gian ngắn, không thể làm gì, nên ở trong phòng không đi ra.
Giang Thị cùng Tiểu Hà ở chung mấy năm nay, biết rõ tính tình nàng sẽ không chịu thiệt, nhưng vẫn là một đứa trẻ, nàng luôn đối đãi Cốc Vũ và Tiểu Hà như con, hơn nữa Tiểu Hà sẽ vào nhà mình, đâu thể để nàng chịu ủy khuất, "Tiểu Hà, bây giờ ngươi trở về, ta sẽ đến sau, ta không tin bọn họ còn có thể thế nào!"
Tiểu Hà không khó xử chút nào, dù sao ba người kia không đáng giá để gặp, để cho bọn họ lượng lượng cũng tốt, dù đi về nói tìm không thấy, mình cũng không sai, giờ này ngày này nhà mình không thể để cho bọn họ tuỳ ý đắn đo.
Ba người trong phòng đang có chút không kiên nhẫn, lại không biết nói cái gì. Phan Phú Quý đang nói lúc đó hắn đối với Đỗ gia hết lòng quan tâm giúp đỡ cỡ nào, mặc dù Đỗ gia đương gia mất, hắn còn ra tay tương trợ, tuy tiền không nhiều lắm, tốt xấu cũng là tận tâm tận lực, hiện tại Đỗ gia tốt hơn một chút, cũng không chờ nhà Phú Quý, vừa khéo đứa nhỏ hai bên cũng không nhỏ, vẫn nên thỉnh các trưởng bối làm chủ, tuy mẫu thân Đại Lâm còn tại, nhưng chung quy vẫn là con cháu Đỗ gia phải nghe theo ý tứ trong tộc mới được.
Hai người Nhị thúc công, Tam thúc công, nghe hắn nói rất đồng ý, cảm thấy mình đều trở nên trọng yếu không thể thiếu, bị hắn ca ngợi như vậy tự nhiên vui vẻ, lại nói đến nhà đưa lễ không cần bạc, đi tới một chuyến thì đáng gì. Huống hồ trong mắt bọn họ, Văn Thị bất quá là một phụ nữ, có thể có chủ ý gì.
Nào ngờ chờ Phan Phú Quý nói hết, không biết nói thêm gì, trà đã lạnh, tuy thời tiết còn chưa lạnh, cũng nên châm thêm trà, làm bộ cung kính đi qua hiến ân cần, "Các ngài theo ta tới đây thật sự chịu khổ, một quả phụ Đỗ gia không nghề nghiệp, thật không thể chu toàn, thế nào cũng không thể để các ngươi ngồi không ở đây đúng không? Ta thêm trà cho nhị lão ngài."
Cười mỉm chi mượn ấm trà thuận nước giong thuyền, nào ngờ ấm nhẹ hẵng, hắn đành phải cầm theo ra cửa, nhìn vào nhà bếp một chút lửa cũng không, tiến không được thoái cũng không xong. Vừa vặn thấy Tiểu Hà vào cửa, "Hà nha đầu! Sao bây giờ mới trở về! Cũng không nhìn sắc trời một cái!"