Điền Viên Cốc Hương

Chương 139 - Chương 4: Ai đúng ai sai

Trước Sau

break
An Cẩm Hiên thấy mình vô duyên vô cớ biến thành trộm cướp, giận quá, hét lớn một tiếng, "Chúng ta bán đồ, là chính ngươi không nói đạo lý, hiện tại chính là còn chúng ta ..."

Còn chưa nói xong, An Cẩm Hiên đã bị chế trụ, tuy hắn biét chút võ công, đối phó với 1, 2 người không thành vấn đề, nhưng đối phương có bốn người, hắn không thể tránh thoát, cắn răng giận dữ.

Người gọi Trung Nhi xem ra là cháu ngoại trai của lão bản kia, lúc này nhìn lão bản nói: "Cậu, hắn đoạt bao nhiêu đồ của ngươi?"

Nhất thời lão bản kia không có phản ứng gì.

An Cẩm Hiên cười lạnh một tiếng, "Thì ra là cấu kết với nhau, khó trách ta nói một lão bản hàng thêu lại kiêu ngạo như thế, dám tùy tiện cắt xén của người khác."

Người kêu Trung Nhi giận quát một tiếng, "Im miệng!"

An Cẩm Hiên trợn trắng mắt, quay mặt qua một bên.

Lão bản sờ đầu mình, vẻ mặt đau khổ, đương nhiên không chịu thừa nhận là mình sai, ai kêu cháu ngoại trai của mình là người nha môn, "Bọn họ còn nói là đến mua đồ, không trả đủ bạc còn mơ tưởng lấy đi, may mắn ta phát hiện, ai ngời thằng nhãi này động thủ, nếu các ngươi không kịp thời đuổi tới, thật sự là phiền toái."

An Cẩm Hiên thấy hắn bẻ cong sự thật, lắc đầu, hừ lạnh một tiếng, "Ngươi dám nói này bức tranh thêu là ngươi thêu? Là chính ngươi? Ngươi là cháu ngoại trai của hắn là người nha môn? Dám thiên vị riêng tư! Dù sao ở đây nói cũng không rõ ràng..."

Người giữ An Cẩm Hiên nhân giận quát, "Lớn mật, ai không biết danh hào Thạch Bộ đầu, ngươi tên trộm này tang chứng cũng có còn dám kiêu ngạo như thế!"

Người kêu Thạch Trung xoay mặt hỏi lão bản, "Cậu, ngươi nói bọn họ tới trộm đồ giựt tiền?"

Lúc này lão bản không khỏi có chút đắc ý, trong lòng nghĩ ăn chặn mấy thứ này đáng giá, cửa hàng của mình sinh ý không tốt, bán đi cũng là một khoản tiền. Lại nói bảo bối khuê nữ của mình không biết như thế nào, coi trọng bức tranh thêu này, lúc trước nói là cho phụ nữ của mình, kỳ thực là cho khuê nữ bảo bối cầm, để dành dỗ khuê nữ của mình cũng tốt. Tiểu tử này quần áo trên người rách tung toé không chừng thật là trộm, chỉ biết đến lợi ích của mình, lại nói cháu ngoại trai là Bộ đầu, chẳng lẽ có thể bỏ mặc mình?

Thấy tình trạng như vậy, dĩ nhiên hắn một mực chắc chắn, "Là như thế này, hắn lấy đồ trong bao của ta, còn có một tiểu nha đầu, vốn ta nghĩ bất quá là hai đứa trẻ, ai ngờ lừa tiền bị ta phát hiện, thằng nhãi này lại động thủ, lúc các ngươi vào không thấy hắn còn đè ta sao? Còn hỏi nhiều như vậy làm gì? Mau mang đi mang đi, trì hoãn sinh ý của ta!"

Thạch Trung nhìn chằm chằm An Cẩm Hiên, An Cẩm Hiên không khiếp sợ, trào phúng nhìn lại.

"Kết quả như thế nào?"



Lão bản nghe cháu ngoại trai hỏi An Cẩm Hiên như vậy, nóng nảy, "Trung nhi, Trung nhi, đừng nghe hắn bậy bạ!"

An Cẩm Hiên nhìn Thạch Bộ đầu nói: "Ta không muốn nói, ta sợ nói bao nhiêu cũng phí lời, nơi này không nói lí lẽ, dù sao ngươi muốn dẫn chúng ta đi, đến bên kia lại nói!"

Thạch Trung cũng không nói nhiều, "Một khi đã như vậy, liền theo chúng ta trở về."

Vừa nói vừa thu thập bức tranh thêu trên quầy, lão bản muốn cầm lại, không cam lòng, "Ta đã nói tiểu tử này và nha đầu kia là một bọn, hai người trước sau đi vào, cho rằng có thể lừa dối được ta, lần trước ngươi không phải nói gần đây có người lừa đảo phải cẩn thận sao? Ta ngàn cẩn thận vạn cẩn thận vẫn bị, nói không chừng bao nhiêu người đã bị bọn họ lừa gạt đâu, phải bắt về, thứ này là của cửa hàng của ta, Trung nhi, ngươi cần phải trả lại cho ta mới đúng."

An Cẩm Hiên vừa nghe lão bản nói là bọn hắn thông đồng, An Cẩm Hiên liền xung lên, lại không thấy Cốc Vũ, chợt nhớ tới ánh mắt Cốc Vũ lúc này liền hiểu, hiện đã chạy ra ngoài, hắn an tâm.

Trở ra cửa, Thạch Trung quay đầu nhìn lão bản nói: "Cậu là người chỉ chứng, nhất định phải đi theo chúng ta trở về, ngài còn thất thần làm gì?"

Lão bản vỗ tay, "Ai u ai u, thật là phiền toái, bị trộm hại không buôn bán được..."

An Cẩm Hiên không thể tránh thoát, lại hừ lạnh một tiếng, "Còn nói là không cấu kết, nếu ngươi không nhận định ta là trộm như lời cậu ngươi nói, sao trói ta như vậy, ta cũng không phải phạm nhân, chúng ta bán bức tranh thêu cho cậu ngươi, bị cắt xén tiền không nói, còn bị cắn ngược lại một cái, rất buồn cười là, trói ta đi, ngược lại cậu ngươi nghênh ngang đi, dựa vào cái gì? Dựa vào cháu ngoại trai làm Bộ đầu?"

Thạch Trung đen mặt, nhìn mấy người kia vung tay lên, "Buông ra!"

Những người đó không phục, "Thạch Bộ đầu, tiểu tử này tâm địa gian giảo, vạn nhất chạy làm sao bây giờ?"

Thạch trung lại nói, "Buông ra, còn có thể chạy sao!"

Vì thế An Cẩm Hiên và lão bản đi về phía trước, Thạch Trung mang theo người bốn phía đi theo, về hướng nha môn.

Lúc Cốc Vũ thấy mấy người kia vào cửa liền phát hiện không thích hợp, kêu là cậu, lão bản lại là người như vậy, An Cẩm Hiên và mình dĩ nhiên không đối phó được. Trong nháy mắt, hai người nhìn nhau, Cốc Vũ liền hiểu rõ, tuy trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng cũng ổn định tinh thần, An Cẩm Hiên mượn cơ hội làm khó dễ, thừa dịp lực chú ý của bốn người đều trên đầu An Cẩm Hiên, Cốc Vũ vội chuồn đi, chạy tới tửu lâu kêu Hứa Thế Cùng.

Lúc Cốc Vũ kéo Hứa Thế Cùng ra đến đường, vừa vặn thấy An Cẩm Hiên và lão bản đi phía trước, phía sau là bốn người, một trong số đó là cháu ngoại trai lão bản, tâm Cốc Vũ thót lại, lại nhìn bộ dạng An Cẩm Hiên chết không loạn, rất trấn tĩnh, phảng phất như mình không bị áp giải, mà là tôi tớ, chậm rãi đi ngang qua cửa tửu lâu.

Cốc Vũ choáng váng, cố ổn định tinh thần nói: "Cậu, Cẩm Hiên ca khẳng định bị bọn họ bắt được, ngươi nói làm sao bây giờ đây?"



Hứa Thế Cùng hung hăng thóa mạ nhổ một bãi nước bọt, "Lôi lão bản thật sự không phúc hậu, đã sớm nghe nói hắn buôn bán không uy tín, không biết lúc này lại là chuyện gì. Cốc Vũ, ngươi đừng hoảng hốt, ta kêu người đi hỏi thăm một chút, Thạch Trung Bộ đầu là người không nói tình cảm, sẽ không oan uổng người tốt, ngươi nói với ta là chuyện gì mới được."

Tim Cốc Vũ vẫn đánh bùm bùm không ngừng, trong đầu có thành kiến, tiệm buôn bán cấu kết với người nha môn, còn là thân thích, An Cẩm Hiên vào nha môn nhất định có lý cũng không thể nói rõ. Cẩm Hiên ca đi, không biết có bị quất roi dụng hình gì không. Cốc Vũ càng nghĩ càng sợ, tựa hồ trước mắt mình là nhà tù xiềng xích mình đã xem trong phim truyền hình trước kia, nàng lập tức hoảng hốt, tâm như bị nhéo, miệng trương trương nhưng không nói nên lời.

Hứa Thế Cùng thấy vậy cũng không hỏi nhiều, đưa nàng về tửu lâu, kêu chưởng quầy lấy nước cho nàng, hắn thuận tiện đi xem lập tức sẽ trở lại.

Qua một lát, Hứa Thế Cùng trở lại, nói là đã nhờ người đi thám thính tin tức, hỏi Cốc Vũ trở lại bình thường chưa.

Cốc Vũ uống một hơi hết chén nước, không kịp lau nước ở khóe miệng, "Cậu, là chuyện như vậy, vừa rồi ta đi tìm Cẩm Hiên ca, vừa đi qua nghe hắn ầm ĩ với lão bản. Nguyên lai chúng ta đã thoả thuận xong, đem bức tranh thêu của nương và tỷ tỷ còn có Tiểu Hà bán cho cửa hàng kia, nhưng họ không đồng ý giá đó, nên đề nghị gửi bán như gửi bán song cửa sổ lúc trước, còn thoả thuận bán đi một cái cho hắn 5 văn tiền, lúc này hắn nói là bán sáu mươi văn một cái, lúc đang cùng Cẩm Hiên ca tính bạc, người khách mua bức tranh thêu nói là mua tám mươi văn, không nhường nhau làm ầm ĩ lên, chúng ta đã nghĩ cầm về mấy thứ kia, khong ngờ lão bản khi dễ chúng ta trẻ con, dám nói chúng ta là trộm, nên không trả. Cẩm Hiên ca giận quá, liền động thủ với hắn, kêu hắn trả đồ cho chúng ta, vừa vặn Bộ đầu gì đó đến, ta thấy không thích hợp vội chạy tới gọi ngươi."

Hứa Thế Cùng nghe xong vỗ cái bàn, "Giữa ban ngày lại làm ra chuyện như vậy, cũng không sợ sét đánh ! Cốc Vũ ngươi yên tâm, đen là đen trắng là trắng, qua bên kia dĩ nhiên là chỗ nói rõ lý lẽ, ngươi thấy Cẩm Hiên vừa rồi cũng không phải bị áp giải đi, thuyết minh sự tình còn chưa rõ ràng."

Cốc Vũ nói xong bình tĩnh hơn, "Không chừng chủ quán kia thật sự nói Cẩm Hiên ca là trộm, lúc đó Bộ đầu thấy Cẩm Hiên ca bẻ tay lão bản, tuy mình có đạo lý, nhưng sợ khó giải thích!"

Hứa Thế Cùng cũng luống cuống, nếu thật sự không được phải nhờ người chuẩn bị, dù sao không phải chỉ là chuyện của mấy bức tranh thêu sao, hắn an ủi Cốc Vũ.

Tuy Cốc Vũ kích động, trong lòng vẫn hiểu, "Cậu, vạn vạn lần không thể, chúng ta có lý mà không nói rõ, người ta sẽ cho rằng chúng ta có tật giật mình."

Cốc Vũ đi thong thả hai vòng trong tửu lâu, vẫn không có biện pháp, "Chỉ có thể làm như vậy, cậu ngươi nhanh đi đón tỷ tỷ và nương ta, các nàng thêu đại khái người nơi này không thể làm, kêu các nàng mang theo này nọ, ít nhất có thể chứng minh, ta phải đi cùng Cẩm Hiên ca ngay."

Hứa Thế Cùng sao để Cốc Vũ đi lúc này, "Ta kêu đại bá Thấm nhi đi đón nương ngươi và Tiểu Mãn, nhưng ngươi ngàn vạn lần không thể đi."

Cốc Vũ không nghe theo, nói dù gì cũng phải đi, "Cậu, sự tình thế nào ta rõ ràng nhất, dù sao ta cũng có mặt ở đó, vạn nhất lão bản một mực chắc chắn ta lừa hắn rồi chạy, cho dù Cẩm Hiên ca có hàng vạn cái miệng cũng không biện minh được, không bằng ta thoải mái tới, Cẩm Hiên ca không đến mức chịu thiệt, ngươi cũng nói qua Thạch Bộ đầu làm người như thế nào, nói vậy sẽ không quá đáng với chúng ta."

Hứa Thế Cùng nhìn Cốc Vũ, nghĩ nàng nói cũng có đạo lý, nhưng hắn không thể để Cốc Vũ một mình đi qua, vì thế kêu ca ca mình đi đón Tiểu Mãn và Vương Thị, càng nhanh càng tốt, sau đó liền đi nha môn, đem sự tình nói rõ ràng.

Ra tới cửa, Hứa Thế Cùng dừng lại, nhìn chưởng quầy phân phó hai câu.

Cốc Vũ tâm loạn như ma, căn bản không nghe hắn nói cái gì, trái lại tự đi ra ngoài.
break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc