Thanh âm kéo dài âm điệu đặc biệt khoa trương, làm Cốc Vũ ngẩn ra, thầm đoán ra là loại người nào, nàng quay đầu lắp bắp kinh hãi.
Ở một đầu sân, nếu không do mình thấy người kia, chỉ cần người đó đi thoáng qua, rất đập vào mắt người ta. Áo đỏ thẫm quần xanh chuối, còn chú ý chải chuốt, giầy thêu rực rỡ so với đại cô nương còn sáng hơn, người không cao, áo đỏ quần xanh còn ngại không đủ, trong tay cầm theo một cái khăn vàng. Cốc Vũ lắc đầu cười, một thân hồng hồng xanh xanh cũng chỉ là Hoàng bà mối mới ăn mặc như thế.
Hoàng bà mối lắc lư khăn trong tay, thắt lưng đã có chút thô, lại cứ vặn vẹo, bả vai cũng chói mắt theo, lúc này nàng cứ một bước lắc ba cái đi tới. Nàng nói nàng đã hơn ba mươi, nhưng có người nhớ được, rất nhiều năm trước nàng đã nói như vậy, nhất thời thiệt giả khó phân biệt. Dù sao nàng bình thường là như thế, mọi người không thấy nàng có gì không ổn. Mặt nàng đầy phấn, thoa son, tóc bóng lưỡng, không giống phụ nhân thôn trang dùng lược gỗ thấm nước chải đầu, Hoàng bà mối dùng dầu, ai kêu người ta làm mai có tiền đâu.
Lúc này Hoàng bà mối đã lắc lư đến trước mặt, vẻ mặt giống giận dữ lại như không giận dữ, mặt nhăn nhíu, nhưng phấn không rơi xuống, "Ta chạy đến nhà các ngươi mệt chết, cô nương, mau cho ta miếng nước."
Cốc Vũ đi lấy nước, Hoàng bà mối lại kéo nàng, tinh tế híp mắt đánh giá cẩn thận, như là đánh giá hàng hóa quan trọng.
Cốc Vũ thấy ánh mắt của nàng như một loại bệnh nghề nghiệp, nổi da gà, vội tránh thoát tay nàng, đi vào cửa.
Hoàng bà mối lại nhìn một hồi phía sau nàng, xong mới quay đầu nhìn Giang thị và Hứa Tần Thị nói: "Ta không phát hiện nhị cô nương đẹp như vậy, lúc trước chỉ biết đại cô nương rất tốt, cả nhà này thật có phúc, con cái ai cũng tốt, ngươi xem nhị cô nương cơ trí, đại cô nương nhã tĩnh, gia đình càng không cần phải nói, vài người khác không kém, vài năm nay a, ta cũng không biết phải đến viện này bao nhiêu lần!"
Hạ Xuyên nghe lời này tựa hồ là tốt, cũng nói, "Còn có ta, còn có ta!"
Giang thị buồn cười, đem Hạ Xuyên ôm qua bên cạnh, kéo Hoàng bà mối ngồi xuống, "Trong phòng trẻ con nhiều, nếu ngài không ghét bỏ chúng ta nói ở đây được không? Có một số việc không thể để trẻ con biết, dù sao trong viện mát mẻ lại sảng khoái ."
Hoàng bà mối là người không so đo, "Ta còn ngại trong phòng buồn đâu, đại muội tử ngươi đúng a, ngồi ở đây được rồi."
Hứa Tần Thị để Hoàng bà mối ngồi xuống, vào phòng gọi Vương Thị và Văn Thị, lúc đi ra thấy Hoàng bà mối trợn mắt nhìn đồ chơi của mấy đứa nhỏ.
Tiểu Mãn, Cốc Vũ và Tiểu Hà ở lại trong phòng, để người lớn bàn chuyện dưới gốc cây trong sân.
Mọi người đều biết người này là ai, Tiểu Hà mân miệng cười, tròng mắt vừa chuyển, "Sẽ không là chuyện của Kinh Trập ca đi, đã chạy không biết bao nhiêu lần, không biết lần này lại là cô nương nhà ai. Lần trước nói là nhà phú hộ nhưng không được, không biết đến cùng Kinh Trập ca muốn kểu người gì, dù sao về sau muốn khảo tú tài thi cử nhân, khó trách có nhiều người muốn đề thân."
Cốc Vũ chỉ vào trán của nàng, "Ngươi lo nhiều quá, ca ngươi còn chưa thành thân a, nói không chừng lúc này nói chuyện của Đại Lâmca."
Tiểu Mãn giận liếc các nàng một cái, "Các ngươi còn nhỏ, miệng đã nói này đó, xem là được!" Nói xong Cốc Vũ và Tiểu Hà ngược lại nở nụ cười, "Cẩm Hiên và Giang Sinh cũng có khả năng."
Ba tiểu cô nương ở trong phòng đoán mò, nhất là Tiểu Hà và Tiểu Mãn, Tiểu Mãn đã qua mười bốn, ngày thường chuyện như vậy cũng nghe nhiều, Hứa Tần Thị thường cùng nàng nói này đó chê cười, không bao lâu nữa cập kê xong là bắt đầu thảo luận việc hôn nhân, lúc này tự nhiên không khỏi tò mò. Tiểu Hà mười hai, loại chuyền này tự nhiên cũng không xa lạ, thôn trang có nhiều cô nương đều từ từ đính hôn, sẽ có một ngày đến phiên các nàng, trong lòng có một loại rung động cùng kích động không rõ.
Cốc Vũ không nghĩ đến phương diện này, mình bất quá mười hai tuổi, nếu ở trước kia, cái gì cũng không hiểu, muốn ưu phiền, cũng là chuyện vài năm sau, dù sao lúc Linh Nga xuất giá cũng không nhỏ, chuyện tương lai sau này lại nói.
Đang sững sờ, Hạ Xuyên vui vẻ chạy tới kéo tay Cốc Vũ, "Nhị tỷ, nhị tỷ, nhanh đi!"
Tiểu Mãn ôm Hạ Xuyên, "Người lớn bàn chuyện, ngươi đi quấy rối cái gì! Một dạng với nhị tỷ ngươi, còn nhỏ mà lo đủ thứ!"
Hạ Xuyên giãy dụa, "Bà mối nói muốn để đại tỷ đi nhà người khác, ta không cần đại tỷ đi, vừa rồi nàng còn hỏi ta, nhị tỷ ngươi mau đuổi nàng đi!"
Cốc Vũ không nói gì nhìn trời, tiểu tử này không hiểu gì, chuyện tình cảm cũng quan tâm, cảm tình trong lòng tiểu thí hài lànhư vậy sao?
Chuyện như vậy nàng dĩ nhiên không đi, chỉ là chuyển ghế đến cửa, vừa đùa với Hạ Xuyên vừa cố ý ra vẻ vô tình nghe động tĩnh bên ngoài.
Hoàng bà mối lúc trước đã từng nói đến chuyện Kinh Trập, tính cả nàng, không ít bà mối đến cửa, đều bị Vương Thị từ chối, nàng là mèo rình cá, dám đến nói việc hôn nhân Kinh Trập, không bằng đập đổ bảng vàng của mình.
Lúc này nàng tự cho là tốt, nói, "Đại muội tử, là chuyện tốt, ngươi nhìn đi, ta hiểu rõ nhà các ngươi, tuy không có nhà ngói, nhất định sẽ không kém, Kinh Trập còn đọc sách, các ngươi chỉ tính không có trở ngại, về sau hắn đi thi tú tài đều phải chuẩn bị, không có chút của cải thế sao được chứ? Lần này hộ nhân gia, cả nhà chỉ có một khuê nữ, thương yêu hết mực, đương gia cũng cởi mở, nói chi phí cho Kinh Trập đều từ hắn chi ra, về sau thương như con trai, quản lý sinh ý trong nhà, về sau mọi thứ còn không phải để cho bọn họ, ngươi cũng không biết, thôn trấn có hai tiệm thêu đều là của nhà bọn họ..."
Vương Thị nghe cảm thấy không thích hợp, vốn chuyện này nàng không thể làm chủ, nhưng nghe ý tứ này chẳng lẽ muốn Kinh Trập làm rể? Nghĩ tới chuyện này nàng sầm mặt xuống, "Không cần phải nói, không thương lượng."
Hoàng bà mối uống môt ngụm nước, liếc Vương Thị một cái, "Đừng quyết định nhanh như vậy, nên hỏi đương gia một chút, bên kia thật dễ dãi, nói về sau nếu trúng tú tài cử nhân vấn để khuê nữ đi lại như cũ..."
Còn chưa nói xong, Vương Thị lắc đầu, sắc mặt xanh mét thiếu chút đuổi người đi.
Giang thị cũng tức giận, "Chuyện này ta thấy không được, nơi nào có như vậy, không trúng cử là ở bên kia luôn, nếu trúng mới có thể đi lại, tức là thiên kim tiểu thư không thể đến nơi này phải không? Cứ cho là nàng nguyện ý đi lại, Kinh Trập cũng không tìm người như vậy, chỉ là hai cửa hàng thôi, có thể kiêu ngạo thành như vậy? Chuyện như vậy là ta, ta cũng không đồng ý."
Hoàng bà mối quen nhìn việc này, da mặt thật dày, cũng không có cảm thấy mình không có mặt mũi, như cũ tươi cười nói, "Chuyện như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm, ta không rõ, đứa nhỏ nhà các ngươi tốt, là nhân tài, sao lại ở thôn trang, chẳng lẽ còn có thể bay lên trời được sao, ngươi nói đi muốn dạng cô nương nào, ta không cần chạy tới chạy lui như vậy."
Một câu nói đó, Vương Thị không biết trả lời thế nào, Kinh Trập đã gần mười sáu, người đến cầu hôn mỗi ngày một nhiều, chỉ nói Hoàng bà mối này, không biết đã chạy bao nhiêu lần, đáng tiếc cha ruột Kinh Trập đến bây giờ sống hay chết còn không biết, sao có thể dễ dàng đồng ý việc hôn nhân của hắn, thế sự vô thường, ai biết cha Kinh Trập khi nào trở về, cưới vợ là chuyện cả đời, đâu dễ dàng làm chủ.
Thấy nàng sửng sốt, Hoàng bà mối tự cho là trường hợp mình gặp qua trước đây. Thường có chuyện như vậy, nàng thấy thích hợp, có đôi khi là nhà trai phó thác, mình qua bên kia nói, nhà gái tìm chuyện bất mãn, đơn giản muốn nhà trai thêm vài thứ hoặc qua một thời gian mới định đoạt, miễn cho truyền ra làm người khác cho rằng mình vội gả khuê nữ, lúc này tình huống không giống với, nhưng không khác mấy, ai kêu người ta nuôi dạy con tốt, đắn đo một ít cũng là bình thường.
Vương Thị sửng sốt rồi bình tĩnh lại, ngồi xuống, "Đứa nhỏ còn nhỏ, chờ hắn cha về thương lượng, cũng muốn hỏi ý của hắn ý."
Hoàng bà mối nghe nói như vậy, theo câu chuyện nói tiếp, "Đã như vậy, thương lượng đi rồi cho ta một câu lời chắc chắn ."
Hứa Tần Thị và Văn Thị không nói gì thêm, chỉ nói Hoàng bà mối nóng vội.
Sự tình cũng nói xong, tưởng Hoàng bà mối đi, đáng tiếc nàng không đi, uống nước lại xả đến việc trên người.
Giang thị thấy nàng không đi, ngược lại nhìn vào phòng đánh giá, cười nói: "Kinh Trập không có ở đây, tiểu tử của ta không nhỏ, ngươi nên lưu tâm, về sau có ai thích hợp nói cho ta nghe một chút đi, không thể thiếu lễ cho bà mối ngươi. Còn có Đại Lâm, so với mấy đứa này đều lớn, ngươi cũng lưu tâm, chúng ta không cần nhiều phú quý, nhà thôn trang thành thực, bộ dáng tính nết không trở ngại là tốt rồi."
Hoàng bà mối vui vẻ, vỗ tay cười, "Công tử nhà lí chính còn chưa đề thân à?"
Giang thị cười, "Cái gì công tử với không công tử, nghe không quen, nhưng đừng câu nệ nghi thức xã giao với ta, ta nghe không quen."
Hoàng bà mối chuyển câu chuyện, "Chuyện Kinh Trập không thành, đại muội tử ngươi chớ trách ta. Ta còn có một mối người ta nhờ vả, chỉ sợ cũng không hợp ý, chính là một hộ nhân ở thôn lớn, ta không gạt các ngươi, trong nhà không có trở ngại, ở nhà ngói, nhưng huynh đệ nhiều, tổng cộng năm người, ta cảm thấy khuê nữ nhà ngươi thích hợp, nên nói."
Lúc này trong lòng Vương Thị còn so đo chuyện Kinh Trập, tâm loạn, đâu còn nghĩ đến chuyện Tiểu Mãn.
Giang thị thấy thần sắc của nàng, hiểu nên cười để việc trong tay xuống, đi qua kéo Hoàng bà mối, "Ngươi coi ngươi, vừa rồi hỏi Hạ Xuyên ta còn tưởng là đùa, nào biết chuyện không thành, chuyện của ca ca còn chưa có định xong, sao đến phiên muội muội được, Tiểu Mãn mới bao lớn, không cần thành thân nhanh như vậy. Ta hiểu rõ, ngươi chân chạy sao lười như vậy đâu?"
Nói một hồi Hoàng bà mối có chút không hiểu.
Giang thị cười, "Bằng giá nào cũng phải nói thành một mối hôn nhân sao, Kinh Trập không thành thì nói Tiểu Mãn, Tiểu Mãn không thành còn có Đại Lâm, Giang Sinh, Cẩm Hiên, thật sự không được có phải không phải Tiểu Hà cùng Cốc Vũ cũng muốn?"
Mọi người cười ha ha, Hoàng bà mối đại khái cũng cảm thấy việc này không thích hợp, cười cáo từ.
Hạ Xuyên thấy nàng đi rồi, chạy nhanh tới hỏi, "Nương, có phải người này muốn dẫn đại tỷ đi, không được!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ sốt ruột, Hứa Tần Thị vỗ lưng hắn, "Không uổng phí đại tỷ ngươi thương ngươi, yên tâm đi, không mang nàng đi."
Hạ Xuyên như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, lại lắc đầu, than thở nói, "Nếu vừa rồi nhị tỷ ra đuổi nàng đi thì tốt rồi."
Đêm đó, Vương Thị thương lượng với Lí Đắc Tuyền việc này, "Cha hắn, ngươi nói phải làm thế nào mới tốt? Cách vài ngày có người tới cửa, hiện tại còn dễ nói, vạn nhất qua hai năm nữa không biết tìm có gì."
Lí Đắc Tuyền ồm ồm đáp: "Không cho nàng đến là được, tuy chúng ta nuôi Kinh Trập vài năm nay, nhưng đến lúc đó bộ dáng Tô đại nhân như thế nào chúng ta cũng không biết, Nhị Thúc Công thường vào thành, ta đã thử thăm dò hỏi qua hai lần, cũng không có tin tức, chúng ta không thể tự chủ trương."
Vương Thị gật đầu, thở dài một hơi, ánh mắt có chút ướt, "Đứa nhỏ này là người có hiểu biết, ta sợ ủy khuất hắn, sắp mười sáu tuổi, vạn nhất qua hai năm không có tin tức, thật sợ trì hoãn hắn."
Hai người thở dài, cũng không có chủ ý gì.
Một lát sau, Lí Đắc Tuyền nói: "Nhị Thúc Công nói hiện tại bên ngoài rất loạn, đi ra ngoài có chút sợ, không bằng ở mình thôn trang, chúng ta không thể sơ xuất, đợi yên ổn hơn lại đi xem, trước mắt chỉ có thể nuôi Kinh Trập thôi, chính là... Ai, việc hôn nhân không thể gấp, hiện tại kêu Kinh Trập, đọc sách nhiều năm như vậy sẽ đi thi, ngươi nói muốn hắn đi cũng chỉ có thể dùng danh nghĩ Lí gia chúng ta đi, thi đỗ bên kia không có chuyện gì thì thôi, ngược lại làm cho người ta không về nhà được, về sau sự tình náo lớn cũng không tốt, nếu không để hắn đi thi, tiếp qua vài năm cũng thật là trì hoãn đứa nhỏ này..."
Đang lúc khó xử, truyền đến thanh âm mở của, là thanh âm Kinh Trập.
Vợ chồng vội mở cửa ra.
Kinh Trập vào cửa, nhẹ nhàng đóng cửa, bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Lí Đắc Tuyền và Vương Thị.
Hành động này dọa bọn họ nhảy dựng, vội đỡ lên, Kinh Trập không đứng dậy, quỳ trên mặt đất nói: "Cha, nương, hôm nay ta biết Hoàng bà mối qua đây, sự tình trong nhà còn như vậy, ta nơi nào có thể thành thân, ta cũng biết cha mẹ khó xử, chỉ cần lần tới đến nói ta ở trong thành đã đính thân là được. Chuyện khác sau này chúng ta lại nói."
Vương Thị lo lắng, "Nhưng nếu qua vài năm vẫn như hiện tại, cũng không nên trì hoãn ."
Lí Đắc Tuyền không lo lắng nhiều, "Được, con trai, ngươi mau đứng lên, cha đồng ý ngươi."
Kinh Trập quỳ gối như cũ, mắt tựa hồ có lệ, lại gắt gao nhịn xuống, "Cha, nương, còn có một yêu cầu khác."
Nói tiếp: "Ta đọc sách nhiều năm như vậy, tình huống trong nhà các ngươi cũng chưa nói gì, nếu hiện tại phải đi dự thi, chính là ta... Ta không rõ phụ thân ta ra sao, cho nên..."
Nói xong liền khóc ra, Vương Thị kéo hắn đứng lên, vỗ lưng đứa nhỏ, đau lòng không thôi, nhiều năm trôi qua, nàng sớm đã đem hắn thành Kinh Trập, chỉ là tâm tư đứa nhỏ này sâu kín, bình thường yên lặng không nói gì, chuyện như vậy không nói với người khác, chỉ sợ nghẹn hỏng rồi.
"Con trai, cha không thể làm gì, ngươi cũng lớn như vậy, có thể tự làm chủ, mặc kệ ngươi làm gì, cha mẹ đều duy trì ngươi."
Kinh Trập vừa rơi lệ vừa nói: "Ta nghĩ qua hai năm, đợi đến lúc ta mười tám, nếu một chút tin tức bên kia đều không có, ta lợi dụng thân phận Kinh Trập đi dự thi, nếu có việc, các ngươi đều là cha mẹ ta, chỉ cần các ngươi không cần ta ..."
Nói tới đây không nói được nữa, ba người ôm nhau khóc.
Tìm kiếm với từ khoá: 3 thành viên đã gởi lời cảm ơn Rongreu về bài viết trên: nhócckuot, ngocthuy033, nevercry1402 Hôm qua, 20:16 Rongreu Lớp phó văn thể mỹ Ngày tham gia: 22.03.2016, 09:18
Bài viết: 141
Được thanks: 1029 lần
Điểm: 11.67
Re: [Xuyên không - Điền văn] Điền Viên Cốc Hương - Thẩm Duyệt - Điểm: 12 Q2 - Chương 3: Tiền tài là mầm tai hoạ
Mấy ngày sau khi Hoàng bà mối đến nhà làm mối, sự tình phai nhạt, không có ai nhắc tới.
Cốc Vũ thường đi Miêu thị y quán ở trấn trên, Cốc Vũ học rất mau, ngày thường nếu Miêu lão tiên sinh hỏi gì nàng đều có thể trả lời, chỉ là có khi không biết có phải vì Cốc Vũ biết nhiều thứ, hiện đại cổ đại thường trộn lẫn, có đôi khi tên thuốc hoặc liều lượng có chút sai biệt, kết quả là, Miêu lão tiên sinh như cũ không cho nàng khám bệnh, nói là nàng hỏa hậu còn không đến, huống hồ nàng cũng còn quá nhỏ, về sau chậm rãi thì tốt rồi.
Cốc Vũ không nghĩ nhiều, dù sao nàng cũng không một lòng một dạ chẩn đoán, chính là cảm khái lúc trước mình học y bất quá vì thần tiên quả mới thuận miệng đồng ý, sau thấy có tác dụng mới tiếp tục học, nếu kêu nàng đặt hết tâm tư ở y thuật, làm một nữ y nàng làm không được. Mặc dù hiện tại, Cốc Vũ vẫn điền đầu nghĩ cách kiếm tiền, tiền từ máy tuốt hạt cũng không đủ xài, nàng lại không muốn Lí Đắc Tuyền đi làm công cho người ta, sự tình lần trước còn là bóng ma. Đại ca Kinh Trập cũng không nhỏ, tỷ tỷ Tiểu Mãn cũng sắp mười lăm, Hạ Xuyên quá nhỏ cũng không muốn để hắn chịu khổ, tóm lại còn cần nỗ lực.
Miêu lão tiên sinh cũng nhìn ra Cốc Vũ không một lòng một dạ học y, cũng không cưỡng cầu, chỉ là chậm rãi xem.
Cốc Vũ lúc này đi y quán, nghe tiểu nhị nói thần tiên quả đã có quả, vui sướng chạy tới nhìn một hồi, càng không có tâm tư nghe sư phụ dạy và học, trong đầu nghĩ đến vài mẫu thần tiên quả của nhà mình, năm trước đã chiết cây, bộ dạng không sai, không biết hiện tại lớn lên trông thế nào, thường đi xem, giữa khoảng cách 2 cây còn trồng một ít mặc sinh, năm nay mặc sinh y quán dùng không cần lo, chỉ cần muốn là có thể nhổ mang đến.
Có lẽ ra cửa sớm hơn ngày xưa, xe trâu An Cẩm Hiên đánh không có chờ ở cửa, Cốc Vũ cười mỉm, nghĩ dù sao sắc trời còn sớm, mình đi dạo một chút. Dù sao mình và An Cẩm Hiên đã hẹn rồi không ở y quán thì ở tửu lâu, luôn gặp nhau.
Cốc Vũ đi ra con đường lát đá phía sau, đầu hạ ánh mặt trời tà tà chiếu vào, trong ngõ nhỏ có phụ nhân mang theo rổ đi ra bờ sông phía sau trấn giặt quần áo, cũng có nhà nhỏ, làm một it nến hoặc là chưng một ít điểm tâm bày quán trên đường cái bán, trong ngõ nhỏ đứa nhỏ cũng giúp đỡ nhà làm việc, cũng có đứa chạy đùa trong ngõ nhỏ. Cốc Vũ đi trên đường lát đá cảm thấy đặc biệt bình tĩnh, hết thảy đều rất tốt đẹp, người bình thường có người bình thường ngày, hộ nông dân đi trấn trên bán đồ mình trồng, chậm rãi qua cuộc sống của mình.
Không có gì không tốt.
Cốc Vũ không nghĩ đến từ trong ngõ nhỏ đi ra, bờ tưởng cũng yên tĩnh mang phong cách cổ xưa, trên đường cái lại là một cảnh tượng khác, các loại cửa hàng cùng quầy hàng mỗi ngày một tăng nhiều. Chung quanh tửu lâu Hứa Thế Cùng, quán cơm đều đã thay đổi, ào ào xây thành tửu lâu, vì thế không thấy được tửu lâu Hứa Thế Cùng, không chỉ không thấy được, còn vì xây sớm vài năm bộ dáng có chút cũ kỹ.
Cốc Vũ thấy xe trâu ở cửa tửu lâu, cười thầm đi vào, nhưng An Cẩm Hiên cũng không ở tửu lâu, Cốc Vũ hỏi chưởng quầy , "Có phải Cẩm Hiên ca lại đi hàng vải bên kia? Không biết sao luôn qua bên kia, không biết có bị người ta đuổi ra."
Chưởng quầy vẫn gảy bàn tính, "Cốc Vũ, ngươi không biết, Cẩm Hiên cùng tiểu nhị tiệm vải nói nhiều nha, nếu cách ngày không đi, tiểu nhị ở tiệm vải Tiểu Tảng nhắc tới, hắn ở đó buồn chết. Nhưng lúc này ngươi đoán sai, hắn không có đi bên kia, nói là muốn đi hàng thêu tính tiền, nhìn xem nếu tốt lại đưa thêm đồ qua."
Lúc này Cốc Vũ mới nhớ tới. Buổi sáng ra cửa, bọn họ mang theo bức tranh thêu của Tiểu Mãn và Vương Thị, cửa hàng kia cũng do hai người bọn hắn đi tìm, không biết có thuận lợi hay không, Cốc Vũ không ngồi lại, đứng dậy đi qua bên kia.
Hàng thêu lúc trước vốn kinh doanh rất tốt, hơn nữa bức tranh thêu của Tiểu Mãn và Vương Thị được cho là thượng đẳng, sinh ý tự nhiên tốt hơn nhà khác, sau này càng làm càng lớn hơn, nhưng con lão bản nương nghe nói tiền đồ trong thành khá hơn, liền chuyển hàng thêu vào trong thành.
An Cẩm Hiên và Cốc Vũ đã sớm tìm một cửa hàng thêu mới, nhưng không có nhiều giao tình, đem giá định có chút thấp, sau này thuyết phục mãi mới đồng ý gửi bán, bán ra cho cửa hàng 5 văn tiền.
Cốc Vũ vừa đi vừa nghĩ, lấy được tiền thêu, nghĩ đợi lát nữa cầm bạc đi mua chút cá thịt chỉ thêu, Hạ Xuyên quá nhỏ không thể mệt hắn, lại đánh mấy cân rượu cho Lí Đắc Tuyền, thứ khác xem lại nói.
Đến gần một ít liền nghe tiếng tranh cãi, cũng không quá để ý, vốn làm buôn bán, cùng khách hàng có chút tranh cãi cũng không kỳ quái, nghe kỹ không quá thích hợp, tiếng tranh cãi có thanh âm An Cẩm Hiên, Cốc Vũ nóng nảy chạy đi qua.
Trong cửa hàng là lão bản cùng An Cẩm Hiên, lúc này mặt hai người đều đỏ lên, bên nào cũng cho là mình phải.
Nghe một hồi Cốc Vũ mới rõ ràng, thì ra An Cẩm Hiên đến lấy bạc, lão bản nói giá, tuy bán có chút thấp nhưng cũng là bán đi ra ngoài, nào ngờ lúc này người mua bức tranh thêu quay lại, nói là tiểu thư thích, muốn mua thêm hai bức, là tám mươi văn giá vân vân.
An Cẩm Hiên vừa nghe liền tức giận, lão bản vừa nói là sáu mươi, khấu trừ 5 văn trả năm mươi lăm văn, lão bản cũng không phục, hai người liền ầm ĩ lên, khách mua tự nhiên bỏ đi.
Cốc Vũ nghe cũng có chút căm tức, làm buôn bán lại không giữ chữ tín, vốn nàng không có hảo cảm với lão bản có bộ râu cá trê, lúc trước nếu có cách, các nàng cũng sẽ không dây dưa với hắn, nào ngờ hắn nhẫn tâm cắt xén nhiều tiền như vậy.
Cái này cũng chưa tính, lão bản còn nói: "Nếu không vì lúc trước thấy các ngươi là tiểu hài tử đáng thương, ta làm sao có thể đồng ý chuyện như vậy, đem này nọ đặt ở nơi này của ta, ta không cắt xén tiền tài của các ngươi, năm mươi lăm văn mua của các ngươi, các ngươi còn cảm thấy mình bị thiệt? Bán giá cao không phải là bản sự của ta sao?"
Cốc Vũ vừa nghe hắn ngụy biện, cả giận nói: "Lúc trước không nói như vậy, chúng ta nói bán sáu mươi văn cho ngươi, là chính ngươi nói không có lời sẽ lỗ vốn, chúng ta mới nói đặt ở nơi này, bán đi 1 thứ cho ngươi 5 văn tiền, lúc trước ngươi nói như thế nào, còn không phải nói như vậy tốt, hai bên cũng không thiệt, dù bán ra hai trăm văn một mảnh cũng không thể lừa dối, hôm nay lại nói như thế nào?"
Thanh âm Cốc Vũ vừa mau lại trong, nói ra những câu có lý, nhất thời lão bản có chút không chịu nổi, liền nói ngang, "Vậy thì sao? Dù sao... Dù sao cũng chỉ năm mươi lăm văn, muốn hay không, cũng không biết quỷ nghèo nơi nào chạy tới thôn trang, nói không chừng là trộm đến! Nhìn các ngươi cái dạng này, nói thứ này là ngươi thêu hay hắn thêu, quỷ đói thôn trang ngay cả cơm ăn không đủ no, còn đến lừa gạt, lại nói các ngươi có được vải tốt sao!"
Con mẹ hắn, có còn là người không? Cốc Vũ quá giận, "Ngậm máu phun người! Trả lại đồ cho chúng ta, nói gì cũng không bán ở nơi này!"
Lão bản không nhúc nhích, thân mình mập mạp chống trên quầy, vẻ mặt nhơn nhơn, không đem hai hài tử để vào mắt, càng nói bọn họ là trộm, "Các ngươi sớm đi, nháo lên ta không sợ, các ngươi bất chính, ước định cái gì? Cái gì ước định? Còn không phải tự các ngươi nói ra, lại nói các ngươi nhận định thứ này là của các ngươi? Ta nói là của ta, là của cửa hàng thêu! Tránh ra tránh ra "
Càng ác liệt, Cốc Vũ thừa dịp lão bản không thèm để ý đoạt lại, lão bản mập mạp tát qua.
An Cẩm Hiên lúc này bất chấp, gặp người không giảng đạo lý, cũng không cần phải nói đạo lý, hắn nắm lấy tay lão bản, kéo lại, rồi vặn tay hắn, thân mình chuyển qua.
Chỉ nghe một tiếng tru lên, lão bản vốn béo không linh hoạt, lúc này ăn đau kêu một tiếng, đầu ghé vào quầy, tự mình đụng rơi ra một cái bao, kêu trời kêu đất, "Tiểu ca, tiểu ca thủ hạ lưu tình, có chuyện từ từ nói từ từ nói."
An Cẩm Hiên vẫn tức giận, "Ta không dong dài với ngươi, đem đồ trả lại chúng ta, còn có bán đi tám mươi văn, không, cho ngươi 5 văn, thừa lại trả cho ta, ta không so đo với ngươi ."
"Từ từ nói."
Lão bản lại đếm ra hai mươi văn, lấy đồ ra đặt ở quầy, An Cẩm Hiên còn lắc lắc tay hắn, sợ hắn lại ra giở trò.
Cốc Vũ lấy đồ trên quầy, kiểm tra từng khối, nhìn An Cẩm Hiên, thiếu hai khối.
Lão bản làm mặt khổ, "Chỉ có nhiêu đó, các ngươi có nhớ lầm không?"
An Cẩm Hiên không nói chuyện, trong tay lại thêm lực, nước mắt lão bản đều chảy ra, có thế này mới tiếp tục nói, "Ôi uy, tay của ta đều bị chặt đứt, để ta nghĩ lại a, phụ nữ của ta cầm một khối trở về, con khối kia để ta nghĩ lại, nga nga, chính là lần trước thiên kim nhà Đình Trưởng tới, ta đưa cho nàng, ta phải đi cầm về."
Cốc Vũ không biết nói gì, lão bản thật đúng là, một bộ muốn tiền không muốn sống, còn dám nói lung tung, "Ngươi còn lấy trở về, không dong dài với ngươi, với ngươi muốn sáu mươi văn, về phần khối phụ nữ ngươi dùng qua, hoàn trả chúng ta cũng không cần, không được giở trò!"
Lão bản xoay tròng mắt, "Ngày nay ta không có làm buôn bán, nơi nào đến nhiều như vậy bạc..."
Lại dong dài một đống lớn, ý là không có tiền. Cốc Vũ bất đắc dĩ, cũng không biết phải làm sao bây giờ. An Cẩm Hiên không phục, "Dựa vào cái gì lừa dối chúng ta, hừ! Không lấy ra chúng ta không bỏ qua!"
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, còn có một thanh âm cất cao giọng nói: "Cậu, ta mang theo các huynh đệ đên chỗ ngươi này "
An Cẩm Hiên và Cốc Vũ sửng sốt, còn kéo lão bản, thấy 4 người mặc áo màu xám, tựa hồ là nha môn. Nhìn thấy tình trạng này, An Cẩm Hiên ổn định tinh thần buông tay, cầm đồ trên quầy muốn đi.
Lão bản gặp cứu tinh, kêu to kéo áo An Cẩm Hiên lại, "Trung Nhi mau! Tiểu tử này là trộm, bắt lấy bọn họ!"