An Cẩm Hiên quỳ trên đất thấy đông người vây quanh hắn như vậy, đã bắt đầu nghị luận ào ào, nghĩ đã đến lúc, vừa lau nước mắt, vừa thấp giọng nói: "Các vị hảo tâm thúc bá thẩm, cầu xin các ngươi thương xót, cứu thúc thúc, thẩm của ta đi!"
11
Thanh âm trầm thấp, giọng điệu đau khổ, một chuỗi nước mắt, một thân bụi đất, giả dạng trông thật đáng thương, trên đầu còn đội khăn tang, người càng nhiều hơn, ngay cả người mới đến xem cũng cảm dộng đến nhói tim.
An Cẩm Hiên quỳ trên mặt đất, lúc đầu hắn chỉ muốn nói ra chân tướng của Tế Thế Đường, đột nhiên nghĩ vạn nhất người ta không tin hoặc là người đã chết, đến lúc đó hỏi ngược lại không tốt tranh luận, không bằng làm bộ đáng thương ngây thơ, không biết chuyện mình bị lừa, chuyện như vậy dù sao Tế Thế Đường làm không ít, khẳng định càng khiến cho mọi người đồng cảm, cũng có thể làm người phẫn nộ, chỉ cần bọn họ nhớ kỹ trở về lan truyền, là mục đích của mình đã đạt được.
Vì thế hắn tạm thời cải biến chủ ý, "Ta từ nhỏ không có cha mẹ, thúc thẩm đối đãi không tệ, chỉ là trời có gió thổi mây tan, người có họa phúc khó lường, trên đùi thúc thúc bỗng nhiên có một vết loét, lúc đầu đi không được, sau đó ngay cả này nọ cũng ăn không vô, mỗi ngày một gầy đi, không có cách nào làm việc, lần trước đi Tế Thế Đường hỏi qua, nói là muốn 5 lượng bạc!"
Vừa nói 5 lượng bạc xong, người chung quanh ào ào chậc lưỡi, trong mắt nông dân, 5 lượng bạc là chữ số không thể đuổi kịp, quanh năm suốt tháng có thể có một lượng bạc, đã là chuyện khó được.
Lúc vừa bắt đầu, An Cẩm Hiên đã thành công hấp dẫn người đến xem, bây giờ còn nói lời này làm mọi người kinh ngạc, từ từ nắm được tình cảm của mọi người, lúc này bộ dạng càng đáng thương hơn, "Năm lượng bạc thì năm lượng bạc, chúng ta nghĩ chỉ cần có thể cứu về một mạng là đáng giá, thẩm ta liền đem ruộng trong nhà bán vẫn thu không đủ, nhà cũng bán, các hương thân lại giúp đỡ một ít, nào biết đâu Tế Thế Đường chẩn trị đến khi thấy người đỡ hơn một chút, lại nói bạc không đủ không cho thuốc, chúng ta rốt cuộc lấy không ra bạc, vay mượn khắp nơi cũng không gom đủ, tính tình thẩm của ta lại nóng nảy, thấy gia nghiệp đều tiêu tan, mà người không chuyển biến tốt, hiện tại cả nhà ngay cả chỗ ở cũng không có, nàng trong lúc nhất thời luẩn quẩn trong lòng nên nhảy sông, đáng thương thúc thúc ta hiện tại nằm ngoài gốc cây cũng không biết chuyện."
An Cẩm Hiên thản nhiên nói chuyện, dù sao thúc thúc thẩm gì đó, hắn mới ước gì có một cái nhọt độc không tên ăn không ngon, một người khác nhảy sông thì nhảy sông, cùng hắn có quan hệ gì!
Đám người nghe đến những tình tiết này càng cảm thấy đáng thương, có phụ nhân đã bắt đầu chảy nước mắt, người khác nghị luận ào ào, An Cẩm Hiên vẻ mặt mờ mịt và bàng hoàng, "Thúc thúc nói không thể trách cứ Tế Thế Đường, ai kêu nhà chúng ta không phải là phú hộ, không là địa chủ, không có bạc, người ta sẽ không chữa trị, cũng không muốn trị."
Rốt cục, có người phẫn nộ, những người này có người đã từng bị hoặc là nghe nói qua Tế Thế Đường, "Nơi đó ta từng ghé qua, há mồm chính là tiền, ta về kiên nhẫn chịu đựng rồi cũng qua."
"Sao lại hắc tâm như vậy, cho rằng chúng ta hộ nông dân dễ lừa gạt, may mắn cữu công muội phu ta một nhà ở trấn trên, kêu ta đi Miêu thị y quán, bằng không ta cũng bị vướng vào."
Cũng có người nóng vội, quay đầu bước đi, "Không được, ta vừa cùng người thôn trang đến, hắn đến Tế Thế Đường."
"Người chỉ đến Tế Thế Đường chỉ sợ cũng không phải là người trong sạch."
"Đúng, nhiều người đi Tế Thế Đường như vậy, ta muốn đi lý luận cùng cửa hàng kia, muốn biết Tế Thế Đường cho lợi ích gì mà làm ra chuyện như vậy."
Lực lượng dân chúng cường đại, An Cẩm Hiên thấy mọi người ào ào thảo luận, biết trên cơ bản mình đã đạt được mục đích, dù sao nhiều người thôn trang như vậy, truyền đi xem còn có mấy người đến Tế Thế Đường, vì thế hắn tìm thời cơ thích hợp rút lui.
Còn lại một đám người ở lại khuyên giải an ủi An Cẩm Hiên, nói hắn không nên gấp gáp, đi Miêu thị y quán bên kia không chừng có thể cứu, cũng có người nhìn không được, ném tiền trên đất cho hắn.
An Cẩm Hiên bất ngờ không kịp đề phòng, hắn không ngờ biến thành như vậy, nhất thời khó xử, mình như thế này cùng Tế Thế Đường lừa gạt kia có gì khác nhau, vì thế hắn vội tìm cớ, "Không, không, không đòi tiền, một cao nhân chỉ điểm qua, nói là mọi người niệm tên thúc thúc ta, nhất định có thể khử bệnh tiêu tai, ta chỉ cầu mọi người..."
Còn chưa nói xong, đã có người lắc đầu, "Tiểu ca nhi, không cần tin chuyện này, vẫn nên đi y quán đi, đã bệnh thành bộ dáng kia."
"Niệm cũng giúp đỡ niệm, các ngươi không có phòng ở, nên cầm đi ăn cơm."
An Cẩm Hiên không ngăn cản được hành động của mọi người, kiến giải xong cho tiền, lúc này thật sự muốn khóc.
Bỗng nhiên, trong đám người tiến đến một bé gái, cũng một thân bẩn hề hề, vẻ mặt sốt ruột, "Ca, thúc thúc đã đi, mau về đi!"
An Cẩm Hiên thấy Cốc Vũ cả người bẩn thỉu xông tới, như thấy cứu tinh, thấy nàng cải trang buồn cười, cũng không biết lấy bùn nơi nào, chỗ có chỗ không trên người, hắn cố nhịn cười, còn làm ra vẻ kinh ngạc, "Ngươi nói cái gì?"
Cốc Vũ vẻ mặt bi thương, khóc nức nở, "Ca, là thật, người không còn thở nữa, ta mới đi gọi ngươi."
An Cẩm Hiên như tỉnh dậy từ trong mộng, kéo Cốc Vũ bỏ chạy, đám người tự nhiên nhường ra một lối đi.
Người xem thở dài cho một nhà đáng thương, nhặt tiền mình ném trên đất lên, lòng càng hận Tế Thế Đường, khó được đây là lần tập hợp hộ nông dân tiếp xúc với bên ngoài trao đổi tin tức, lúc này gặp chuyện như vậy, đa số người cảm thấy may mắn, may mắn là mình không có bệnh, may mắn thân thích trong nhà không có ai gặp chuyện như vậy. Vì thế, mọi người ngoại trừ ta thán một nhà đáng thương, cũng vì năm lượng bạc đau lòng, nghĩ trở về nói với người thôn trang, vô lý biến thành cửa nát nhà tan không đáng giá, còn phải đi cảnh tỉnh họ hàng thân thích mới được.
Cốc Vũ và An Cẩm Hiên chạy một mạch ra khỏi thôn trấn, đến một vùng đất hoang, ngồi phịch trên đất cười ha ha.
Cười xong, Cốc Vũ bắt đầu chế nhạo An Cẩm Hiên, "Thật không thể tưởng được a Cẩm Hiên ca, tự mình đi làm chuyện như vậy để ta một mình ở lại tửu lâu, nếu ta không kịp thời chạy tới, xem ngươi thế nào xong việc."
An Cẩm Hiên thấy mặt Cốc Vũ bôi gì đó bẩn hề hề, trên tóc cũng không biết vẩy cái gì, lấy tay nhè nhẹ lấy gì đó từ đầu nàng xuống, vừa nói, "Còn không phải ta chờ ngươi đến cứu ta, đây là vũ khí bí mật, không đến cuối cùng không cần." Nói xong hắn đánh giá Cốc Vũ cười đến rực rỡ, muốn nói điều gì, đến cửa miệng cũng là, "Ngươi xem ngươi bôi cái gì mà bẩn như vậy, di?"
Thấy An Cẩm Hiên bảy ra vẻ mặt ghét bỏ, Cốc Vũ lại phốc xuy cười, "Ngươi còn cười ta, ta đỡ hơn ngươi chút, lát nữa gột rửa là tốt rồi, ngươi này bụi đất đầy như từ đất chui ra."
"Ta là bất đắc dĩ cải trang, sao ngươi nói hai câu đó vậy?"
Cốc Vũ lắc đầu, "Ngươi không nên coi khinh hai câu nói của ta, còn không do ta diễn rất thật, bằng không ngươi bị lòi ra, từng lời từng câu không thể qua loa, vạn nhất vỡ lở ra xem có ngươi hối hận không."
An Cẩm Hiên kéo lụa trắng trên người xuống cuốn thành một đoàn, "Lúc đầu ta không muốn làm như vậy, định đi mua này nọ thôi, ai ngờ gặp một phụ nhân ôm một bé gái, nói là đi Tế Thế Đường, ta làm cho nàng đi sư phụ ngươi bên kia, nghĩ lại giận quá, chúng ta gặp tất cả 3 lần, lúc bán mặc sinh một lần, khi đó còn tưởng hắn chỉ bán thuốc quý cho nhà giàu dùng, ai ngờ hắn chuyên môn lừa gạt hộ nông dân cùng khổ, buổi sáng ở y quán gặp người đàn ông đứt ngón tay là hai lần, cam đoan chữa khỏi không làm được, còn lừa bạc người ta, phụ nhân vừa rồi là ba lần, bởi vì hai văn tiền không chữa trị cho bé gái kia, thật không có tim gan, còn khoác một lớp da người, không cho hắn bài học, hắn gạt càng nhiều người."
An Cẩm Hiên sợ Cốc Vũ không tin, "Ta thật sự là muốn mua đồ, ngươi cần vải may quần áo, còn có quạt hương bồ cho mỗ mỗ, vỉ đệm cho Vương thẩm và Tiểu Mãn, còn có lại mua..." Nói chưa dứt lời thấy Cốc Vũ cười như không cười nhìn hắn, "Ngươi cười cái gì? Này đó không nên mua sao?"
Cốc Vũ như cũ cười, nàng chưa từng nghĩ tới An Cẩm Hiên có tư thái này xuất hiện trước mặt mình, huống hồ hắn còn hồn nhiên không biết mình có chuyển biến như vậy, phảng phất như hắn vốn là cái dạng này, tuy Cốc Vũ không biết vì sao hắn lại như thế này, nàng cũng không biết vì sao trước kia hắn lạnh lùng như thế, nhưng không thể nghi ngờ, chuyển biến như vậy rất tốt. Thời gian thật thần kỳ.
Hai người lại đi một lát, tìm được khe suối thường ngày nghỉ chân, đem dơ bẩn trên người rửa sạch sẽ, nước suối trong ngọt mát mẻ, tạt lên mặt rất thoải mái, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên rửa mặt sạch sẽ, vốc nước uống, ngẩng đầu nhìn lên cao, trời xanh mây trắng hết sức chói lọi.
Đột nhiên, Cốc Vũ vỗ ót, "Nguy rồi!"
An Cẩm Hiên vội hỏi: "Có chuyện gì?"
"Ta vừa nói thúc ngươi đã qua đời, vạn nhất... Chẳng phải là chú ngươi?"
Thấy bộ dáng Cốc Vũ lo lắng, An Cẩm Hiên thầm nghĩ, thúc thúc đi qua thì đi qua, tuy hắn không vui khi nhắc tới chuyẹn trước kia, nhưng sẽ không như lúc trước, không biết đối mặt thế nào, chỉ biết chưng ra vẻ mặt lạnh như băng đối đãi hoặc xoay người mà đi. Hắn ôn nhu nói: "Đồ ngốc, sao lại tin mấy chuyện đó, thả lỏng đi, không có thúc thúc đâu."
Nghe thế Cốc Vũ như trút được gánh nặng nở nụ cười.