Là lúc gà dê vào chuồng, nông dân kết thúc công việc trở về nhà.
Người ở thôn Đào trang bận rộn cả một ngày, thừa dịp mát mẻ khó được này, ở lại ruộng làm thêm một lát, mãi đến khi trời tối, mới khiêng cuốc đi dọc bờ ruộng, bờ ruộng tuy hẹp cỡ hai bàn tay, nhưng đi quanh năm suốt tháng thành quen, thậm chí là thích ý, bờ ruộng bị nắng chiếu cả ngày, phát ra hơi ấm hợp lòng người, họ đi chân trần đi trên đất mềm, ấm áp.
Người đi trên bờ ruộng trong bóng hoàng hôn như một đoàn bóng đen, những bóng đen đi không theo nhịp điệu nào, rốt cục tới bờ sông, bóng người nhiều hơn, vừa nói chuyện ruộng nương vừa lau cái cuốc dính đầy bùn đất. Trong nhà, người đã dọn bàn ăn xong ngồi chờ.
Nhà Cốc Vũ đặc biệt hơn, vì nhà bọn họ gia có ba mẫu ruộng nước một khối pha cằn cỗi, cũng không thể nhàn rỗi, lúa ruộng nước chỉ đủ cơm ăn, trong viện còn có một mảnh đất trồng rau, nhưng cũng cần làm thêm nghề mộc, thêu hoa, vẽ mẫu thêu để có chút tiền nhàn rỗi, bằng không trong nhà đứa nhỏ muốn ăn thịt, đạo lí đối nhân xử thế cần lui tới, tóm lại là không tốt.
Trong viện đã bày xong bàn ăn, Hứa Tần Thị còn tự chủ trương đốt thêm ngọn đèn, Tiểu Hà ở bên cạnh thêu cả nửa ngày, vừa mới trở về, Giang thị mấy ngày nay cũng đi làm ruộng, Trần Giang Sinh đến trời tối sẽ chạy về nhà mình, thừa lại người một nhà.
Lúc Tiểu Mãn đuổi gà vào lồng, không để ý có một con đứng ở trên cây, nàng đếm tới đếm lui cũng không đúng số, tìm quanh cũng không tìm được, vì thế mang theo gậy gộc ở trong sân mọi nơi tìm, rốt cục nghe được tiếng gà cô độc kêu, nàng bắt con gà lạc đàn ấy vào chuồng, xong mới đóng cửa chuồng gà thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này, Hứa Tần Thị đang tiếp đón cả nhà ăn cơm, Tiểu Mãn chợt nhớ lại đồ ăn phơi ngoài sân còn chưa có thu vô, đó là củ cải phơi khô một nửa ướp muối bỏ vào cái bình muối, ban ngày ăn kèm với cháo, cải này từng gốc phơi trên hàng rào trúc, tiến độ thu hồi cũng chậm, Tiểu Mãn có chút nóng vội, gấp gáp kêu lên: "Cốc Vũ đã chạy đi đâu, việc đuổi gà là chuyện nàng thích làm nhất!"
Nghe vậy, Hứa Tần Thị mới đứng lên, thấy Lí Đắc Tuyền đang rửa tay, Vương thị ngừng việc trong tay, đỡ Hứa thị đến trong viện, Kinh Trập đang ở rửa bút, nàng sửng sốt, "Cốc Vũ cùng Cẩm nhi đâu?"
Mấy người nhìn nhau, Hứa Tần Thị cho rằng Cốc Vũ đi ra ruộng, Tiểu Mãn lại cho rằng nàng ra cửa thấy An Cẩm Hiên bắt cá, Kinh Trập lắc đầu nói không biết trở về không có gặp qua, mọi người liền hoảng.
Vương thị nghe lời bọn họ nói xong, không biết Cốc Vũ có phải lại đi ra sông Thanh Sa, chân Lí Đắc Tuyền tuy chưa hoàn toàn bình phục, đã có thể tự mình đi, chỉ có chút không tiện mà thôi, hắn lo lắng nhưng cũng an ủi nói: "Không sợ, bọn họ hai người đều cơ trí, hẳn sẽ không xảy ra sự tình gì, không chừng đi hồ sen bên kia hái đài sen quên canh giờ?"
Nhưng kết quả là thất vọng, Kinh Trập tra phía sau viện xem, xuồng vẫn ở phía sau, hắn suy tư một lát, "Nếu không, ta đi gọi Nhị bá qua, đi ra ngoài tìm mới được."
Vì thế, để Lí Đắc Tuyền ở nhà trông Hạ Xuyên, Hứa thị đi gọi Lí Đắc Giang cũng đi tìm, Kinh Trập đi ra ruộng nhà mình, Tiểu Mãn đi Trần Giang Sinh, Tiểu Hà bên kia, hỏi một lần trở về, câu trả lời đều là không có.
Hứa Tần Thị nghĩ Cốc Vũ và Cẩm Hiên thường ngày tuy cười ha hả, nhưng đều hiểu biết, trời tối nhất định sẽ về, cho nên bọn họ mới dễ dàng đi ra ngoài như vậy, hiện tại còn không về, nàng có chút sốt ruột, nước mắt chảy ra. Miệng lại nhắc tới: "Sẽ không bị ma da kéo xuống sông chứ, hay bị quỷ núi mê hoặc! Thôn chúng ta có một cô nương, ngày thường lanh lợi, đi ra ngoài không có trở về, qua hai ba ngày sau mới tìm được, đứng ở vách núi, nếu không tìm được nhanh chút, nơi nào còn có mạng !"
Hứa thị không tin, "Nương, ta hồi nhỏ có nghe qua, không cần hù dọa người, nương Cốc Vũ nàng chưa từng nghe qua việc này, nhất định sốt ruột."
"Thà rằng tin có chứ đừng nói không, vội đi đến nhà Giang Sinh mượn chiêng trống, nhờ mọi người đốt đuốc, đến sau núi gõ tìm, quỷ núi chỉ sợ cái này, đến lúc đó không mê hoặc được người!" Hứa Tần Thị đề nghị.
Kinh Trập nhìn sắc trời đã hoàn toàn tối, lòng càng loạn thành một đoàn, lại liều mạng tụ nhủ phải bình tĩnh một chút, cực lực nghĩ lại vài ngày nay bọn họ không thích hợp, hận mình không có để ý nhiều một chút, bằng không cũng không đến mức không biết gì.
Hứa Tần Thị, Vương thị và Hứa thị, ngồi yên chờ Lí Đắc Tuyền quyết định.
Lí Đắc Tuyền còn ôm hy vọng, tuy hắn có nghe nói qua đứa nhỏ bị mê, nhưng chưa từng trải qua, bất luận như thế nào, hắn luôn muốn thử xem.
Kinh Trập không cam lòng luôn nhìn ra đầu sân, trời tối không còn nhìn thấy rõ, nhưng có một bóng đen chậm rãi hoạt động, hắn kinh ngạc không dám đi nhìn, bước chân như bị đóng đinh, tay phát run, chỉ vào bóng đen kia, "Xem, xem..."
Người một nhà đồng loạt đi đến, gần tới nơi mới phát hiện bóng đen kia không là một người, mà là hai người nâng đỡ lẫn nhau.
An Cẩm Hiên và Cốc Vũ từng bước từng bước vào sân, được cả nhà đỡ đi qua, dưới ngọn đèn, Hứa Tần Thị phân phó Tiểu Mãn mang tới một chậu nước, chuyển đèn lại gần hơn, dưới ánh sàng của ngọn đèn lập loè, Hứa Tần Thị quay đi lau lệ.
Tiểu Mãn và Kinh Trập choáng váng, hai người thấy tay áo Cốc Vũ đã xé rách, sắc mặt đen tuyền, mà Cẩm nhi muốn tháo giày ra, nhưng tháo không ra, bên trong máu đã đông kết, dính ở giày, Tiểu Mãn chỉ có thể cầm kéo từng chút cắt bỏ, hai người đen nhẻm, tựa hồ đã không còn chút sức nào.
Cốc Vũ trải qua một ngày kinh hách đau đớn cùng cực như vậy, lúc ra khỏi rừng đã có chút thả lỏng, một đường đi về, bao nhiêu lần, nàng muốn để An Cẩm Hiên về trước, mình ở phía sau chờ người trong nhà đi tiếp hắn, An Cẩm Hiên nói sao cũng không chịu, nàng muốn tự mình chống gậy gộc đi, An Cẩm Hiên cũng chậm chậm nâng đỡ nàng, cuối cùng đi tới trời tối mịt mới về đến nhà.
Một đường không rơi lệ, lúc này Cốc Vũ thấy Hứa Tần Thị và cha mẹ, nghĩ lại mà sợ, nghĩ đến gian nguy ở Hồ Lô Câu, nước mắt nàng rơi xuống thành dòng, sẽ không bao giờ đi nữa.
Lí Đắc Tuyền đau lòng, khó thở, thấy bộ dáng bọn họ, một người cho một cái tát, "Đã chạy đi đâu!" Giọng nói cũng nghẹn ngào. Vương thị, Hứa Tần Thị đám người vội kéo ra, "Cốc Vũ, Cẩm nhi, trở về là tốt rồi." "Tuyền! Đứa nhỏ này hồn còn không có trở về đâu, lại bị ngươi đánh chạy!"
Lí Đắc Tuyền ngừng tay, đánh nhưng đau lòng, lại không biết làm cái gì, ở một bên chà xát tay, tiếp đó đi vào phòng của mình tìm kiếm. Tiểu Mãn, Kinh Trập, Vương thị, Hứa Tần Thị, phân công nhau đi múc nước cho bọn hắn lau, thay quần áo, chân Cẩm Hiên cần xức thuốc, Hứa Tần Thị còn cố ý đi nấu cháo, đau lòng vô cùng.
Cốc Vũ lau mình xong, cùng An Cẩm Hiên hai người bị cả nhà vây quanh, không ai có tâm trí ăn cơm, trước bưng cháo tới cho bọn hắn.
Hứa thị lại cùng Lí Đắc Tuyền, Vương thị thương lượng, "Ngươi xem bọn họ, sẽ không như nương nói bị mê vào núi, ta thấy chân Cẩm nhi thành như vậy, Cốc Vũ nhất định bị không ít khổ, có nên thỉnh thầy thuốc hay kêu người gọi hồn trong thôn đi lại một chút?"
Vương thị do dự, "Cốc Vũ hồi nhỏ luôn sợ này nọ, ta thấy nàng khóc nhưng không sao, hay là mời thầy thuốc cho Cẩm Hiên trước?"
Hứa Tần Thị có chút không đồng ý, "Chúng ta còn không biết chuyện gì, ta nghĩ, hôm nay xử lý vết thương cuả bọn hắn trước, cho bọn họ ăn uống ngủ một giấc, ngày mai lại nói, dù sao cảnh tối lửa tắt đèn cũng không mời được thầy thuốc. Vượt qua tử lộ, Cốc Vũ sợ hãi, ta phải đi trấn an nàng mới được."
Hứa Tần Thị ở thôn trang sinh hoạt vài chục năm, cả nhà đều tin nàng.
Cốc Vũ đang ăn cháo cùng An Cẩm Hiên, hai người rất đói bụng, lúc ở trong rừng khẩn trương nên không phát hiện, ăn xong một chén cháo, cuối cùng khôi phục một chút. Nàng nhìn mặt An Cẩm Hiên đã rửa sạch sẽ, lại nhìn tay chân của mình cũng sạch sẽ, thấy An Cẩm Hiên cau mày, muốn nói hai câu nhưng không biết nói cái gì.
Nhất thời nghẹn lời Cốc Vũ quay đầu nhìn An Cẩm Hiên, vừa lúc An Cẩm Hiên quay đầu nhìn qua, hai người cũng không nói gì.
Hứa Tần Thị đi vào đứng bên người Cốc Vũ: "Cốc Vũ đừng sợ, lát nữa phải đi Nhị bá phụ ngươi bên kia xin chút rượu tam thất cho ngươi, Cẩm Hiên bên này cũng cần tẩy trừ, ngày mai lại thỉnh người gọi hồn cho các ngươi, Cốc Vũ đừng sợ, có mỗ mỗ đâu!"
Cốc Vũ vừa nghe nói mời người gọi hồn, trong lòng biết ở thôn trang người ta thường làm như vậy, nếu chỉ là gọi hồn nàng không lo lắng, lần trước nàng đi xem náo nhiệt, tận mắt thấy người lên đồng không biết đốt cái gì, xong ném ở trong chén, bắt người nọ uống hết, nghĩ ngày mai phải uống nước kia, nàng có chút ghê tởm, vội lắc đầu, "Không không, ta không cần bà đồng!"
Thanh âm sắc nhọn chói tai, dọa Hứa Tần Thị nhảy dựng, nàng vội nói: "Được được, Cốc Vũ chúng ta không mời bà đồng cũng tốt. Đợi mỗ mỗ với nương ngươi đi gọi hồn cho các ngươi."
Có thế Cốc Vũ mới ngoan ngoãn gật đầu, sau đó kêu Hứa Tần Thị mang cái bình trong phòng mình ra, bên trong giấy bao là thuốc Cốc Vũ lấy từ Miêu thị y quán, bệnh nặng nàng không có biện pháp nào, nhưng đối phó với vết cắt trật chân vết thương nhỏ nàng biết xử lý như thế nào.
Vì thế, nàng đem thuốc dán dán vào chân mình, lại bảo Hứa Tần Thị nấu nước, dưới ngọn đèn lựa chọn một hồi, kêu Hứa Tần Thị đem bao thuốc đi nấu, mẩu thuốc lại lấy đến.
Hứa Tần Thị sửng sốt, cầm thuốc trong tay không biết nên làm hay không.