Ở đây ba người nghe tiếng chuông, biết thái hậu hoăng thệ, tức thời cũng bất chấp gì khác, hoàng hậu Diệp Trường Vân vội vàng hồi cung, Triêu Dương công chúa cuống quít chạy tới Trường thọ cung, Thuận Nghĩa công chúa bên cạnh cùng đi.
Lúc này tuy đêm đã khuya, nhưng trong cung mọi người đều không chợp mắt, đèn lồng đỏ đều đã dùng vải trắng che lại, nơi nơi không thấy còn màu sắc rực rỡ, đầy trời là màu trắng ở trong bóng đêm thâm trầm vô cùng kinh tâm.
Triêu Dương công chúa đuổi tới trước sạp thái hậu, đã thấy thái hậu khuôn mặt an tường, dáng vẻ chỉnh tề, nằm ở đó phảng phất như còn sống. Bàn tay nàng run run hướng về gương mặt bà, nhưng đầu ngón tay đụng vào chỉ còn cảm thấy lạnh lẽo.
Nhắm hai mắt, nàng đau đớn kịch liệt, mẫu hậu thực đã đi.
Lúc này thiên tử Triệu Trệ cũng vội vàng tới, sắc mặt cực kỳ bi ai. Hoàng hậu Diệp Trường Vân quỳ bên cạnh, cúi đầu rơi lệ, phi tần cùng với chư vị công chúa, người người đều quỳ ở đó, không dám nói, chỉ yên lặng nỉ non.
Triêu Dương công chúa dung nhan trắng bệch, quay đầu nhìn đệ đệ: "Mấy ngày trước ta còn nhìn thấy mẫu hậu, lão nhân gia thân mình cũng không có bệnh nhẹ, thế nào mới đấy, bỗng nhiên bạo bệnh?"
Triệu Trệ ngẩng đầu, hai mắt hơi hơi đỏ lên, ảm đạm nhìn Triêu Dương công chúa, đau đớn nói: "Kỳ thực mẫu hậu mấy ngày nay thân mình luôn không an, trẫm cũng thỉnh thái y điều trị, luôn không thấy tốt. không nghĩ tới tối nay ăn bữa tối xong, cảm thấy choáng váng đầu, nói là muốn lên sạp nghỉ mộtlát, nghỉ một lát, lại càng không khoẻ, khi thái y đến, đã là dược thạch không vào."
Triêu Dương công chúa nhìn chằm chằm đệ đệ hồi lâu, cuối cùng rốt cục mệt mỏi nói: "một khi đã như vậy, mong hoàng đệ tra rõ việc này."
Triệu Trệ trầm giọng nói: "Hoàng tỷ yên tâm, trẫm đã điều Hổ Bí doanh phong tỏa Trường thọ cung, lúc chưa tra ra manh mối, toàn bộ thị nữ thị vệ nơi đây không thể rời đi một bước."
Triêu Dương công chúa gật đầu, quay về trước sạp mẫu thân, cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt bà, nhớ tình cảnh năm đó khi còn bé, bà từng chải tóc cho mình, không khỏi rơi lệ đầy mặt.
==============
Thái hậu Đại Viêm triều hoăng thệ, toàn quốc ai điếu, mọi người nhất thời không dám gả cưới, lại càng không dám uống rượu nghe nhạc, toàn bộ Đôn Dương Thành đều một mảnh thảm đạm, ngay cả đêm trừ tịch sau đó, đều có vẻ quạnh quẽ hơn.
Thiên Tử Triệu Trệ thẩm tra cung nữ thị vệ trong Trường thọ cung không biết bao nhiêu lần, nhưng sau vài lần, kết luận đều giống nhau, thái hậu thực là bạo bệnh mà chết, cũng không có nguyên nhân khác, lão ngự y Thái Y viện hầu hạ thái hậu nhiều năm cũng không đưa ra dị nghị gì.
Triêu Dương công chúa nghe kết luận này, mi tâm chíu chặt, cả ngày không an, không biết bước qua lại bao nhiêu lần trong phòng.
Cuối cùng, bỗng nhiên nàng không đi lại nữa, tay mảnh khảnh nắm chặt thành quyền, móng tay đỏ tu bổ chỉnh tề gắt gao kháp vào lòng bàn tay.
Từ ngày đó, nàng không ăn không uống, chỉ kinh ngạc ngồi trên sạp, mặc cho mọi người bên cạnh khuyên thế nào, cũng cơm gạo không vào. Cẩm Tú không có cách nào, đành phải gọi ŧıểυ Hầu Gia A Ly tới. A Ly không rõ vì sao hoàng mỗ mỗ bỗng mất, càng không rõ mẫu thân vì sao lại như vậy. hắn ô ô khóc chui vào trong ngực Triêu Dương công chúa, vừa khóc vừa kéo ống tay áo nàng, nức nở nói: "Mẫu thân, mẫu thân..."
Triêu Dương công chúa nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ về sợi tóc hắn, thở dài: "Con giờ tuổi nhỏ, còn biết gọi mẫu thân, chờ con trưởng thành, cánh cứng rắn, tự có chủ trương, đến lúc đó trong mắt đâu còn mẫu thân."
A Ly nho nhỏ đâu hiểu được, con ngươi hẹp dài mở to, ủy khuất nói: "Mẫu thân, A Ly sao có thể trong mắt không có mẫu thân, mẫu thân sao có thể oan uổng A Ly như thế. Lại nói, A Ly cũng không có cánh a, A Ly cũng không phải chim nhỏ."
Triêu Dương công chúa khuôn mặt trắng bệch, miễn cưỡng cười khẽ nói: "A Ly......" Nàng than nhẹ mộttiếng, tinh tế nâng gò má con, lại giật mình phát hiện mới mấy ngày, trên má A Ly vốn đầy thịt đã bớt rất nhiều, người gầy, nhưng cũng vững vàng, sáng sủa.
Nàng cẩn thận ngắm nghía, lại cảm thấy khuôn mặt này bởi vì mất mượt mà, ngược lại thêm vài phần tuấn tú, mơ hồ có phong mạo của nam nhân kia khi niên thiếu.
Nàng kìm lòng không đậu ôm sát con, đưa hắn vào trong ngực.
hắn còn nhỏ, non nớt không chịu nổi một chút mưa gió, nếu nàng cũng mất đi, tương lai có ai đến bảo hộ hắn.
=========================
Ngay lúc Triêu Dương công chúa trầm mê trong bi thống, trong Đôn Dương Thành lại phát sinh vài đại sự. Thứ nhất đó là Bích La phu nhân lúc quốc tang tụ tập uống rượu, lúc này thiên tử ai đỗng, nghe vậy giận dữ, mệnh lệnh tra rõ.
Ai ngờ tra được một nửa, lại phát hiện đám người Thanh Hà Hầu rõ ràng ở đó. Thiên tử càng tức giận, thân là quốc cữu, thân tỷ chết bệnh, hắn thế nhưng không có tâm đau thương, thật sự khiến lòng người lạnh ngắt. Lại vào lúc này, khắp nơi ào ào trình tấu chương, kể mấy tội lớn của Thanh Hà Hầu, như là quốc tang uống rượu mua vui, như là thu nhận hối lộ, lấy công dùng riêng, cuối cùng thậm chí có người liệt kê đủ loại hành tích của Thanh Hà Hầu, cho là hắn lợi dụng Bích La phu nhân, ở trong triều thu nạp nhân tâm, phân tích hắn muốn liên hợp chư hầu phế truất hoàng đế. Bởi vậy là lỗi lớn, thiên tử xưa nay không vui Thanh Hà Hầu, lúc này lại có mọi người trợ giúp, một mạch hạ chỉ đoạt tước vị, tịch thu đất phong, nhốt vào Thiên Lao.
Triêu Dương công chúa nghe một ít chuyện phát sinh gần đây, chỉ lộ vẻ cười sầu thảm, yên lặng khôngnói.
một ngày, Triêu Dương công chúa bỗng nhiên nhận một phong thư riêng, nói là Bích La phu nhân cho người mang đến, hi vọng có thể gặp lại công chúa một lần. Triêu Dương công chúa nhíu mày, khônghiểu là chuyện gì xảy ra, Cẩm Tú vội giải thích: "Bích La phu nhân cũng bởi vì việc này bị giận chó đánh mèo, giờ bị Hoàng thượng nhốt trong phòng củi, tạp vụ người ngoài không thể gặp, còn không biết Hoàng thượng tính toán xử trí thế nào."
Mính Nhi nói theo: "Nàng ấy giờ này muốn gặp công chúa, sợ là cầu tình."
Triêu Dương công chúa cúi đầu nhìn tín hàm kia, thấy chữ cuồng dã diễm lệ, đúng là bút tích Bích La phu nhân – chữ nàng ấy từ nhỏ đến giờ không thay đổi.
Triêu Dương công chúa đặt tín hàm sang bên cạnh, đạm thanh nói: "Xem ra nàng còn có việc nói với bản cung, bản cung đi gặp nàng một lần."
Cẩm Tú thấy vậy, nhíu mày nói: "Nếu thật muốn đi gặp, thì phải nhanh lên, thánh chỉ Hoàng thượng sợ là không phải hôm nay thì là ngày mai."
Triêu Dương công chúa gật đầu: "Việc này không nên chậm trễ, bản cung đêm nay sẽ đi."
Lúc này Bích La phu nhân, tóc tai rối bù, đã hoàn toàn không còn phong vận ngày xưa. Nàng ngồi xổm trên sạp đơn sơ lạnh như băng, yên lặng cúi đầu, bỗng nhiên, nàng đang im lặng lại giật giật khóe miệng, phát ra cười lạnh sắp bén, chọc thị nữ bên ngoài trông phòng củi sợ hãi.
Triêu Dương công chúa nhìn thấy Bích La phu nhân, đó là tình cảnh này. Nàng cho lui thị nữ, một mình tới gần, đứng ở đó, cúi đầu đánh giá nữ tử này.
Bích La phu nhân cảm giác ánh sáng trước mắt bị bóng người thon dài ngăn trở, ngẩng đầu nhìn, thấy Triêu Dương công chúa dung mạo tú lệ, đứng ở trước mắt.
Nàng xả môi nở nụ cười: "Ngươi vẫn tới gặp ta, không uổng chúng ta tương giao một hồi."
Triêu Dương công chúa đạm cười một tiếng: "Bản cung sao không đến."
Bích La phu nhân lắc đầu cười than: "Chúng ta cũng được cho là tỷ muội lớn lên từ nhỏ, ngươi hiện giờ lại vì một nam nhân, giúp đỡ nữ nhân hạ lưu kia, hại ta rơi vào kết cục hiện giờ."
Triêu Dương công chúa ngồi yên, nhìn thẳng Bích La phu nhân: "Bích La, ngươi thực là bị nữ nhân hạ lưu kia hại ra nông nỗi bây giờ sao?"
Bích La phu nhân sửng sốt, sau một lát căm ghét quay đầu đi, không nhìn Triêu Dương công chúa.
Triêu Dương công chúa cúi đầu, thở dài nói: "Triều đình quyền thế đấu tranh, thay đổi bất ngờ, thành tựu là sự nghiệp to lớn của nam nhân, cùng chúng ta có quan hệ gì đâu, ngươi vì sao phải giẫm chận vào trong đó, chôn cùng người khác."
Bích La phu nhân im lặng thật lâu, nửa ngày rốt cục nói: "Ngươi cũng không cần quá mức đắc ý, đương kim thiên tử tâm tư khó dò, dù ngươi là trưởng tỷ hắn, thì sao, khó bảo toàn có ngày ngươi không là tù nhân." Nàng nói tới đây, hừ lạnh một tiếng tiếp tục nói: "Về phần Diệp gia, từ đây sợ là độc đại trong triều, Triệu Trệ liệu có thể dung hắn?"
Triêu Dương công chúa nhìn chằm chằm Bích La phu nhân, chợt thấy trong lòng từng trận hàn ý nảy lên.
Bích La phu nhân phảng phất nhìn thấu tâm sự của nàng, thay nàng thở dài: "Xem ngươi đến lúc đó lựa chọn làm gì, gả hay không gả. Nếu ngươi gả, trong triều từ đây càng không ai vượt qua Diệp gia, Diệp gia hoặc là lưu danh sử sách, hoặc là thất bại thảm hại." Nàng ghé mắt nhìn Triêu Dương công chúa, lại tiếp tục nói: "Bất quá ngươi cũng phải yên tâm, ta còn để lại một nước cờ cuối cùng cho hắn, có lẽ Diệp đại tướng quân sẽ trở thành một trò cười trong sử sách."
Triêu Dương công chúa nhíu mày, lắc đầu nói: "Ngươi là người điên."
Bích La phu nhân nghe vậy, bỗng nhiên phát ra tiếng cười ha ha, tóc nàng tán loạn, che đậy gương mặt diễm mỹ ngày xưa.
Triêu Dương công chúa phất tay áo quay đầu rời đi.
Bích La phu nhân nhìn bóng lưng nàng, cười nói: "Nếu có ngày Thành Hiên trở về, nhớ thay ta hỏi thăm hắn."
Triêu Dương công chúa đi khỏi phòng củi, trầm ngâm một lát, liền tuyên thị vệ đến, lệnh nhanh chóng vào Phủ Diệp đại Tướng Quân, bắt Thu Nương đồng đảng của Bích La phu nhân. Khi bọn thị vệ xâm nhập trạch viện Diệp Tiềm, còn có hộ viện phủ đệ phẫn nộ chống cự, nói là muốn bẩm lên Hoàng thượng và hoàng hậu, đại tướng quân chinh chiến ở ngoài, đã có người tới bắt người nhà hắn. Các thị vệ đâu thèm nghe, xông vào, vừa vặn bắt được Thu Nương trong phòng bếp, mang vào phủ trưởng công chúa.
Thu Nương một đường chật vật, bị đẩy đến trước mặt Triêu Dương công chúa, Triêu Dương công chúa mắt lạnh nhìn sang, đạm thanh nói: "Chủ nhân của ngươi đã bị ban ba thước lụa trắng."
Thu Nương cúi đầu, nhuyễn thanh khóc nói: "Chủ nhân của ta chinh chiến ở ngoài, công chúa sao có thể lừa ta như thế."
Triêu Dương công chúa cười lạnh, ra lệnh: "Người tới, dụng hình."
Thu Nương bị đẩy ngã trên mặt đất, có thị vệ lấy roi da đến, quất liên tục, mấy roi đi xuống, thân mình mềm mại mạn diệu đã không thể chịu nổi, rêи ɾỉ kêu đau.
Triêu Dương công chúa cúi mắt nhìn xuống nữ nhân phủ phục dưới chân: "Ngươi muốn cùng bản cung nói chuyện, hay là muốn tiếp tục bị đánh?"
Thu Nương nằm sấp ở đó ô ô khóc: "Công chúa, ngài có chuyện, xin hỏi đi."
Triêu Dương công chúa vừa lòng gật đầu: "hiện giờ mọi người trong phủ Bích La phu nhân đều đã đền tội, Thanh Hà Hầu cả nhà bỏ tù, ngươi nói cho bản cung, trừ những người này, Bích La phu nhân còn cùng người nào lui tới?"
Thu Nương nức nở, kêu khóc nói: "Hồi bẩm công chúa, Thu Nương không phải không muốn nói, nhưng mà thật sự không biết a! Thu Nương mười mấy tuổi bị tống ra khỏi phủ, đi đến hầu hạ bên người đại tướng quân, nào biết đâu! Thời gian đó, phu nhân tuy rằng có lúc triệu kiến, nhưng đâu nói cho nô tì chuyện gì."
Triêu Dương công chúa nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nhíu mày nói: "Chuyện này bản cung tin. Vậy bản cung lại hỏi ngươi, người giả Tiêu Đồng kia, đến cùng là phương nào? Hẳn là ngươi có biết?"
Thu Nương nghe vậy, lau lệ, nhíu mày nhớ lại: "Nam tử đó ta cũng từng gặp, nguyên là một nam thị bên người phu nhân, quả thật cực kỳ giống Tiêu thị vệ ngày xưa, khi đó phu nhân cũng rất sủng ái hắn. Nhưng sau này lại không biết vì sao không thấy tăm hơi, Thu Nương cũng không biết hắn đi nơi nào."