Đêm xuống, tập đầu tiên của chương trình chính thức kết thúc.
Không ngoài dự đoán, bảng tìm kiếm nóng tối hôm đó bị chương trình chiếm giữ chắc nịch.
Có người suy đoán ai với ai là người yêu cũ, có người hồi tưởng lại các điểm gây cười trong chương trình, cũng có người bàn luận về phần bình chọn cuối cùng.
Còn tên của Tô Mục thì treo ở vị trí tìm kiếm nóng số một suốt cả đêm, thu hút không ít dân hóng hớt vốn không xem chương trình.
【Tô Mục sao tự nhiên bắt đầu phát điên thế? Từ yêu hóa hận à?】
【Tôi chỉ muốn biết Phó Trầm có xấu hổ không, cứ tưởng Tô Mục ngoại tình nên mới chia tay, kết quả người ta không hề ngoại tình】
【Trong khi mọi người tỏa sáng và tỏa nhiệt, thì Tô Mục chọn phát điên】
【Phiếu cuối cùng có gì đó kỳ lạ, bên nữ tổng cộng có năm phiếu, Tô Mục và Dịch Nguyệt ai là người tự bầu cho mình?】
【Một trăm phần trăm là Tô Mục, dù sao thì lối suy nghĩ của cô ta cũng khá dị hahaha】
Sau đó, tổ chương trình phát động một hoạt động, để cư dân mạng điền phiếu bầu chọn trái tim của từng tập.
Đợi đến khi chương trình kết thúc, ai mà đoán đúng tất cả các tập sẽ nhận được một phần thưởng bí ẩn từ chương trình.
Điều này lập tức khơi dậy hứng thú của khán giả, mọi người bắt đầu tích cực tham gia, nhiệt độ chương trình cũng vì thế mà tăng vọt.
Sáng sớm hôm sau, Giang Tối bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Rửa mặt xong, anh mới cầm điện thoại đi ra ban công, nhấn nút nghe máy.
“Alo.”
Đầu dây bên kia, giọng đàn ông tức giận: “Tao cho mày đi tham gia show hẹn hò là để mày đi yêu đương, kết quả mày thể hiện như vậy à?”
Giang Tối giọng nhạt nhẽo: “Tôi vốn không muốn đến cái chương trình này.”
“Nếu mày không tham gia, trước ba mươi tuổi mày cưới được vợ chắc?”
“Đừng nói ba mươi, năm mươi tuổi tôi cũng chưa chắc cưới.”
“Mày không thể bớt chơi cái nhạc rock vớ vẩn đó, sớm mà thành gia lập thất à? Tao khổ cực nuôi mày lớn như vậy, giờ nguyện vọng duy nhất chỉ là có một đứa cháu, vậy mà một mong ước nhỏ bé như thế mày cũng không làm được?”
“Muốn cháu không phải dễ sao.”
“Ý mày là gì?”
“Tôi đổi cách xưng hô, gọi ông là ông nội, chẳng phải ông có cháu rồi sao?”
“Thế con trai tao đi đâu?”
“Đi làm cháu cho ông rồi.”
“Mày…”
Chưa để ông ta mắng tiếp, Giang Tối đã nhanh tay cúp máy.
Nghĩ đến cái lão bên kia đầu dây chắc tức phát điên, anh cười lạnh một tiếng, cất di động rồi rời khỏi ban công.
Thay bộ đồ mới, Giang Tối đi ra phòng khách.
Lúc này còn chưa tới giờ chương trình bắt đầu phát sóng trực tiếp, những người khác vẫn đang ngủ, xung quanh rất yên tĩnh.
Anh bật máy pha cà phê, rót cho mình một ly, chợt nghe ngoài sân có tiếng cụng ly.
Đi ra xem, chỉ thấy Tô Mục đang nâng một chiếc ly cao, trong đó chất lỏng trong suốt lắc lư theo thành ly.
Đối diện cô là Kỳ Kỳ, trước mặt nó cũng đặt một cái ly cao, nhưng bên trong lại chứa sữa chua.
“Hôm nay chúng ta tụ hội ở đây, là vì người bạn tốt chung của chúng ta — Kỳ Kỳ. Hôm nay, tôi muốn mời nó một ly, cảm ơn nó đã chia sẻ cuộc đời bi thảm của tôi. Tôi cũng chân thành chúc nó, từ nay về sau, cuộc đời nó sẽ giống như tôi, thối nát, bốc mùi!”
Nói xong, Tô Mục ngửa đầu, một hơi uống cạn chất lỏng trong ly.
Giang Tối bưng ly cà phê bước ra: “Tôi cứ tưởng cô chỉ phát điên trước mặt người khác, không ngờ còn lén phát điên một mình.”
“Quân tử thản đãng, tiểu nhân mọc chim, tôi từ trước đến nay đều quang minh chính đại mà phát điên!”
Giang Tối khó tin: “Tiểu nhân mọc cái gì??”
Ánh mắt Tô Mục đầy ẩn ý liếc xuống hạ bộ anh.
Giang Tối thản nhiên đặt ly cà phê xuống: “Cô biết giờ cô giống cái gì không?”
“Cái gì?”
“Mèo rình háng.”