[Điện Ảnh Mỹ] Siêu Sao Hollywood

Chương 1: Chúng ta ly hôn đi!

Trước Sau

break

Lạnh! Một cơn lạnh thấu xương!

Tỉnh giấc trong cơn run rẩy, Tô Tuyết Như bỗng mở to đôi mắt, vô tình làm văng lên những bọt nước trong bồn. Mọi thứ trước mắt cô đều vô cùng xa lạ, hóa ra cô đã ngủ quên trong bồn tắm rộng lớn, trời mới biết cô đã ngủ bao lâu mà nước trong bồn đã lạnh ngắt.

Cô không kịp suy nghĩ nhiều, cơn lạnh trên cơ thể thúc giục cô nhanh chóng đứng dậy ra khỏi bồn, quấn chiếc khăn tắm trắng quanh người, chân trần vừa chạm sàn nhà đã run rẩy.

"Mình sao thế này? Sao lại ở đây? Không lẽ mình mất trí nhớ tạm thời?" Tô Tuyết Như thầm nghĩ, tim đập loạn nhịp.

Phòng tắm trước mắt rộng gần bằng căn hộ cô thuê, không chỉ có bồn tắm mà còn có phòng xông hơi, phòng hấp, ngay cả bàn trang điểm cũng dài hơn một mét, lộng lẫy xa hoa vô cùng!

Là một diễn viên "Bắc phiêu", Tô Tuyết Như từng tham gia không ít sự kiện và những buổi tiệc rượu do đoàn phim, đạo diễn hay nhà sản xuất tổ chức, nhưng cô vẫn giữ mình trong sạch, giả vờ không hiểu những ám chỉ mờ ám kia.

*Bắc phiêu: người tha hương đến Bắc Kinh lập nghiệp.

Quy tắc ngầm chính là quy tắc ngầm, chẳng ai dám ra tay trắng trợn. Huống hồ, cô vốn đâu phải tuyệt sắc giai nhân. Dù các đạo diễn, nhà đầu tư không lên tiếng thì cũng biết bao nhiêu cô gái đẹp sẵn sàng tự nguyện lao vào, cớ gì họ phải chú ý đến cô?

Nghĩ đến chuyện muốn dựa vào quy tắc ngầm để có được vai diễn tốt, đúng là ảo tưởng.

Tô Tuyết Như vừa quay xong vai nữ phụ số ba trong một bộ phim cung đấu nhà Thanh. Cô còn tưởng rằng nhờ vai diễn này mà cô có thể xuất hiện nhiều hơn trong làng giải trí, trở thành gương mặt quen thuộc trong các bộ phim truyền hình.

Ký ức cuối cùng của cô dừng lại ở bữa tiệc sau khi đóng máy, hoàn toàn không biết vì sao mình lại tỉnh dậy trong bồn tắm của khách sạn.

Người ngoài không rõ, nhưng Tô Tuyết Như tự biết mình có tửu lượng rất tốt, chưa từng say bao giờ, không thể nào bị người khác ép uống đến mức không biết gì.

Chẳng lẽ... bị bỏ thuốc? Ai đã làm?

Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn, cô vội mặc áo choàng tắm, định rón rén mở cửa phòng tắm thì bỗng nhìn thấy trong gương phản chiếu bóng hình không phải là cô!

Dưới áo choàng tắm là một người phụ nữ da trắng với mái tóc vàng ánh kim và đôi mắt xanh như biển cả.

Tô Tuyết Như không kịp suy nghĩ, đứng thẳng người trước gương, người phụ nữ da trắng với mái tóc xoăn kiểu cổ điển kia cũng đang vô cùng khiếp sợ, với cùng một biểu cảm, cùng một thần thái và cử chỉ!

"Chẳng lẽ... mình xuyên việt rồi chăng?"

Cô hiểu rất rõ khái niệm xuyên việt, vì nữ chính trong bộ phim vừa đóng máy cũng là từ hiện đại xuyên về nhà Thanh, chỉ là không ngờ chuyện này lại xảy ra với mình.

Tô Tuyết Như nhìn khuôn mặt cô gái trong gương mà chết lặng, dù có mái tóc xoăn kiểu cổ điển khó giữ nếp, nhưng vẻ đẹp vẫn sắc sảo kinh diễm. Đôi mắt to và sáng, màu xanh nhạt tựa như đại dương mênh mông, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng đường nét tinh xảo, góc cạnh hài hòa.

Quả đúng như câu "Mỹ nhân đẹp ở cốt, không ở da."

Cô gái da trắng trong gương này, từ ánh mắt đến dáng người đều không chê vào đâu được.

Trên bàn trang điểm còn đặt một ly rượu sâm-panh, miệng ly in hằn một vết son đỏ, không cần nói cũng biết là do chủ nhân trước đó uống.

Tô Tuyết Như dùng tay vỗ nhẹ vào đầu, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra, những mảnh ký ức lóe lên trong đầu, cô mơ hồ nhớ ra một số chuyện.

Nguyên chủ của cơ thể này tên là Eve Campbell, sinh vào ngày cuối cùng của năm 1978, cha là kỹ sư ở thung lũng Silicon, mẹ là giáo viên dạy tiếng Anh cho du học sinh, có một cậu em trai đang học tiểu học và một chú chó vàng tên Enzo.

Trong ký ức hiện lên cảnh nguyên chủ mặc áo cử nhân, ném mũ lên trời, cảnh ngồi ở một quán bar ở Las Vegas cùng vài người bạn uống say mèm, và cả cảnh trong cơn say đã hào hứng trò chuyện với một người đàn ông râu rậm, rồi cả hai tâm đầu ý hợp, chạy thẳng đến nhà thờ, kết hôn dưới sự chứng kiến của mục sư!

Giờ đây, Cô đã không còn là nữ diễn viên mờ nhạt bôn ba ở Bắc Kinh nữa, mà là một nữ sinh viên vừa tốt nghiệp đang trong chuyến du lịch, và hiện tại mới chỉ là mùa hè năm 1999.

Sự thay đổi như vậy khiến cô hơi khó thích ứng.

Thành thật mà nói, cô không lưu luyến nhiều với cuộc sống ở kiếp trước, nhưng không có nghĩa là có thể ngay lập tức bước vào cuộc sống mới.

Ký ức rời rạc, lại thêm tình trạng say rượu nên cô thậm chí không rõ chồng mình là ai.

Có nên ra ngoài không? Phải đối mặt thế nào với người chồng đột nhiên xuất hiện kia?

Kiếp trước, dù chỉ là diễn viên hạng mười tám, nhưng cô cũng có không ít người theo đuổi, từng quen hai người bạn trai nhưng đều vì nhiều lý do mà chia tay.

Giờ xuyên thành một cô gái da trắng xinh đẹp cũng không phải khởi đầu quá tệ, vấn đề duy nhất nằm ở người chồng đầy bí ẩn kia.

Kết hôn ở Las Vegas có ràng buộc pháp lý, không phải trò đùa. Mỗi năm, vô số cặp đôi đến đây kết hôn, cưới chớp nhoáng, Eve chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành một trong số họ.

Nếu mình muốn ly hôn, đối phương có đồng ý không?

Eve dựa sát vào cửa phòng tắm, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, im lặng như tờ.

Sau khi chuẩn bị tâm lý, cô mới từ từ mở cửa, nhón chân rón rén bước ra. Nhìn quanh phòng khách, phòng ngủ, kết quả là toàn bộ căn suite trống không, không một bóng người!

*Căn suite: là thuật ngữ trong ngành khách sạn chỉ một loại phòng cao cấp, rộng rãi hơn nhiều so với phòng tiêu chuẩn.

Đèn chùm pha lê sang trọng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp rèm trắng chiếu rọi khắp căn phòng. Tấm thảm cổ điển hòa quyện cùng những món nội thất hiện đại xung quanh, không gian vừa rộng rãi vừa lộng lẫy, chắc ở một đêm sẽ tốn không ít tiền.

Không có ai ở đây cả, thật vừa lúc!

Cô không kịp lau khô tóc, mà nhanh chóng mặc lại đống quần áo vứt trên sàn.

Chiếc quần đùi jeans ngắn tôn lên đôi chân dài càng thêm thon thả, chiếc áo phông màu be ôm sát khiến vòng một căng đầy, các cô gái da trắng thời trẻ có thân hình rất đẹp, Eve thầm nhắc nhở bản thân, sau này nhất định không được bỏ bê việc quản lý vóc dáng, không thể phí hoài thân hình đẹp này.

Thay xong quần áo, Eve tìm thấy túi xách của mình, lục ra hơn ba mươi đô la và một chiếc điện thoại cực kỳ cổ điển, trên đó có tám cuộc gọi nhỡ đều từ Jessica!

Jessica là bạn thân của nguyên chủ, cũng tốt nghiệp Đại học Nam California (USC), chỉ là một người học Học viện Nghệ thuật Điện ảnh, một người học Học viện Truyền thông Báo chí, nhóm năm người họ cùng nhau đến Las Vegas để trải qua quãng thời gian cuồng nhiệt cuối cùng.

Điện thoại vừa gọi đi đã được bắt máy ngay, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Cô bạn của tôi ơi, rốt cuộc cậu đang ở đâu? Hôm qua cậu lén bỏ đi với một người đàn ông lạ, hôm nay tớ suýt nữa đã gọi cảnh sát, tưởng cậu bị nhét vào cốp xe rồi đem xác vứt ra sa mạc rồi!"

Giọng đầy tức giận, tốc độ nói cực nhanh.

Nếu không phải Eve tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, thật sự không nghe hiểu mấy câu tiếng Anh này, cô vốn không giỏi học hành.

Nghe ra sự lo lắng của cô bạn thân, Eve vội nói: "Đừng lo, tớ lập tức đến gặp các cậu ngay, tớ có tin động trời muốn nói trực tiếp, các cậu nhất định phải giúp tớ!"

"Chết tiệt, cậu giết người hay phạm tội à? Nếu vậy, chúng ta mau lên máy bay về ngay thôi!" Jessica lập tức tưởng tượng bay xa, cho rằng Eve gây ra chuyện.

"Tối qua tớ uống nhiều quá, vừa mới phát hiện trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn bạc, tối qua tớ và người đàn ông lạ đó đến nhà thờ kết hôn rồi."

"Thật hay đùa đấy?"

"Đương nhiên là thật." Eve giờ phút này chỉ muốn khóc mà không khóc nổi, cô không dám một mình đối mặt với người đàn ông lạ kia, định tập hợp mấy chị em bạn thân, có người đi cùng rồi mới mở miệng bàn chuyện ly hôn.

Ngoài du lịch và cờ bạc, Las Vegas còn nổi tiếng vì những cuộc kết hôn và ly hôn chớp nhoáng. Đây là nơi có văn phòng đăng ký kết hôn không bao giờ đóng cửa của Mỹ, chỉ cần xuất trình giấy tờ tùy thân, bằng lái xe đều được, rồi trả sáu mươi đô là có thể trong mười phút lấy được giấy đăng ký kết hôn. Thêm vào đó là những nhà thờ có ở khắp nơi, thủ tục kết hôn cực kỳ đơn giản.

Đầu dây bên kia rất náo nhiệt, ngoài Jessica ra, mấy người khác cũng xúm lại.

"Cậu kết hôn mà không gọi bọn tớ, tớ muốn làm phù dâu!"

"Quá đáng lắm, chuyện quan trọng thế mà lại giấu bọn tớ!"

"Eve, cô bạn của tôi, cậu nhanh thật đấy. Người đàn ông đó tên gì, làm nghề gì?"

"Tớ cá là cậu chắc chắn sẽ hối hận, đừng dễ dàng nghe lời đàn ông, càng không thể tùy tiện bước vào nhà thờ!"

Eve nghe vậy, nói khẽ: "Tớ đã hối hận rồi, giờ anh ta không có trong khách sạn. Tớ tính sẽ gặp các cậu trước, rồi quay lại bàn chuyện ly hôn."

Cuộc đời tuyệt vời của cô vừa mới bắt đầu, sao có thể bị người đàn ông lạ mặt trói buộc!

"Bọn tớ đợi cậu ở khách sạn, mau đến đi!"

"Chú ý an toàn, cưng à."

"Ngầu quá!"

Mấy sinh viên đi du lịch chỉ thuê khách sạn khá bình thường, Eve cúp máy liền tính chạy trốn ngay. Mái tóc vàng ánh kim vẫn còn ướt xõa trên vai, một tay xách túi, một tay xách giày cao gót, bước nhanh về phía cửa.

Không một chút đề phòng, khi cô đang cúi người mang giày trên tấm thảm, cửa phòng đột nhiên mở ra!

Eve ngẩng đầu nhìn, người đàn ông râu rậm mặc áo hoodie đó, chính là đối tượng kết hôn tối qua của cô. Và sau lưng anh còn có một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề, biểu cảm có vẻ không ổn lắm.

Định lén bỏ trốn lại bị bắt tại trận, đúng là xấu hổ không biết trốn đâu.

Cô định chào hỏi, nhưng trong ký ức chẳng nhớ tên của người đàn ông râu rậm, chỉ đành phát huy kỹ năng diễn xuất, nặng ra một nụ cười nói: "Các bạn tôi đang tìm tôi, tốt nhất là nên đi gặp họ, không thì họ chắc chắn sẽ phát điên mất."

"Có thể đợi một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói." Ông chồng hờ cất giọng trầm thấp.

"Xin cứ tự nhiên." Eve trong lòng hơi sợ, võ thuật cô luyện để quay phim toàn là hoa hòe hoa sói, giờ nếu đối phương muốn gây chuyện, liệu cô có thể thắng được hai người đàn ông lực lưỡng này không?

Cô giả vờ bình tĩnh, đứng ở cửa dùng khóe mắt quan sát hành lang, hy vọng có nhân viên phục vụ hay khách khác đi qua, lúc đó tiện nhờ giúp đỡ.

Mới xuyên việt đến, thật sự không muốn gây rắc rối cho cảnh sát Mỹ!

Người đàn ông râu rậm trông hơi tiều tụy, khẽ nói: "Chuyện tối qua... xin lỗi. Tôi uống nhiều quá, bình thường không như vậy. Lần này say đến mức điên rồ. Cô là một cô gái tốt, còn chúng ta chỉ là hai người xa lạ..."

"Tôi hiểu." Eve nhanh chóng nắm bắt thông tin then chốt, vội gật đầu nói: "Tôi hiểu, hay là ta đi làm thủ tục ly hôn ngay đi!"

Đơn giản trực tiếp như vậy, lại khiến người đàn ông râu rậm và người đàn ông mặc vest kia đều sửng sốt. Vốn tưởng sẽ tốn không ít lời, không ngờ đối phương dễ dàng đồng ý như vậy.

Như thế này đỡ được rất nhiều phiền phức.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc