Đứng ở cửa lớn của Hắc Phong Bảo, Khúc Lưu Phong vui sướng vì được ra bên ngoài xem.
Nàng thật không nghĩ tới, một cái hôn đã hữu hiệu như vậy, sớm biết rằng hôn tốt hơn dùng lời nói, muốn nàng hôn hắn mấy trăm lần cũng không có vấn đề gì.
Nhưng, nàng bất quá là muốn cùng Hoàng ra bên ngoài đi dạo một chút thôi, vì sao bọn họ lại bày ra một bộ dáng đưa tiễn người đi xa?
“Hoàng, hảo hảo chiếu cố Cầm nhi, đừng để xảy ra sai lầm gì cho ta!”
“Đệ đệ thân ái, không cần chơi đến quên đường về nhà! Phải nhớ trong nhà còn có người ca ca này đang đợi ngươi.”
“Nương, đại bá, chúng ta chỉ là đi ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ trở lại, không cần lo lắng.” Ngồi ở trên lưng ngựa, Khúc Lưu Phong lại đối hai người thanh minh.
Nhảy lên lưng ngựa, Hắc Diễm Hoàng một tay lôi kéo cương ngựa, một tay đem Khúc Lưu Phong gắt gao ôm vào trong lòng, thản nhiên sau khi liếc hai người liếc mắt một cái, liền giục ngựa trên đường.
“Oa, chơi thật tốt nha!” Nàng lần đầu tiên ngồi ở trên lưng ngựa, cảm giác hảo mới mẻ, hảo kích thích.
“Chờ một chút nàng sẽ hối hận.” Hắc Diễm Hoàng nhíu nhanh mày kiếm nói.
Dựa vào thân mình mềm yếu nhỏ nhắn này làm sao chịu được sự xóc nảy khổ sở? Hắn thực không nên đáp ứng nàng cưỡi ngựa, hẳn là để cho nàng ngồi xe ngựa mới đúng.
“Sẽ không đâu!” Khúc Lưu Phong thực khẳng định trả lời.
Ngồi xe ngựa nhiều nhàm chán! May mắn nàng có dự kiến trước, ầm ỹ cùng với hắn cưỡi ngựa, bằng không lúc này nhất định ở trong xe ngựa hô to nhàm chán.
“Muốn đi chỗ nào?” Hắc Diễm Hoàng cố ý thả chậm con ngựa vội vã chạy tốc độ, để cho nàng chịu ít đau đớn ở xương sống thắt lưng.
“Đi chợ.” Gối lên trong ngực rộng lớn của Hắc Diễm Hoàng, Khúc Lưu Phong chuyên chú nhìn trên trời mấy đám mây đang bay tới.
“Có thể, điều kiện là nàng phải đội khăn che mặt.” Mặc kệ nàng muốn thế nào, hắn nhất định sẽ mang nàng đi ── nhưng điều kiện trước tiên là nàng phải đem khuôn mặt tuyệt sắc mê người phạm tội kia của nàng nhanh chóng che khuất.
“Mang khăn che mặt?!” Không lầm chứ! Nàng biết nữ tử cổ đại chưa kết hôn không thể xuất đầu lộ diện, nhưng nàng đã là phụ nữ có chồng nha, còn không thể lộ diện sao?
“Vì sao? Mang khăn che mặt thực không thoải mái nha! Ta không cần!”
“Không phải do nàng!” Hắc Diễm Hoàng khí phách nói.
“Chàng……” Khúc Lưu Phong có chút tức giận. Phút chốc, một cái ý tưởng nhảy vào trong óc của nàng.
Đợi chút, hắn sẽ không phải là……
Có khả năng sao?
“Chàng là đang ghen sao?”
Khúc Lưu Phong tận lực lấy ngữ khí bình thản hỏi, nhưng cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng cũng đã không tự giác cong lên như trăng khuyết.
Rõ ràng cảm giác người sau lưng trong ngực cứng đờ, nàng biết chính mình đoán đúng rồi!
Sau khi biết đối hắn có tình cảm, nàng vẫn thực lo lắng cho mình là đơn phương tình nguyện, nhưng chiếu tình thế hiện tại, xem ra nàng hẳn là không cần lo lắng!
“Hoàng……” Khúc Lưu Phong đưa tay lôi kéo xiêm y hắn kêu gọi nói.
“Mệt mỏi?”
“Không phải, ta muốn đổi phương thức ngồi.” Nói xong, Khúc Lưu Phong lập tức đem một chân khác vượt qua lưng ngựa, đổi thành ngồi một bên.
Hắc Diễm Hoàng thấy thế, sợ tới mức nhanh chóng ôm eo nhỏ của nàng.
“Nàng có biết như vậy rất nguy hiểm hay không!” Số chết ôm chặt nàng, Hắc Diễm Hoàng ở bên tai của nàng rít gào.
Nắm cả vòng eo của nàng, hắn nhẹ nhàng đem nàng nâng lên trên, làm cho nàng từ ban đầu ngồi một bên, chuyển lại ngồi đối mặt hắn.
Ngồi vào chỗ của mình xong, thân hình kiều nhỏ của nàng lập tức oa tiến trong ngực rộng lớn của hắn. “Chàng thật thông minh, làm sao mà biết ta nghĩ ngồi tư thế này?”
Hai tay dùng sức vòng trụ thắt lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng thân mình mềm mại của Khúc Lưu Phong, ở trong ngực hắn thích thú say đắm cọ xát.
Ân, như vậy thoải mái hơn!
Hắc Diễm Hoàng đổ rút một hơi. Động tác của nàng thực đã khơi mào phản ứng của hắn!
“Đừng động nữa!”
Nàng lại vặn vẹo như vậy tiếp tục, dục vọng hắn sẽ không thể khắc chế.
“Được thôi!” Khúc Lưu Phong nghe lời không dám lại lộn xộn.
Cả người cứng ngắc của Hắc Diễm Hoàng làm cho nàng đột nhiên ý thức được, nam nhân là không chịu nổi kích thích, huống chi, bọn họ hiện tại tư thế ngồi thực ái muội.
“Chàng vì sao lại ghen?” Kéo dài vấn đề mới vừa rồi, Khúc Lưu Phong quyết định tìm chuyện hỏi để đánh tan suy nghĩ.
“Vì sao vậy?” Tay nhỏ bé nắm vạt áo hắn, nàng ngẩng đầu lên hỏi.
Hắc Diễm Hoàng không hề giục ngựa đi nhanh, để con ngựa như trước chậm rãi tiến lên. Một lát, hắn mới vòng nhanh thân thể mềm mại trong lòng, thản nhiên nói: “Ta không có.”
Cúi đầu, vừa vặn chống lại cái miệng nhỏ nhắn kiên quyết kia của nàng, hắn bỗng nhiên có cổ xúc động muốn phúc thượng nó.
“Quên đi, ta đến thay chàng nói tốt hơn!”
Nguyên bản đặt ở dưới thắt lưng hắn, hai cánh tay lặng lẽ vòng trên cổ hắn, nàng nhẹ nhàng dùng sức một chút, khoảng cách hai khuôn mặt lập tức đã đến gần.
“Chàng ghen, là vì chàng thích ta, đúng hay không?”
Nàng thổ khí như lan, hương khí ấm áp toàn bộ phun ở trên mặt hắn, hai khuôn mặt dựa vào hảo gần…… Không kém đến nửa tấc, hai người chóp mũi sẽ đụng vào nhau……
Nàng có ý định dụ dỗ hắn sao? Hắn có cần thiết phải nói cho nàng, cái gì là chơi với lửa có ngày chết cháy? Hắc Diễm Hoàng trong con ngươi đen đối nàng dấy lên dục vọng.
“Có phải hay không thôi?” Cố ý xem nhẹ hào quang nóng cháy làm người ta mặt đỏ tim đập trong mắt hắn kia, Khúc Lưu Phong lại kéo gần khoảng cách hai người.
Nhìn gần trong gang tấc đôi môi mở ra như mời gọi, Hắc Diễm Hoàng ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy, dục vọng phấn chấn mãnh liệt bừng bừng rốt cuộc ức chế không được……
“Nàng thắng!”
Cúi đầu, Hắc Diễm Hoàng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai quặc trụ môi đỏ mọng của nàng, đầu lưỡi tham lam kia nhanh chóng đưa đến đôi môi mê người của nàng, thừa dịp nàng há mồm hết sức, lửa nóng từ đầu lưỡi khí phách chui vào trong miệng của nàng, cùng nàng trúc trắc đầu lưỡi giao nhau quấn quít lấy.
Từ lúc vạch trần khăn hồng voan kia, trong nháy mắt hắn liền yêu thương nàng ── chính là, hắn vẫn xem nhẹ cái loại cảm giác này, thẳng đến đêm qua, nàng coi như muốn theo nháy mắt kia biến mất trước mắt hắn, hắn mới giựt mình, hắn không thể mất đi nàng!
Hắn yêu nàng, hắn muốn nàng làm bạn cả đời của mình, thẳng đến chết già.
Đó là hắn thừa nhận…… Hắn thích nàng nha! Ngọt ngào gợn sóng một vòng ở đáy lòng Khúc Lưu Phong khuếch tán mở ra, nàng nhắm mắt lại, toàn tâm cảm thụ hắn nhiệt tình hôn.
Dần dần, nàng chủ động vươn cái lưỡi cùng hắn giao triền. Kỹ xảo vụng về khiêu gợi tình dục Hắc Diễm Hoàng nổi lên, hắn cuồng mạnh bắt giữ lấy cái lưỡi dao động của nàng, hết sức kích tình hút, không cho nàng cơ hội thở dốc, lại càng không để cho nàng thanh tỉnh.
Hắn nhiệt tình hôn làm cho nàng không hề có lực chống đỡ, chỉ có thể xụi lơ ở trong lòng hắn, bị động hưởng thụ sự ngọt ngào hắn cho……
Tuy rằng không có đáp án trực tiếp cho vấn đề của nàng ── bất quá, nụ hôn này, xem như “Thích” đáp lại!
Nguyên bản chỉ cần hai canh giờ lộ trình, lúc hai người nhàn thoại việc nhà, nhiệt tình ủng hôn, cộng thêm lại đi vẽ ảnh chân dung, tiến vào chợ đã là buổi trưa.
“Oa, thật sự rất nhộn nhịp nha!”
Dấu không được hưng phấn trong lòng, Khúc Lưu Phong tò mò xem đông xem tây, lực chú ý hoàn toàn bị muôn màu rực rỡ gì đó trước mắt nhanh chóng hấp dẫn đi.
“Đừng hết nhìn đông tới nhìn tây, sẽ đụng vào người.” Hắc Diễm Hoàng thân thủ đem nàng lãm tiến trong lòng, một đôi mắt tinh tường liên tiếp lưu ý bốn phía.
“Sẽ không!” Hoàn toàn không biết dụng tâm lương khổ của Hắc Diễm Hoàng , Khúc Lưu Phong dùng sức vặn bung cánh tay hắn hoàn ở dưới thắt lưng nàng. “Thật vất vả có cơ hội có thể đến nơi này, chàng cũng đừng quản ta nữa! Để cho ta dạo chơi tận hứng đi!”
Đánh không lại ánh mắt đau khổ cầu xin của nàng kia, Hắc Diễm Hoàng đành phải đi theo phía sau nàng, tâm đề cao cảnh giới, thỉnh thoảng chú ý cùng nàng sát bên người mà qua đám người.
“Ngọc thật đẹp, còn có, phượng sai này cũng rất đẹp, những thứ kia đều rất mới lạ nha!” Khúc Lưu Phong sờ qua từng thứ đồ nhỏ nhắn của từng quán, miệng còn không ngăn ra tâm nhớ kỹ.
“Thích cái gì?” Thấy nàng bộ dáng vui mừng như thế, Hắc Diễm Hoàng mở miệng hỏi nói.
“Không, chàng cũng biết ta không thích mang vật phẩm trang sức, ta chỉ thích xem, sẽ không muốn mua chúng nó.” Khúc Lưu Phong ngọt ngào cười nói.
Lại đi nhìn vài quán, Khúc Lưu Phong bị một đạo thanh âm rao hàng nhanh chóng hấp dẫn, nàng không tự giác dừng lại cước bộ.
Hắc Diễm Hoàng theo của nàng ánh mắt nhìn lại, không khỏi mỉm cười.
Hắn đi ra phía trước, từ trong đai lưng lấy ra bạc vụn đưa cho tiểu thương, thuận tay tiếp nhận một chuỗi kẹo hồ lô, quay người đưa cho Khúc Lưu Phong.
“Cám ơn!” Khúc Lưu Phong khẩn cấp đem kẹo hồ lô đưa vào trong miệng liếm, hương vị ngọt đậm đà lập tức ở trong miệng tan ra.
Nguyên lai kẹo hồ lô cổ đại so với niên đại của nàng ăn ngon hơn!
Dừng ở đôi mắt tinh xán giấu không được ý cười, Hắc Diễm Hoàng chính là đáp lại nàng một chút thản nhiên cười. “Chúng ta cũng nên đi. Quá muộn trở về, người nhà sẽ lo lắng.”
“Nhanh như vậy đã đi trở về? Thật vất vả mới đi ra, không thể để tối nay mới trở về sao?” Nghe hắn nhắc tới như vậy, Khúc Lưu Phong mới phát hiện sắc trời dần dần tối đi.
“Không được, trở về quá muộn, bọn họ sẽ cho chúng ta đã xảy ra chuyện.”
Bọn họ trì hoãn lâu lắm, hồi trình chỉ sợ phải ra roi thúc ngựa. Thật không hiểu thân thể của nàng có thể chịu được hay không?
Hắn nói cũng đúng, nàng hướng bà bà nói qua, bọn họ rất nhanh sẽ trở về.
“Tốt thôi!” Tâm không cam lòng không muốn quyết nổi lên môi, Khúc Lưu Phong vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn.
“Ta sẽ lại mang nàng đi ra.” Hắc Diễm Hoàng nhịn không được bật cười.
“Trừ bỏ ta ra, không cho phép chàng ở trước mặt người khác cười!” Khúc Lưu Phong nhịn không được ăn vị nói.
Tuy rằng chính là thản nhiên cười, bất quá nếu trên khuôn mặt tuấn tú mà hắn sở hữu lại thêm tươi cười sẽ làm nữ nhân điên cuồng, hiệu quả nhưng là thực kinh người.
Người bình thường không ai dám tới gần hắn, bất quá nếu hắn cười rộ lên, nàng dám cam đoan, tuyệt đối không ai kháng cự được, bao gồm cả nàng trong đó.
Cho nên, nàng muốn một mình độc chiếm hắn tươi cười.
“Vì sao?” Hắn rất ngạc nhiên.
Hắn có đang cười sao? Hắn chính là cảm thấy thực vui vẻ thôi.
“Bởi vì ta muốn độc chiếm tươi cười của chàng! Ta là thê tử của chàng, chỉ có ta có thể độc hưởng, ta không cho phép người khác cùng ta chia sẻ, mặc kệ là ai đều giống nhau!”
Xem ra tiểu nương tử này của hắn dấm chua cũng không nhỏ. Hắc Diễm Hoàng không khỏi mỉm cười lắc đầu.
Vừa đi vừa tán gẫu, bọn họ rất nhanh đi ra nơi con ngựa nghỉ ngơi.
Hắc Diễm Hoàng dùng sức một cái, đem nàng ẵm lên lưng ngựa, chính mình cũng theo sau sải bước. Hai chân dùng sức đá một cái, con ngựa bắt đầu cấp tốc phi trên đường về phía trước.
“Tối rồi nha!”
Rất nhanh tiến lên, hai má Khúc Lưu Phong bị gió quát đau đớn, vì thế nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực rộng lớn của Hắc Diễm Hoàng, tránh cho bão cát thổi quát.
“Nàng cũng biết sao.” Trời sinh khẩu khí lạnh như băng trong đó lại lộ ra một chút bất đắc dĩ. Nhìn nàng động tác số chết hướng trong lòng hắn chui vào, Hắc Diễm Hoàng tâm không đành lòng, cố ý thả chậm tốc độ con ngựa.
“Không phải nói đang vội sao? Tại sao thả chậm tốc độ?” Cảm giác gió bên tai tựa hồ nhỏ đi, Khúc Lưu Phong nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Nói thật, nàng cảm thấy toàn thân xương cốt đều nhanh tản mất, chán muốn chết!
“Dù sao là nhất định về trễ, lại trễ mấy khắc cũng không sao.” Coi như nhìn ra nàng không khoẻ, đại chưởng dày tự động đáp trên lưng của nàng, thay nàng mát xa lên.
“Vì ta sao?”
Ân…… Thật thoải mái nga! Tay hắn giống như có ma lực, dường như phàm là nơi bị tay hắn đụng vào qua, không có một chút không thoải mái. Nàng thoải mái nhắm lại mắt, cả người tiến sát trong ngực hắn, rất nhanh liền tiến nhập mộng đẹp.
Hắc Diễm Hoàng không nói một câu, sau khi đem áo mau rơi xuống một lần nữa bao trùm hồi trên người nàng, mới tiếp tục công tác mát xa trong tay.
Nhìn Khúc Lưu Phong ngủ không an ổn, hắn không khỏi nhíu nhanh mày. Ban đêm hàn khí sâu nặng, hắn lo lắng nàng sẽ cảm lạnh, bất quá tính toán, cánh rừng này đã muốn xuyên qua một nửa, chỉ cần đi ra khỏi cánh rừng này, rất nhanh có thể trở lại Hắc Phong Bảo!
Lúc Hắc Diễm Hoàng trầm tư hết sức, nguyên lai không khí bình thản đột nhiên thay đổi ──
Một cỗ hơi thở làm người ta sợ run xơ xác tiêu điều nháy mắt tràn ngập cả cánh rừng, Khúc Lưu Phong nguyên bản đang ngủ không say, cũng cảm giác được trong không khí có chút không tầm thường mà mở mắt ra.
Khi nàng đang muốn ngẩng đầu hỏi hắn sao lại thế này, Hắc Diễm Hoàng đã sớm một bước đem đầu nàng áp trở về ngực.
“Đừng nhúc nhích!” Hắn tiếng nói kia đủ để đông chết người từ trên đầu nàng truyền đến.
Con ngươi đen híp thành dây nhỏ, cứ có việc hắc ám làm màu sắc tự vệ, nhưng mấy chục thân ảnh ở trong rừng cây qua lại xuyên qua, vẫn trốn không thoát cặp mắt lợi hại kia của Hắc Diễm Hoàng.
Sao lại thế này? Kẻ thù tìm tới cửa sao? Khúc Lưu Phong muốn hỏi, lại không dám hỏi ra miệng.
Tuy rằng bị hắn cưỡng chế ở trong ngực, nhìn không hết cảnh tượng bốn phía, bất quá nàng có thể cảm giác được rõ ràng người đến không có thiện ý.
“Các ngươi là ai?”
Hắc Diễm Hoàng mở miệng, mấy chục đạo nhân ảnh liền theo bốn phương tám hướng thoát ra, đem hai người trên ngựa bao quanh vây quanh trụ.
“Giao nữ nhân trong lòng ngươi ra.” Hắc y nhân cầm đầu mở miệng, thanh âm thô dát tiết lộ ra sát ý của hắn, hai mắt hung ác lại số chết nhìn chằm chằm Khúc Lưu Phong.
Tìm ta? Không thể nào!
Khúc Lưu Phong bị điểm danh dùng sức đem đầu nàng đặt ở sau tay vặn bung ra, chuyển hướng ngọn nguồn thanh âm.
Con mắt màu đen ở bốn phía dạo qua một vòng, nàng hay nói giỡn nói: “Nếu muốn tìm ta, tại sao toàn thân che kín như vậy? Chỉ nhìn thấy ánh mắt, ta làm sao có thể biết các ngươi là ai?”
“Đừng khua môi múa mép, ta lập tức sẽ cho ngươi không mở miệng được.” Người cầm đầu đem dao nhỏ chỉ hướng về phía Khúc Lưu Phong.
“Ta nói lại lần nữa, giao nữ nhân này ra.”
“Làm không được!” Ngũ quan lạnh lùng lúc này tản ra hơi thở nguy hiểm, Hắc Diễm Hoàng trong mắt sở hữu lạnh như băng làm cho hắc y nhân dâng lên sợ hãi không hiểu.
Nhưng vào lúc này, Hắc Diễm Hoàng bày ra tuyệt hảo khinh công, chân khí nhắc tới, sau khi đem Khúc Lưu Phong trong lòng vững vàng an trí ở trên nhánh cây, nhảy đi xuống, đứng ở trước cậy đại thụ, bày ra tư thái thủ hộ.
“Muốn dẫn nàng đi, có bản lĩnh bước qua thi thể ta trước!”
Mặc dù có chút mạo hiểm, bất quá, hắn hôm nay nhất định phải biết rốt cuộc người chủ mưu là ai. “Ta chỉ hỏi một lần, là ai phái các ngươi đến?”
“Cũng dám xem nhẹ chúng ta! Các huynh đệ, lên!”
Cuồng quyến, khẩu khí khinh thị chọc giận hắc y nhân cầm đầu, lửa giận công tâm, hoàn toàn đã quên mục đích nguyên bản, ngược lại đem mục tiêu công kích chuyển tới trên người Hắc Diễm Hoàng.
Trong lúc nhất thời, hơn mười đạo ánh đao toàn hướng Hắc Diễm Hoàng tiến đến.
“Hoàng, cẩn thận!”
Những người đó là ai? Là ai muốn giết nàng? Nàng không cùng người nào có oán có thù, rốt cuộc là ai lại nhiều lần muốn mạng của nàng?
Nhìn phía dưới đánh nhau, Khúc Lưu Phong miệng càng mở càng lớn.
Hảo…… Thật là lợi hại! Hoàng thật sự rất mạnh, những người đó căn bản hắn hoàn toàn không để ở trong mắt .
Khúc Lưu Phong nhìn tình tiết đánh nhau chỉ có trong phim võ hiệp mới có thể xuất hiện, đã quên chính mình thân đang ở nơi nguy hiểm, hiện tại trong mắt của nàng đều bị thân ảnh mau lẹ của Hắc Diễm Hoàng nhanh chóng chiếm đầy.
Hắc Diễm Hoàng ở bên môi cười lạnh triển khai, hỗn độn tóc đen sắp xếp tình hình rõ ràng, trước con ngươi đen lần lượt nhẹ nhàng chạm đất tránh đòn, làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm tràn ngập tính uy hiếp.
“Không chịu nổi một đòn.” Lãnh khốc bạc môi trào phúng hắc y nhân đã muốn nằm xuống, hoàn vây quanh ở bốn phía của hắn, chỉ còn lại có bốn gã hắc y nhân.
“Nói mau, là ai sai khiến các ngươi?”
“Xuống địa ngục mà hỏi Diêm Vương đi!”
Hắc y nhân cầm đầu nổi lên nụ cười lạnh, lập tức lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rút ra ám khí, bắn về phía Khúc Lưu Phong trên cây, còn ba người khác tiến về hướng Hắc Diễm Hoàng công kích.
Nhìn tình hình thình lình xuất hiện ám khí, nàng theo bản năng nghiêng đi thân thể tránh né, lại không nghĩ rằng nghiêng một bên thân như vậy, lại làm cho thân thể của nàng mất đi cân bằng, rơi xuống dưới……
“A ──” Không biết làm sao, nàng sợ tới mức nhắm mắt lại.
“Phong!”
Vừa thấy Khúc Lưu Phong từ trên cây rơi xuống, Hắc Diễm Hoàng hoàn toàn rối loạn phương hướng trong nháy mắt. Bất chấp hắc y nhân công kích, hắn nhắc lên chân khí hướng về phía trước, tiếp được nàng suýt nữa rơi xuống đất.
Nhưng mà việc này lại làm cho ba hắc y nhân thừa cơ xông lên, nháy mắt trên người hắn bị họa xuất ba đạo vết máu; Đồng thời lúc này, một tên hắc y nhân khác tức thì nhắm ngay lưng Khúc Lưu Phong, một đao bắn về phía nàng.
Khóe mắt dư quang đảo qua, Hắc Diễm Hoàng nhanh tay lẹ mắt bắn ra nhuyễn kiếm trong tay không vướng bận, nhuyễn kiếm xẹt qua yết hầu hắc y nhân, hắn giữa lúc đó bị mất mạng.
Nhưng hắc y nhân bắn ra đao, đồng dạng làm cho Khúc Lưu Phong tránh không khỏi, dưới tình thế cấp bách, Hắc Diễm Hoàng lấy lưng chính mình cản một đao kia, đau đớn mãnh liệt làm hắn kêu rên một tiếng.
Ba hắc y nhân thấy thế, lập tức cử đao bổ về phía hắn, chỉ mành treo chuông hết sức, ba phiến lá cây đột nhiên xẹt qua yết hầu bọn họ ──
Dao nhỏ cùng người lên tiếng trả lời rơi xuống đất, Hắc Diễm Hoàng nguy cơ mới được giải trừ.
Nghĩ đến chính mình sẽ ngã trên mặt đất Khúc Lưu Phong vẫn không dám mở mắt ra, sau một lát, mới phát hiện chính mình đã vững vàng ngồi ở trong lòng Hắc Diễm Hoàng.
“Hoàng……” Sau khi phát hiện bốn phía tựa hồ không có gì động tĩnh, nàng nhẹ nhàng mà đẩy ngực hắn, muốn hắn buông mình ra.
Gặp nguy cơ đã giải trừ, Hắc Diễm Hoàng nhẹ nhàng buông ra Khúc Lưu Phong, ánh mắt đảo qua rừng cây một vòng, muốn tìm ra người giấu mặt tương trợ.
“Hoàng…… Chàng…… Trên lưng của chàng……” Trong lòng bàn tay cảm giác ẩm ướt dính dính làm cho Khúc Lưu Phong cảm thấy rất kỳ quái, mượn ánh trăng chiếu, nàng mới phát hiện rõ ràng, một cây đao đang cắm ở sau lưng Hắc Diễm Hoàng, sắc máu màu đỏ tươi không ngừng mà theo thân đao chảy xuống, đọng lại, mà nước mắt của nàng từ lúc vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy vết máu kia , cũng theo đó chảy xuống.
“Đừng khóc…… Bị thương nhẹ như vậy không làm chết người được đâu.” Hắn nhẹ nhàng mà lau đi nước mắt làm hắn lo lắng.
“Đều là ta làm hại…… Đều là ta làm hại…… Những người đó rõ ràng là nhắm về phía ta mà đến…… Nếu không phải do ta…… Chàng cũng không bị thương……”
Lần trước khi nàng ngã xuống kiều thượng, đứa bé gái trong lòng nàng cũng là bởi vì nàng liên lụy mà thiếu chút nữa bị thương; Lần này, Hoàng lại vì bảo hộ nàng, mà thay nàng trúng một đao……
Đây đều là lỗi của nàng!
“Nghe rõ, chuyện này không liên quan nàng!” Ôm sát bả vai gầy yếu của nàng, Hắc Diễm Hoàng bắt buộc bức ánh mắt nàng có chút tan rã nhìn về phía chính mình.
“Thời điểm hai lần trước phát sinh sự tình, là vì ta không ở bên cạnh nàng, không thể bảo hộ nàng, mới để nàng một lần lại một lần bị thương tổn, khi đó ta liền đối ta chính mình nói, ta muốn hảo hảo bảo hộ nàng, tuyệt không để nàng lại bị một tia thương tổn.
Còn có, ta bị thương tuyệt đối không phải lỗi của nàng, lỗi là người muốn mạng nàng kia. Ta nhất định sẽ tìm ra hắn, đem những gì nàng đã bị thương tổn từ trên người hắn từng giọt từng giọt đòi lại.”
“Vì sao…… Chàng vì sao lại đối ta tốt như vậy?” Nước mắt tràn mi làm mơ hồ tầm mắt của nàng.
“Việc này còn cần phải hỏi sao?” Nhăn trán lại Hắc Diễm Hoàng kìm lòng không đậu nói ra lời nói trong lòng “Đương nhiên là vì……”
“Khụ khụ khụ……” Một tiếng ho nhẹ cố ý đánh gãy được lời nói tiếp theo Hắc Diễm Hoàng muốn nói.
“Ai?” Hắc Diễm Hoàng nhanh tay lẹ mắt đem Khúc Lưu Phong hộ trong ngực, chuyển hướng nơi phát ra thanh âm.
“Đệ đệ thân ái, ta biết lúc này ta xuất hiện, sẽ làm hỏng hành động nói lời yêu thương của ngươi, bất quá vì sinh mệnh của ngươi suy nghĩ, ta không thể không mạo hiểm nguy hiểm bị ngươi giết chết ra mặt nhắc nhở ngươi một tiếng, đừng quên trên người ngươi còn cắm một cây đao, hơn nữa đang mất máu.
Nếu phía sau xuất hiện vài kẻ địch, ta dám cam đoan hai người các ngươi sẽ lập tức đi gặp Diêm Vương, không có cơ hội lại nói chuyện yêu đương.”
Bóng người bạn thon dài ngữ điệu cà lơ phất phơ, người tới đúng là người nhàn rỗi nhất trong Hắc Phong Bảo ── Hắc Diễm Thần.
Muốn nói tình nói yêu cũng phải nhìn thời cơ, mạng đều sắp không còn, lại ở chỗ này cậy mạnh. Nếu không bởi vì thời gian đã trễ thế này, nương muốn hắn đi ra ngoài tìm người, hợp thời ra tay giải quyết ba người kia, hắn đã sớm mất mạng.
“Thần……” Hắc Diễm Hoàng vừa thấy người tới là hắn, tâm tình thoáng chốc thả lỏng.
“Không cần nói nói mát, mau tới giúp hắn cầm máu!” Kinh hoảng lời Hắc Diễm Thần vừa nói, Khúc Lưu Phong mới nhớ tới bả đao kia còn cắm ở trên lưng hắn.
“Đến đây!” Hắc Diễm Thần thở dài, đi đến phía sau Hắc Diễm Hoàng, nháy mắt đã đem đao cắm ở sau lưng hắn rút ra.
Khi đao nhỏ rút ra thân thể đau nhức làm Hắc Diễm Hoàng nhịn không được thét lớn một tiếng. Hắc Diễm Thần rất nhanh kéo xuống y bào, xuất ra kim sang dược mang theo tùy thân rắc lên trên miệng vết thương hắn, nhanh chóng đem miệng vết thương làm băng bó đơn giản.
“Tốt lắm, về Hắc Phong Bảo trước rồi nói sau!”
Huýt gió một cái, một con ngựa tuyết trắng chạy vội đến trước mặt ba người, Hắc Diễm Thần sau khi đưa hai người phân phó lên lưng ngựa, chính mình cũng đi theo nhảy lên lưng ngựa, thẳng hướng Hắc Phong Bảo trở về trước.