Mùi máu bên mép nước rất nồng, thấm vào mùa đông lạnh lẽo, toát ra một cỗ lạnh thấu xương.
Một hồi sau, Vân Hy nói: “Ta…… sinh ra ở Kim Lăng, lớn lên ở Tái Bắc, ra sa trường hai lần cùng với ca ca. Năm mười ba tuổi về lại Kim Lăng, không bao lâu thì kẻ địch man rợ xâm lấn thảo nguyên Tháp Cách. Cố Thái Tử điện hạ tiến cử phụ thân xuất chinh, sau đó, ca ca cưới a tẩu, phụ thân hy sinh vì ngăn địch ở Tái Bắc……”
Nàng kể không đầu không đuôi, như thể chẳng có ý gì.
Nhưng Trình Sưởng biết nàng đang cố gắng bày tỏ điều gì đó.
Tam công tử thực sự bị hại là vì một “bí mật động trời”, mà cái “bí mật động trời” kia lại liên quan đến nàng.
Trong lòng Vân Hy cực kỳ rối loạn, nàng không biết cuộc đời nàng đã xảy ra sai lầm gì, dẫn đến chuyện Tam công tử bị hại.
Nàng tự trách, muốn giải thích, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Trình Sưởng nói: “Có lẽ bí mật đó không thuộc về cô, mà là ——”
“Tam công tử.”
Trình Sưởng chưa dứt lời đã bị võ vệ tới bẩm báo cắt ngang.
Hắn nhìn theo ánh mắt của võ vệ, cách đó không xa, có một người khoanh tay dựa vào cây long não, nhàn nhã nhìn bọn họ.
Là Vệ Giới.
Ở đây, cả võ vệ lẫn Vân Hy đều là người có võ công, rất thính tai, nhưng cả một nhóm người như vậy mà không ai biết Vệ Giới tới khi nào.
Vệ Giới thấy đã bị phát hiện, cà lơ phất phơ đi tới nói: “Tuy rằng việc phòng thủ Duyên Phúc Cung lỏng lẻo, nhưng Nam An tiểu quận vương của kinh phòng làm quá tệ.”
Hắn cười, nhìn thoáng qua phía rừng long não, “Nếu Tam công tử chậm trễ nữa, e rằng sẽ có người tới ——”
Giọng nói vừa dứt, từ xa quả nhiên truyền đến tiếng tìm kiếm.
Trình Sưởng vốn không rõ vì sao Vệ Giới nhắc tới Trình Diệp, suy nghĩ một chút mới nhận ra tối nay là tiệc mừng thọ Thái Hoàng Thái Hậu, Duyên Phúc Cung được người của kinh phòng canh gác, mà Trình Diệp hiện đang phụ trách kinh phòng.
Một võ vệ hỏi: “Tam công tử, cần dọn dẹp thi thể của đám hắc y nhân này không?”
Trình Sưởng nói: “Không cần.”
Vệ Giới cười nhạo: “Chủ tử của ngươi có phải là trộm đâu, cần gì phải dọn?”
Hắn ngồi xổm xuống bên mép nước, đang định cẩn thận kiểm tra thi thể của Mao Cửu thì chợt nghe có người nói chuyện bên ngoài khu rừng: “Tiểu quận vương, hình như động tĩnh từ nơi này.” Rồi cúi lạy, “Bệ hạ.”
Bệ hạ?
Vân Hy và Trình Sưởng đồng thời sửng sốt, tại sao Chiêu Nguyên Đế cũng tới?
Vệ Giới nhíu mày “suỵt” một tiếng, sau đó chăm chú nhìn xuống đất, Mao Cửu mặc trang phục vũ công Tây Vực, trên bụng lủng một lỗ đầy máu, nghiễm nhiên không phải cùng một giuộc với đám hắc y nhân.
Hắn hơi suy tư, quyết định một cách nhanh chóng, giơ chân đá thi thể Mao Cửu xuống hồ.
Vân Hy ngạc nhiên: “Ngài làm gì vậy?”
Vệ Giới liếc nhìn nàng, sốt ruột giải thích: “Thiên gia có người thừa kế!”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng trong chớp nhoáng, Trình Sưởng hiểu ngay.
Tuy Chiêu Nguyên Đế và Tông Thân Vương là huynh đệ cùng tông, nhưng vẫn là quân thần.
Hơn nửa năm nay, Trình Sưởng bị phục kích và giết chết nhiều lần, thái độ của Chiêu Nguyên Đế luôn mơ hồ, rõ ràng muốn che chở cho “quý nhân”. Trước đây, nếu “quý nhân” làm quá mức, có lẽ Chiêu Nguyên Đế sẽ khiển trách, sẽ bí mật điều tra, nhưng bây giờ thì khác, thiên gia có người thừa kế, trữ vị sẽ được xác định. Chiêu Nguyên Đế sẽ không đụng đến một hoàng tử có thể làm chủ Đông Cung vì con trai của một thân vương.
Hơn nữa, các võ vệ đêm nay là do Trình Sưởng giấu trong Duyên Phúc Cung, mục đích là để tìm “quý nhân” do Mao Cửu tố giác.
Con trai của thân vương và hoàng tử tranh đấu kịch liệt là chuyện Chiêu Nguyên Đế không thích nhìn thấy, hiện giờ ông có thể nhẫn nhịn, bề ngoài tỏ vẻ công bằng, nhưng nếu Trình Sưởng không biết che giấu, thậm chí ép từng bước, cho dù một ngày nào đó bắt được “quý nhân” cũng khó có thể an toàn dưới hoàng quyền.
Bởi vậy vụ này tối nay, ít nhất không thể quá khó coi về bề mặt, lộ ra chút yếu thế, coi như bị ám sát.
Vệ Giới lại nhìn vết máu thật lớn trên người Trình Sưởng và Vân Hy, ngẫm nghĩ, nhặt một con dao găm của hắc y nhân dưới đất, nói với Trình Sưởng: “Ngài hãy kiên nhẫn.”
Trong rừng đã mơ hồ nhìn thấy ánh lửa, Trình Sưởng gật đầu: “Được, mau lên!”
Vệ Giới xắn tay áo, lập tức giơ tay chuẩn bị đâm vào vai Trình Sưởng.
Vân Hy vừa mới hiểu ra, thấy cảnh trước mắt thì nhất thời không phản ứng kịp, giật dao găm theo bản năng. Nàng cắt cổ tay Vệ Giới khoảng hai tấc, Vệ Giới không chuẩn bị nên bị nàng hạ gục.
Dao găm rơi khỏi tay, ném lên cao, Vân Hy chụp được, trở lưỡi dao sắc bén về phía mình, đâm mạnh vào vai.
Nàng là người thường tập võ, ra tay có chừng mực, vết thương không sâu cũng không nông.
Nhưng khó tránh khỏi đau đớn, máu lập tức phun ra, Vân Hy kêu một tiếng, dao găm rơi khỏi tay nàng, rớt xuống đất phát ra một tiếng vang rõ ràng. Nàng giơ tay che bả vai, tay kia chống trên mặt đất.
Hết thảy xảy ra một cách chớp nhoáng.
Trình Sưởng không khỏi sửng sốt.
Máu đỏ tươi chảy ra trước mắt hắn, lan xuống chiếc váy màu xanh trắng của nàng.
Rực cháy, dữ dội như lửa.
Hắn hoảng hốt nói: “Cô……”
Nhưng không đợi hắn dứt lời, Vệ Giới đã nói: “Đầu óc của ngươi làm bằng nước à? Trên người của ngươi có máu là bình thường, ngươi tự làm mình bị thương, trên người hắn nhiều máu như vậy thì giải thích thế nào?”
Ánh lửa càng ngày càng gần, có người gọi trong rừng: “Tiểu quận vương, ở bên này!”
Không còn kịp nữa.
Vệ Giới cắn răng, dùng tay đánh vào gáy Vân Hy.
Hắn ra tay rất nặng, Vân Hy mờ mắt, không chống đỡ nổi, ngã về phía trước, Trình Sưởng đỡ nàng, đỡ cánh tay nàng, để nàng chậm rãi dựa vào vai hắn.
Ngực hắn nghẹn ứ, không nói nên lời, một lúc lâu mới hỏi: “Cô…… Vì sao……”
Vì sao cô chịu đâm thay ta?
“Thân thể ngàn vàng của Tam công tử…… không thể bị thương,” Vân Hy lẩm bẩm trước khi ngất đi, “Ta quen rồi, không sao đâu……”
Máu chảy xuống vai nàng, từng giọt rơi xuống mu bàn tay hắn, cơn nóng vừa chạm vào da thịt đã biến thành hơi ấm tan chảy, lặng lẽ theo đường gân trên mu bàn tay hắn, thấm vào mạch máu, đi qua hàng trăm khúc xương, cuối cùng chảy vào tim.
Trình Sưởng từ từ cụp mắt.
Hắn cảm thấy hơi buồn cười.
Nàng nói thân thể ngàn vàng của hắn không thể bị thương, nhưng nàng có biết trái tim hắn đã vỡ nát từ lâu? Ở thế giới khác, hắn đã bị mổ ngực vô số lần dưới ngọn đèn không bóng, nằm trên bàn mổ chờ đợi sự kết thúc của sinh mạng như chuyện thường ngày, mỗi lần đều cảm thấy vô vọng.
Độc hành một cách khó khăn cả đời, không hy vọng có thể đơm hoa kết trái.
Quen với việc mổ tim bằng dụng cụ lạnh, và những vết thương gớm ghiếc trên lồng ngực, hắn không còn sợ đau nữa.
Hắn có thể bình tĩnh đối mặt với những đau đớn trong lòng, nhưng một dòng chảy ấm áp xuyên vào nội tâm lại khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
“Tiểu quận vương, Tam công tử ở đây!”
Một loạt ánh lửa xuyên qua khu rừng, Trình Diệp dẫn đầu hộ vệ kinh phòng đi tới hồ nước. Nhìn thấy Vân Hy, hắn sửng sốt, muốn bước tới đỡ nàng nhưng lại do dự, vẫy tay bảo hộ vệ canh gác nơi này, đi tới bẩm Chiêu Nguyên Đế và Tông Thân Vương: “Bệ hạ, Vương gia điện hạ, đã tìm thấy Tam công tử. Vệ đại nhân và Vân giáo úy cũng có mặt.”
Chiêu Nguyên Đế “Ừm”.
Vệ Giới chắp tay nói: “Bẩm bệ hạ, vừa rồi Tam công tử bị tập kích, thần và Vân giáo úy nghe thấy động tĩnh nên tới đây.”
Hắn chỉ thi thể rải rác dưới đất, “Đám hắc y nhân này đã tập kích Tam công tử, Vân giáo úy bị thương vì bảo vệ Tam công tử.”
Ánh mắt Chiêu Nguyên Đế rơi vào Vân Hy đang ở trong vòng tay Trình Sưởng, không nói gì.
Sau một lúc lâu, ông mới chậm rãi nói: “Vân thị nữ của Trung Dũng Hầu phủ vô số lần cứu Sưởng Nhi thoát khỏi nguy nan, người đâu ——”
“Có mặt.”
“Mang nàng xuống tìm thái y chữa trị.”
Vài nội thị quan trong đám đông đi ra, muốn đỡ Vân Hy nhưng Trình Sưởng không buông tay, kéo vài cái cũng không thể kéo nàng ra khỏi vòng tay Trình Sưởng.
“Cái này……” Một nội thị quan khó xử, đang định bẩm báo, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Chiêu Nguyên Đế, lập tức dùng sức kéo Vân Hy đang ngất xỉu ra.
Trình Sưởng thẫn thờ nhìn nội thị quan mang Vân Hy đi, dừng tại chỗ thật lâu mới đứng dậy, hành lễ với Chiêu Nguyên Đế và Tông Thân Vương: “Làm phiền hoàng thúc phụ và phụ thân lo lắng, Minh Anh không sao.”
Tông Thân Vương không lên tiếng.
Chiêu Nguyên Đế ra lệnh: “Vệ Giới, Trình Diệp, đi điều tra ngay lập tức, xem ai dám ra tay với Sưởng Nhi ngay tại Duyên Phúc Cung!”
Vệ Giới và Trình Diệp chắp tay nhận lệnh.
Chiêu Nguyên Đế vừa dứt lời, ánh mắt hơi nhu hòa, nói với Trình Sưởng: “Thái hoàng tổ mẫu không thấy ngươi trong bữa tiệc đã lâu nên rất lo lắng, may mắn ngươi không bị thương. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của bà, không thể làm mất hứng thú, hãy theo trẫm trở về.”
Nói xong, ông nhìn xuống, thấy áo choàng nhung của hắn đầy vết máu, giơ tay ra hiệu cho nội thị quan cởi áo nhung cho hắn, rồi tự cởi áo của mình khoác cho hắn.
Đây là thiên gia, luôn luôn giả vờ thái bình, bất kể trong lòng đấu đá nhau như thế nào, bề ngoài phải hoà thuận vui vẻ.
Trình Sưởng trở lại Côn Ngọc Uyển, Thái Hoàng Thái Hậu được Dư Lăng đỡ đi tới, kéo tay hắn lo lắng hỏi: “Sao con đi lâu vậy, không có việc gì chứ?”
Trình Sưởng nói: “Thái nãi nãi yên tâm, con chỉ đi dạo, không có chuyện gì.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Thái Hoàng Thái Hậu vuốt ngực, cười nói: “Vừa mới bưng canh ngọc dung lên, ta nhớ con thích món này nhất, đặc biệt bảo Lăng tỷ nhi lấy bếp nhỏ giữ ấm cho con, chỉ chờ con trở về. Lăng tỷ nhi, còn không mau bưng canh tới cho Sưởng Nhi?”
Dư Lăng đáp “Dạ”, cúi người trước Trình Sưởng, bước tới bàn lấy chén canh rồi nói: “Tam công tử, xin mời dùng.”
Trình Sưởng gật đầu, nhận chén canh, ánh mắt vô tình xẹt qua người nàng.
Hôm nay Dư Lăng mặc váy màu xanh da trời.
Trình Sưởng nhớ, hôm nay Vân Hy mặc màu xanh lam, cũng là màu xanh nhưng ở trên người Vân Hy đặc biệt xinh đẹp, hạt châu bằng ngọc giữa trán, trâm cài bên mái, sạch sẽ và tươi sáng. Hôm nay trong bữa tiệc, hắn đã nhìn nàng vài lần nhưng nàng chỉ lo ăn tiệc, không hề phát hiện.
Hắn nhớ tới đóa hoa máu trên vai nàng, không khỏi nhìn sang chỗ ngồi của Vân Hy.
Ghế trống trơn.
Nàng chưa trở về. Có lẽ sẽ không về nhanh như vậy.
Thái Hoàng Thái Hậu thấy bộ dạng thất thần của Trình Sưởng, đưa mắt nhìn Chiêu Nguyên Đế.
Ánh mắt đối diện, Chiêu Nguyên Đế gật đầu với Thái Hoàng Thái Hậu. Bà khẽ thở dài, kéo tay Trình Sưởng cười nói: “Sưởng Nhi, thái nãi nãi có một tâm nguyện, không biết con có đáp ứng không?”
“Con đã cập quan, không còn nhỏ nữa, lại chưa có chính phi trong vương phủ, như vậy chẳng ra thể thống gì. Con hãy sớm nạp phi, hoàng thúc phụ cũng sẽ phong con làm vương thế tử. Con và Lăng tỷ nhi lớn lên cùng nhau, suy cho cùng là thanh mai trúc mã. Hiện tại con không thích ai, nhân dịp sinh nhật của thái nãi nãi, chi bằng để thái nãi nãi quyết định cho con, xin hoàng thúc phụ ban hôn cho con và Lăng tỷ nhi, coi như chúc thọ cho thái nãi nãi, con bằng lòng không?”
Chiêu Nguyên Đế cũng cười: “Đúng vậy, Sưởng Nhi không còn nhỏ nữa, gần đây cũng rất tiến bộ, đã đến lúc nạp phi. Nếu đây là ý của hoàng tổ mẫu, lẽ nào trẫm lại từ chối? Sưởng Nhi, thái nãi nãi đang hỏi ngươi đó.”
Trình Sưởng nhất thời không đáp.
Nửa đời người ở ngã rẻ sinh tử, tùy ý tới lui giữa nhân gian, cho tới nay, hắn luôn thờ ơ đối với tình duyên.
Đây là lần đầu tiên, hồng trần uốn khúc từng chút một, mọc rễ trong trái tim hoang vắng của hắn, trổ ra nhánh cây.
Cuộc đời này vẫn vô biên, nhưng trong sương mù dày đặc, dường như phía trước thắp lên một ngọn đèn.
Ánh sáng mờ ảo và quạnh quẽ, nhưng phảng phất có tham vọng ngập trời, muốn nắm một chút ánh xuân đến trước mặt hắn trong ngày đông lạnh giá này.
Trình Sưởng không khỏi bật cười.
Tuy rằng nụ cười này bị giấu tận đáy lòng.
Hắn chắp tay, cúi người vái chào: “Bẩm bệ hạ, bẩm thái hoàng tổ mẫu, Minh Anh —— không muốn.”