Nửa đêm, Vân Hy vẫn không ngủ ngon, nằm trên giường trằn trọc, lời dặn dò của Trình Sưởng lúc đưa nàng về phủ cứ văng vẳng bên tai.
Hắn nói: “Sau khi nàng trở về, cứ yên tâm ở trong phủ, đừng lo lắng chuyện hôm nay, đã có ta ở đây.”
Hắn còn nói: “Dù sao nàng cũng bị lệnh cấm, gần đây đừng vào cung, tóm lại bất kể chuyện gì xảy ra, nhớ kỹ có ta ở đây.”
Không biết có phải do màn đêm quá dày đặc hay không, lúc Trình Sưởng nói những lời này, ánh mắt hắn có một tầng âm u.
Hai câu vốn rất bình thường, nhưng Vân Hy cảm thấy khác thường.
Vân Hy nhớ, Trình Sưởng luôn kiệm lời.
Hiện tại bọn họ rất gần gũi, nhưng đề cập tới chuyện gì, hắn nhiều nhất chỉ nói một lần.
Tính tình hắn xa cách, không thích can thiệp vào chuyện người khác, ngay cả khi hắn không hài lòng với lời nói và việc làm của gã sai vặt, bởi vì không cản trở hắn nên hắn chưa từng chỉ trích câu nào.
Đây là lần đầu tiên luôn dặn dò nàng ở trong phủ như hôm nay.
Vân Hy chợt nhớ tới ngày Sài Bình chết, nàng đến Vọng Sơn Cư tìm hắn.
Lúc ấy hắn đang uống rượu, nói với nàng: “Sài Bình đã chết.”
Lại nói, “Ta ép y chết.”
Giọng điệu của hắn cực kỳ thê lương, ánh mắt âm u giống hệt hôm nay.
Vân Hy đột ngột ngồi dậy, tim đập như sấm.
Nàng bỗng linh cảm có chuyện chẳng lành sẽ xảy ra nhưng không hiểu vì sao. Ngồi một mình trên giường trong chốc lát, cầm lá bùa bình an từ bên cạnh giường mà Trình Diệp đã đưa nàng.
Nàng đặt lá bùa bình an này bên cạnh giường, không phải vì quý trọng tấm lòng của Trình Diệp, mà bởi vì câu nói của Trình Diệp trước khi hắn bày tỏ tấm lòng với nàng —— “Khoảng năm sáu năm trước, Hoài Bắc bị hạn hán. Quê nhà của Vọng An và Điền đại ca gặp thiên tai, ta đã gặp bọn họ khi đó.”
Năm sáu năm trước……
Ninh Hoàn từng nói, năm sáu năm trước, Hoài Bắc bị hạn hán, có hai thiếu niên từ phương bắc đến, đi thẳng về phía đông nam, cuối cùng tới Kim Lăng, đúng là Ngũ điện hạ và tiểu thái giám bên cạnh hắn.
Nghĩ đến đây, Vân Hy nắm chặt bùa bình an, xoay người xuống giường, đẩy cửa đi ra tiền viện.
Hiện đang là đầu giờ dần, trời tối đen như mực, chưa tới tiền viện đã nghe một tiếng vang nhỏ ngoài hành lang, có người gọi nàng trong bóng tối: “Đại tiểu thư?”
Vân Hy nhận ra giọng Bạch Linh nên hỏi: “A Linh? Sao ngươi dậy sớm vậy?”
Bạch Linh đi tới, nói với Vân Hy: “Chú câm sợ người lạ, cha dặn ta hôm nay dậy sớm một chút, chuẩn bị bữa sáng cho ông rồi đưa qua đó.”
Vân Hy sửng sốt: “Chú câm? Tối hôm qua ông ấy ở hầu phủ?”
Hôm qua nàng lo lắng cho Điền Trạch, chạng vạng vội chạy vào cung, khi về lại phủ, người trong phủ đã nghỉ ngơi, không biết rằng người câm vẫn chưa đi.
“Tối hôm qua Tần bá bá có việc gấp phải chạy đến doanh trại Tây Sơn, trước khi đi hỏi chú câm có muốn ở tạm trong Trung Dũng Hầu phủ hay không, chú câm có vẻ bằng lòng nên Tần bá bá để ông ở lại.”
Vân Hy vô cùng kinh ngạc, hôm qua Tần Trung dẫn người câm đến phủ, ông rõ ràng vô cùng sợ người lạ, cho dù thấy nàng cũng chỉ thu mình trong một góc. Tại sao mới qua một đêm, ông đột nhiên bằng lòng ở lại phủ đệ mà ông không quen biết người nào cả?
Vân Hy nghĩ đến đây, chợt nhớ tới hôm qua lúc nàng ra hậu viện tìm Điền Tứ, hình như hắn vừa từ phòng người câm bước ra.
Lúc ấy hắn đã nói gì?
À, hắn nói, hắn nhìn thấy có người đưa nước và bánh ngọt cho các phòng phía sau nên tới giúp.
Người câm vừa thấy nàng đã sợ hãi, vì sao thấy một người lạ như Điền Tứ lại yên tĩnh không gây ầm ĩ?
Có lẽ lá bùa bình an của Trình Diệp đã giúp nàng sắp xếp lại suy nghĩ, khiến nàng nghĩ tới một khả năng cực kỳ nhỏ bé.
Vân Hy xoay người đi về phía hậu viện, đẩy cửa phòng sau, gọi trong bóng tối: “Chú câm.”
Người trong phòng bừng tỉnh, nghe tiếng động, lập tức co rúc vào góc giường.
Vân Hy sờ mồi lửa trên bàn, thắp nến, sau đó nhìn người câm nói: “Chú câm, là ta. Ta là con gái của Vân Thư Quảng, A Đinh.”
Nhưng người câm không để ý, ông dường như rất sợ nàng, liều mạng vung tay ngăn nàng, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở “A, a”.
Vân Hy thấy ông sợ hãi như vậy, trong lòng chợt phát lạnh —— hôm qua khi Điền Tứ tới gặp ông, rõ ràng ông không có chút động tĩnh nào.
Nàng nắm lấy cánh tay người câm và hỏi: “Chiều hôm qua, có người tới đây gặp ngài, có phải ngài…… nhận ra hắn hay không?”
Người câm có vẻ không hiểu nàng đang nói gì, vung cánh tay ngăn nàng lại, nhưng Vân Hy nói ngay sau đó: “Ngũ điện hạ, ngài biết Ngũ điện hạ không?”
Động tác của người câm chậm lại.
Vân Hy hỏi: “Chiều hôm qua, người tới đây gặp ngài, có phải là người bên cạnh Ngũ điện hạ hay không?”
“Khi đó, ngài được cha ta nhờ vả, chăm sóc cho hai thiếu niên, một người trong đó là hắn đúng hay không?”
“Lúc ấy các ngươi ở gần Cát Sơn Phụ, cho đến sau trận chiến Tái Bắc, bọn họ rời khỏi thảo nguyên để tới Kim Lăng, đúng hay không?”
Người câm lắng nghe, dần dần mở to mắt, nhìn kỹ Vân Hy, tựa như muốn nhìn thấy dáng vẻ khi còn nhỏ từ gương mặt tươi sáng của nàng.
Nhưng chẳng được bao lâu, ông đột ngột quay mặt đi, liều mạng phất tay.
Tần Trung có nói, người câm không hoàn toàn ngốc, ông vẫn hiểu và nhớ rõ một số việc.
Có lẽ Điền Tứ đã dặn dò ông, đừng tiết lộ bí mật Vọng An chính là Ngũ hoàng tử cho bất cứ ai, nhưng ông che giấu sự thật quá vụng về, vụng về đến mức Vân Hy liếc mắt đã nhìn thấu.
Vân Hy ngơ ngác ngồi xuống mép giường.
Nàng luôn luôn như vậy, hết lòng tin tưởng người bên cạnh, không hề nghi ngờ bọn họ.
Nàng chưa từng tìm hiểu thân phận thật sự của Điền Trạch và Điền Tứ.
Giờ nghĩ lại, năm đó phụ thân tử trận, ca ca bại trận, toàn bộ Kim Lăng gần như không có ai qua lại với Trung Dũng Hầu phủ, bên cạnh nàng đột nhiên xuất hiện hai người sẵn sàng đồng cam cộng khổ, chẳng lẽ chỉ là một sự trùng hợp?
Mấy năm nay, Điền Tứ và Điền Trạch cứ nhắc đi nhắc lại rằng Trung Dũng Hầu phủ có ơn với bọn họ, nàng vẫn luôn không để ý. Bây giờ nghĩ lại, cái mà bọn họ gọi là ơn nghĩa, ý nói nàng đã nhận Điền Tứ làm bộ khoái bên cạnh mình, hay là phụ thân Vân Thư Quảng của nàng có ơn với bọn họ?
Điền Tứ từng nói, hắn bị cà lăm là vì đã từng bị kẻ xấu hù dọa, vụ án đẫm máu ở chùa Minh Ẩn năm đó, chẳng phải đó là lần đầu tiên Ngũ điện hạ và tiểu thái giám thấy máu trong cuộc đời của họ?
Lúc trước Điền Trạch có đề cập, mẫu thân quá cố của hắn vẽ rất giỏi, mẹ ruột Uyển tần của Ngũ điện hạ là một bậc thầy về hội họa lúc còn sống.
Những chi tiết này được cho là bình thường khi đó, nay nghĩ lại, tất cả đều là sơ hở.
Tuy Vân Hy đoán được Điền Trạch là Ngũ hoàng tử, nhưng trong lòng cũng không thả lỏng bao nhiêu.
Nàng nhớ có lần nàng làm mai Bạch Linh cho Điền Trạch, hắn nói rằng sau này hắn sẽ cùng Điền Tứ rời khỏi Kim Lăng.
Nói cách khác, bọn họ không có ý định nhận thân phận hoàng tử.
Nhưng hôm nay, Trình Sưởng lại dặn dò nàng, cho dù chuyện gì xảy ra, gần đây đừng vào cung.
Vân Hy cân nhắc kỹ lưỡng ý nghĩa của những lời này.
Nàng đang bị lệnh cấm, chuyện gì sẽ xảy ra, đáng giá để nàng hết lần này đến lần khác vi phạm lệnh cấm chạy vào cung?
Vân Hy chợt nhớ đến sự âm u trong mắt Trình Sưởng, một chút đỏ tươi giống như khát máu bị hắn giấu nơi đáy mắt.
Đúng vậy, lần trước Tam công tử hỏi nàng chuyện của Điền Tứ và Điền Trạch, với trí tuệ của hắn, chẳng lẽ không nhìn ra sự khác thường của Điền Trạch hay sao?
Hay là, tối nay Điền Trạch đến Văn Đức Điện cầu xin bị đánh cũng không phải là một sự trùng hợp?
Phải chăng có người đứng ra làm trung gian, cố tình dàn xếp?
Dù sao Tam công tử cũng cai quản tam ty.
Vân Hy rốt cuộc biết điều gì làm mình thấp thỏm bất an, hắn bảo nàng ở trong phủ, là bởi vì trong cung sắp có đại náo phải không?
Cha con nhận nhau, anh em bất hoà, gặp nhau trong trận chiến.
Đại loạn do một tay hắn sắp xếp.
Vân Hy đột ngột đứng dậy, bước nhanh ra khỏi cửa phủ, giục ngựa chạy đến Điền trạch.
Tới Điền trạch, nàng buộc ngựa sang một bên, bước tới gõ cửa: “Điền Tứ, là ta!”
Chỉ một tiếng, cổng lớn mở ra “kẽo kẹt”, Điền Tứ mặc chỉnh tề, đáy mắt xanh mét, nghiễm nhiên đang lo lắng cho sự an nguy của Điền Trạch, cả đêm không ngủ —— Vân Hy rõ ràng đã phái người thông báo cho hắn rằng Điền Trạch không sao.
Điền Tứ thấy Vân Hy, hơi kinh ngạc: “A A Đinh, sao ngài ——”
Nhưng mà hắn nói nửa chừng thì dừng lại.
Hắn chưa bao giờ thấy Vân Hy với vẻ mặt thế này, ánh mắt sáng quắc, phảng phất muốn nhìn thấu hắn.
“Điền Tứ, Vọng An, thực ra là Ngũ điện hạ đúng không?” Vân Hy đi thẳng vào vấn đề.
Điền Tứ hơi hé miệng, nhìn chỗ khác: “A Đinh, ngài, ngài đang nói, đang nói gì?”
“Năm đó cha ta đến Tái Bắc, từng giao hai người cho chú câm chăm sóc, đo là ngươi và Vọng An đúng không?”
“Sau khi ca ca ta dẹp loạn ở Lĩnh Nam năm 17 tuổi, được triều đình phong làm đại tướng quân, ngoại trừ người ở Tái Bắc lúc trước, không ai kêu hắn là thiếu tướng quân. Lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ca ca của ta, ngươi gọi hắn là thiếu tướng quân giống người Tái Bắc, bởi vì ngươi cũng từng sống trên thảo nguyên, đúng không?”
“Ngươi viết giỏi, từ lúc ta làm tướng quân, ngươi thà làm một giáo úy không có thực quyền đi theo bên cạnh ta, chứ không muốn xử lý công văn, thậm chí không muốn đi đến Xu Mật Viện, vì sao? Bởi vì ở Xu Mật Viện, hoặc ở trong cung, có người nhận ra ngươi hay sao?”
“Điền Tứ.” Vân Hy nói, “Ngươi và ta quen biết đã nhiều năm, cùng chung hoạn nạn, ta chỉ muốn nghe lời nói thật.”
Điền Tứ do dự một lúc lâu, cắn răng nói: “A, A Đinh, chúng ta không phải, không phải cố ý muốn giấu ngài, mà bởi vì, bởi vì chúng ta ——”
Nhưng hắn đang nói giữa chừng, đột nhiên ý thức được không thích hợp nên hỏi, “Ngài, sao ngài đến đây vào, canh giờ này? Có phải, có phải Vọng An, đã xảy ra chuyện hay không?”
“Ta không biết.” Vân Hy cụp mắt, nàng không đề cập tới Trình Sưởng, chỉ nói, “Tối hôm qua hắn bị đánh, có lẽ bệ hạ sẽ nhân cơ hội này…… nhận hắn.”
Điền Tứ nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, không nói lời nào, khóa cổng lớn, bước nhanh ra khỏi hẻm.
Vân Hy đuổi theo: “Ngươi đi đâu?”
“Ta, ta đi vào cung, tìm Vọng An.”
“Không được, ngươi đừng đi.” Vân Hy ngăn hắn lại, “Ta sẽ đi.”
Chiêu Nguyên Đế có thể nhận Ngũ hoàng tử đương nhiên là chuyện vui, nhưng nhiều năm trôi qua, nếu Ngũ hoàng tử chỉ lưu lạc bên ngoài thì thôi, hắn rõ ràng ở ngay tại Kim Lăng, thậm chí rõ ràng ở trong cung, lại không chịu nhận phụ thân, há biết không phải là một loại khi quân phạm thượng theo một nghĩa khác?
Điền Trạch là hoàng tử, Chiêu Nguyên Đế đương nhiên sẽ không hỏi tội hắn, nhưng một khi vị lão hoàng đế này nghĩ lại, nhớ đến mình và thứ tử mình yêu thương nhất lãng phí bao nhiêu năm, làm sao biết sẽ không giận chó đánh mèo Điền Tứ, thái giám luôn làm bạn bên cạnh Ngũ hoàng tử?
Dù cho Điền Tứ luôn chăm sóc và bảo vệ Điền Trạch mấy năm nay, nhưng thánh tâm khó dò, công và tội đều phụ thuộc vào suy nghĩ của đế vương.
Ông ta có lẽ sẽ nghĩ, chính ngươi đã xúi giục nhi tử của trẫm không nhận trẫm.
Hoặc là, ông ta sẽ cảm thấy, Điền Trạch là một hoàng tử, tương lai phải gánh vác vạn quân, không được thân thiết với một hoạn quan.
Vân Hy nói: “Ta sẽ vào cung tìm Vọng An, một khi xảy ra chuyện gì, ta lập tức phái người tới nói với ngươi. Thân phận của ngươi quá đặc biệt, không thể xuất hiện trong cung lúc bệ hạ và Vọng An nhận nhau.”
“Không, không được.” Điền Tứ nói, “A A A Đinh, ngài không thể đi, nếu, nếu bệ hạ nghi ngờ, nghi ngờ ngài lừa trên gạt dưới, sẽ, sẽ hỏi tội ngài. Ta, ta sẽ đi, Vọng An ở một mình, một mình trong cung, ta không yên tâm. Ta nhận sự ủy thác của Uyển nương nương, vốn dĩ phải, phải chăm sóc hắn.”
Vân Hy thấy thế, cũng cởi ngựa, đuổi theo vài bước nói: “Ta khác ngươi, ta là người của Trung Dũng Hầu phủ, nếu bệ hạ nghi ngờ ta lừa trên gạt dưới, tuy hôm nay không nghi ngờ, sau này cũng sẽ nghi. Hôm nay ta cần phải vào cung, nghi ngờ ta còn hơn nghi ngờ ca ca.”
Nàng dừng một chút, không đề cập nhân quả sâu xa, chỉ nói, “Chúng ta đi cùng nhau, tóm lại giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, mấy năm nay chúng ta luôn cùng nhau, không ngại gì hôm nay.”
————
Sáng sớm, chính viện của Thái Y Viện.
Vài dược quan và đại thần chờ bên ngoài, bên trong, Chiêu Nguyên Đế đã đợi được gần nửa nén nhang.
Ông hiện đang nằm nghiêng người nghỉ ngơi, chờ viện phán của Thái Y Viện bắt mạch cho Điền Trạch.
Có một vị đại thần hồ đồ đang chờ bên ngoài, thấy bộ dáng mỏi mệt của Chiêu Nguyên Đế, dùng cùi chỏ thọc người bên cạnh, nói nhỏ: “Bệ hạ đang làm gì vậy? Tối hôm qua xử oan vụ án à? Sao trời chưa sáng đã tự mình đến Thái Y Viện? Điền Vọng An này chỉ là thôi quan, cho dù bị oan, để Tam công tử hoặc là Lăng Vương điện hạ nói vài lời là coi như đủ thể diện rồi, bây giờ là chuyện gì?”
Hầu hết những người này chờ ở bên ngoài Văn Đức Điện hôm qua lúc Chiêu Nguyên Đế thẩm vấn Điền Trạch. Dù sao vụ án bản đồ phòng thủ bị trộm cũng là một vụ án lớn, những người này sợ rằng sự việc chưa chấm dứt, đêm qua tất cả đều ở trong cung không dám rời đi. Không ngờ hôm nay trời còn chưa sáng, sự việc tiếp diễn từ xấu thành tốt.
Vị bên cạnh hơi lanh lợi một chút, cẩn thận nhìn vào trong, nhỏ giọng trả lời: “Theo ta thấy, chuyện này có lẽ không liên quan đến chuyện tối hôm qua, tám phần là bản thân Điền Vọng An có gì đó.”
“Bản thân có gì đó? Hắn là một thôi quan, có thể có gì?”
Người lanh lợi nhìn về phía hai vị đứng đầu hàng, thấy thần sắc Tam công tử và Lăng Vương đều bình tĩnh, không nhìn ra chút manh mối nào cả, sau đó lắc đầu nói: “Cứ chờ xem.”
Trương viện phán bắt mạch cho Điền Trạch xong, vừa rút tay lại, Chiêu Nguyên Đế hỏi ngay lập tức: “Thế nào?”
“Bẩm bệ hạ, theo mạch, Điền đại nhân sốt cao hẳn là do nhiều năm lao tâm khổ tứ, không liên quan đến hình phạt bị đánh tối nay. Thần vừa sai người đi sắc thuốc ra mồ hôi, chỉ cần Điền đại nhân uống thuốc, đổ mồ hôi, thân nhiệt có thể giảm bớt.”
Chiêu Nguyên Đế nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, nhìn Điền Trạch tái nhợt trên giường tre, bất giác nhận ra bóng dáng của Uyển tần ngày xưa trên gương mặt hắn.
Thảo nào ngày đó thi đình, ông có ấn tượng sâu sắc đối với người này, thực ra Húc Nhi đã viết sai một chữ trên bài thi, theo lý không nên xếp vào tam giáp, nhưng ông coi trọng hắn, ban cho hắn vinh dự ở vị trí Bảng Nhãn.
Nay nghĩ lại, là máu mủ tình thâm.
Thật ra lúc Chiêu Nguyên Đế nhìn thấy bức tranh của Điền Trạch đã đoán được có lẽ hắn là Trình Húc —— khi còn sống, Uyển tần giỏi vẽ tranh chân dung nhất, kỹ thuật vẽ và chấm bút của Điền Trạch giống hệt mẫu thân của hắn.
Nhưng sau khi Chiêu Nguyên Đế tới Thái Y Viện, không kiểm chứng thân phận của Điền Trạch ngay lập tức.
Ông đã quá lớn tuổi, thân thể cũng không tốt, nhìn thấy Điền Trạch bệnh đến mức hôn mê, nhớ tới cố Thái Tử, không dám gặp cảnh bi thương người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh lần nữa, cho đến khi Trương viện phán nói với ông mọi thứ đều ổn, ông mới hơi bình tĩnh một chút, gọi: “Lưu Thường.”
“Thần có mặt.”
“Hắn……” Chiêu Nguyên Đế chỉ Điền Trạch, “Tới Kim Lăng năm nào?”
Hình Bộ thượng thư hẳn là người hiểu rõ Húc Nhi nhất, lúc ấy ông ta có con mắt tinh tường, gửi hắn đến Hình Bộ.
“Bẩm bệ hạ, đại khái năm sáu năm trước.”
Năm sáu năm trước, đó là năm sau khi Vân Thư Quảng chết trận.
“Hắn là một thư sinh, đến Kim Lăng thì ở đâu, sống thế nào?”
“Bẩm bệ hạ, Điền thôi quan có một huynh trưởng, mấy năm đầu mới tới Kim Lăng, Điền thôi quan chăm chỉ học hành ở nhà, huynh trưởng của hắn hình như làm nha sai ở Kinh Triệu phủ? Thần không rõ tình huống cụ thể lắm, bệ hạ có thể hỏi Minh Uy tướng quân.”
Chiêu Nguyên Đế trầm mặc một lúc lâu: “Con gái của Vân Thư Quảng, Vân Hy?”
“Vâng.” Lưu Thường nói, “Lúc ấy Vân tướng quân vẫn là bộ khoái ở Kinh Triệu phủ, huynh trưởng Điền Tứ của Điền thôi quan hình như là thủ hạ của Vân tướng quân.”
Chiêu Nguyên Đế “Ừm”.
Húc Nhi của ông, vượt ngàn dặm đến Kim Lăng, vì sao không trở về bên cạnh ông mà cứ muốn ở bên cạnh Vân thị?
Hắn không biết mấy năm nay phụ thân của hắn luôn tìm hắn hay sao?
Thuốc ra mồ hôi đã nấu xong, Trương viện phán tự mình đút cho Điền Trạch, không bao lâu, trên trán Điền Trạch quả nhiên chảy mồ hôi dày đặc.
Toàn thân hắn có vẻ rất đau đớn, trong lúc mê mang cũng nhíu chặt mày, khẽ rên rỉ.
Chiêu Nguyên Đế hỏi: “Hắn bị sao vậy?”
Trương viện phán nói: “Bẩm bệ hạ, thuốc ra mồ hôi này rất mạnh, trong lúc ra mồ hôi sẽ làm xương đau, cho nên Điền đại nhân trông đau khổ.” Không đợi Chiêu Nguyên Đế hỏi thêm, ông lập tức bổ sung, “Bệ hạ yên tâm, đây là quá trình chữa bệnh tất yếu, chỉ cần đổ mồ hôi xong, nghỉ ngơi hai ngày, nhất định sẽ khỏi hẳn.”
Tuy nhiên Chiêu Nguyên Đế không biết, sở dĩ Điền Trạch đau xương không phải bởi vì ra mồ hôi, do lúc trước hắn uống thuốc độc gây sốt cao, bây giờ dùng thuốc giải, hai bên điều hòa, đương nhiên phải bị đau.
Thân thể Điền Trạch mau chóng bị mồ hôi ướt đầm đìa, hắn vốn ngủ rất say, nhưng đầu óc bị cơn đau cả người đánh thức, mơ màng hé mắt, giọng khàn khàn: “Nước……”
Một dược quan vội vàng rót nước đút cho hắn.
Nước lọt vào cổ họng, Điền Trạch cảm thấy khá một chút.
Mí mắt của hắn vô cùng nặng, cả người tựa như chìm trong hỗn độn, trong lúc mê man nghe thấy có người đang nói chuyện, nhưng hắn không nghe rõ bọn họ đang nói gì. Trong lòng có linh cảm bất an, nhưng điều duy nhất mà hắn có thể làm là cố gắng duy trì sự tỉnh táo lung lay sắp đổ này, đừng ngủ lại.
Trương viện phán thấy Điền Trạch đổ mồ hôi xong, sai người chuẩn bị quần áo sạch sẽ, sau đó bẩm với Chiêu Nguyên Đế: “Bệ hạ, thần phải thay quần áo cho Điền đại nhân.”
Lẽ ra thần tử thay quần áo ở trước mặt thiên tử là cực kỳ bất kính, Trương viện phán vừa định sai người khiêng Điền Trạch đi qua phòng bên cạnh, Chiêu Nguyên Đế giơ tay: “Thay tại đây đi.”
Sau đó ông liếc nhìn nội thị quan chưởng bút Ngô Mão đang đứng hầu một bên, ra lệnh: “Ngươi đi phụ giúp.”
Ngô Mão đáp lời, đưa phất trần cho tiểu đồ đệ phía sau cầm, bước lên trước, trịnh trọng rửa tay sạch sẽ trong chậu.
Bởi vì Điền Trạch đang nằm, ông bảo một dược quan bên cạnh nâng Điền Trạch dậy, sau đó vén áo hắn lên.
Chỉ lần này, ông đã choáng váng cả người.
Trên tấm lưng trắng nõn có ba nốt ruồi đỏ nổi bật.
Ngô Mão cả kinh, đột ngột đứng dậy, liên tục lui về phía sau mấy bước: “Bệ hạ, đây, đây……”
Chiêu Nguyên Đế cũng nhìn thấy nốt ruồi đỏ trên lưng Điền Trạch.
Tuy rằng đã đoán được hắn là Húc Nhi, nhưng tận mắt nhìn thấy khác với cảm giác chuyện đó.
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng ông đã tìm được hắn.
Chiêu Nguyên Đế chậm rãi đứng dậy, được tiểu thái giám đỡ phía sau từng bước đi tới, muốn nói chuyện, chưa mở miệng đã ho khan kịch liệt.
Tựa như là một trận ho khan từ trong lồng ngực, những năm tháng trầm tư tích tụ được giải phóng, từng tiếng ho đau khổ tột cùng, nhưng trong mắt ông không có sự buồn bã, chỉ có tỉnh táo và vui sướng.
“Tốt, tốt ——” Chiêu Nguyên Đế không ngừng nói trong lúc ho khan.
Các đại thần đang chờ bên ngoài, lúc này có người giả bộ hồ đồ, có người thật sự hồ đồ, tất cả đều hoang man, nhưng trông bộ dạng của ngôi cửu ngũ, nghiễm nhiên có chuyện quan trọng đã xảy ra, bọn họ là thần tử đắc lực không thể qua loa, Lễ Bộ thượng thư bước lên nói: “Xin hỏi bệ hạ, Điền thôi quan……”
“Điền thôi quan cái gì?” Không đợi ông nói xong, Ngô Mão đã ngắt lời, “Đây là Ngũ điện hạ, bệ hạ tìm được Ngũ điện hạ rồi ——”
Lời này vừa dứt, cả đám người nhìn nhau.
Điền Vọng An nằm bên trong, quả nhiên là, quả nhiên là Ngũ điện hạ?
Nhưng mà……
Mọi người lại nhìn Trình Sưởng và Lăng Vương đang đứng đầu hàng.
Hiện tại khi hoàng quyền sắp thay đổi, Tam công tử và Lăng Vương điện hạ có địa vị ngang nhau trong cung. Dù sao Tam công tử cũng là nhánh phụ, trong lòng triều thần vẫn hiểu rõ hoàng quyền thuộc về ai, nhưng ngay thời điểm này, Ngũ điện hạ trở lại.
Bệ hạ tìm Ngũ điện hạ bao năm qua, đến tột cùng vì sao, mọi người biết rõ trong lòng.
Nếu vị Ngũ điện hạ này là người tầm thường thì thôi, không phải là đối thủ của Lăng Vương và Tam công tử, nhưng Ngũ điện hạ tài hoa như vậy, không đề cập tới chuyện đậu Bảng Nhãn, càng có quan hệ tốt với Trung Dũng Hầu phủ và Nam An vương phủ.
Một người như vậy, xen ngang vào hoàng quyền, không biết sẽ gây ra phiền phức gì.
Càng đáng sợ hơn là, hôm qua Điền Vọng An đột nhiên nhận tội đã phạm sai lầm trong lúc điều tra vụ án, hắn đến hành hình ty nhận hình phạt hai mươi gậy; sáng nay hắn đột ngột bị sốt cao, bệ hạ tới Thái Y Viện nhận Ngũ điện hạ, hết thảy sao lại trùng hợp như thế.
Tựa như một tấm lưới đã được dệt sẵn, đưa bọn họ tới đây, giam cầm ở chỗ này.
Hoàng đế và hoàng tử nhận nhau là chuyện vui lớn, nhưng các thần tử nhất thời lại quên chúc mừng.
Bọn họ cảm thấy cực kỳ lạnh.
Như thể đột nhiên bị ai đó đẩy vào tình huống hỗn loạn này, không biết dừng chân như thế nào.
Trái lại Trình Sưởng chắp tay nói trước: “Thần chúc mừng bệ hạ và Ngũ điện hạ, phụ tử gặp lại, thật vui mừng biết bao.”
Giờ phút này cuối cùng đã có chút ánh sáng, rơi vào đôi mắt hắn, hiện ra một ý cười cực nhạt, thoáng qua.
Chỉ một tiếng này, chúng thần mới bừng tỉnh, cùng nhau quỳ xuống chúc mừng: “Thần chúc mừng bệ hạ và Ngũ điện hạ, phụ tử gặp lại, thật vui mừng biết bao.”
Lúc này, bên ngoài có một cấm vệ tới bẩm báo: “Bệ hạ, Minh Uy tướng quân và Điền giáo úy đã vào cung, nói là tới Thái Y Viện thăm Điền đại nhân, bệ hạ muốn truyền gặp hay không.”
Trình Sưởng nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
Ngô Mão nhìn Chiêu Nguyên Đế, thấy Chiêu Nguyên Đế khẽ gật đầu, vì thế nói: “Truyền đi.”
Vân Hy và Điền Tứ mới vừa vào Thái Y Viện, điều đầu tiên nhìn thấy là các đại thần quỳ đầy đất, nàng sửng sốt, nhìn bóng dáng của người tài giỏi đang đứng đầu hàng, trái tim rơi xuống.
Nhưng thánh cung đang ở đây, nàng không thể nhiều lời, đi cùng Điền Tứ vào trong, vái lạy Chiêu Nguyên Đế: “Thần tham kiến bệ hạ.”
Chiêu Nguyên Đế bước đến trước mặt hai người bọn họ, nhìn Vân Hy, sau đó nhìn Điền Tứ: “Ngươi là thái giám đi theo Húc Nhi mấy năm nay?”
“Bẩm bệ hạ, là thần…… là thảo, thảo dân.”
“Ngươi tên gì?”
“Điền Tứ.”
“Tên thật.”
“Bẩm bệ hạ, thảo, thảo dân trước đây không có tên, khi còn nhỏ, bị người, bị người ta gọi là A Tứ.”
“Ngươi thì sao?” Chiêu Nguyên Đế nhìn Vân Hy, “Ngươi biết Vọng An là Húc Nhi của trẫm khi nào?”