Năm ngày, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Năm ngày, Sở Mạc Trưng như trước ở trên triều không đả động tới vấn đề Trương Thị phản loạn, chúng đại thần trong lòng ngày thêm hoảng sợ.
Năm ngày, Sở Mạc Đường như trước bình thường lên triều, nhưng được một chút lại lòng nóng như lửa đốt chạy về Huân vương phủ đợi sư phó đến.
Ngày hôm đó trước khi lên triều, nhận được tín hàm của hai vị sư phó nói giờ Tỵ sẽ đến vương phủ, sự lo lắng trong nhiều ngày của Sở Mạc Đường cuối cùng cũng có thể buông xuống phân nửa.
Trên đại điện, văn võ bá quan như cũ phỏng đoán thánh ý, hoặc nhiều hoặc ít nói một chút việc, tranh thủ cho mình ít lợi ích. Sở Mạc Đường tuy nghe, nhưng phân nửa tâm lại suy nghĩ xem sư phó có thể đúng hạn đến hay không. Bỗng nhiên, nghe được một tiếng “Huân vương điện hạ cũng nên lập phi”, mà không khỏi ngẩng đầu.
Chỉ thấy trên đại điện, Lại bộ thượng thư khom người trần tình, dõng dạc nói: “… Bệ hạ thánh minh, Huân vương điện hạ thuở nhỏ thiên tư bất phàm, thông tuệ dị thường, tâm trí phẩm hạnh không có chỗ để chỉ trích, nhưng… Huân vương cùng đã làm quan nhiều năm mà đến nay vị trí chính phi vẫn như trước trống không, thần cho rằng hơi có chút không ổn.”
Sở Mạc Trưng duy trì tư thế tùy ý, hơi nhướn môi mỏng, mặt mày như đầm nước trầm tĩnh, làm người ta nhìn không thấu sâu cạn. “Huân hoàng đệ có ý kiến gì không?” Lười biếng đem vấn đề ném cho Sở Mạc Đường.
Cắn chặt răng nắm song chưởng, Nhạc Hi, Nhạc Hi gặp chuyện không may mới mấy năm? Những người này thế nhưng hiện tại bắt hắn lập phi? Nếu không phải vì chuyện kia, hiện tại Nhạc Hi sớm đã là chính phi của hắn, cũng là thê tử duy nhất! Nhìn Lại bộ thượng thư ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt dưới bậc thang, trên mặt bỗng nhiên mỉm cười: “Chẳng lẽ Trần thượng thư trong lòng đã có người muốn tiến cử?” Trên mặt tiếu ý oánh nhiên, nhưng thanh âm không lạnh không đạm lại mang theo lãnh ý trào phúng.
“Điện hạ, vị trí Huân vương chính phi đến nay đã trống không ba năm, dựa theo tổ chế, người nên chọn một chính phi và ba trắc phi.” Trần thượng thư vội vàng khom người nói.
“Nga? Nếu là như thế, kia Trần thượng thư có thể nói một câu xem bốn vị ŧıểυ thư khuê các có thể ngồi lên Huân vương phi vị là ai không?” Sở Mạc Đường như trước không lạnh không đạm hỏi.
“Thần cho rằng, tam nữ nhi của Đế đô Vương gia rất phù hợp…” Trần thượng thư nói còn chưa xong, liền cảm giác được ánh mắt Huân vương sắc bén nhìn quét qua. “Vi thần lắm miệng! Vi thần lắm miệng!” Vội vàng liên tiếp cầu xin tha thứ, tâm trạng đại hối, không nên quên Huân vương dù sao cũng được phong là “Chiến thần”, mặc dù khuôn mặt quan ngọc, nhưng khi lĩnh binh giết địch, thực sự chính là càng nghĩ càng cảm thấy trái tim băng giá, không khỏi hai chân mềm nhũn quỳ sụp trên mặt đất.
“Vương thị tam nữ nhi?” Sở Mạc Đường hứng thú nhướn một bên chân mày, “Nàng là ai?”
“Điện hạ, Vương thị tam nữ nhi ở đế đô nổi tiếng ôn lương cung kiệm, kỳ nghệ thiên phú, đọc đủ các loại thứ thi, trước sau thỏa đáng, bọn thần cho rằng nếu bàn về vị trí chính phi, thì Vương thị tam nữ nhi là người đầu bảng.” Lúc này, hộ bộ thị lang cũng đứng ra.
“Vương thị tam nữ nhi đầu bảng?” Sở Mạc Đường hừ một tiếng, “Chỉ sợ các vị đại nhân đã nhận được bổng lộc nên mới cùng nhau tính kế đi.”
Lời này vừa nói ra, trên triều một mảnh ồ lên, các đại thần còn lại không khỏi lắc đầu, đây chính là trực tiếp nói hai đại thần kia tham quyền thu lợi a.
“Thần có tội! Cầu bệ hạ tha mạng! Cầu điện hạ khai ân!” Một vị thượng thư, một vị thị lang, chỉ thấy hai vị trọng thần của triều đình run rẩy dập đầu không ngừng.
Lãnh ý trong mắt Sở Mạc Đường đột nhiên tăng thêm, mặc kệ bọn họ thường ngày muốn làm trò gì, chỉ cần không tính toán chủ ý trên người hắn, thì hắn cũng mừng rỡ xem cuộc vui, chỉ là bọn họ thiên không nên vạn không nên chính là đem tâm tư động đến ví trí Huân vương phi! Vị trí này nɠɵạı trừ Nhạc Hi ra, người khác nếu muốn ngồi lên, thì hắn còn phải nhìn xem có bản lĩnh dám ngồi hay không!
Chậm rãi bước xuống bậc thềm, đứng trước mặt hai vị đại thần: “Việc bản vương lập phi không cần các ngươi xen mồm vào! Đi xuống cho ta.”
Ngữ điệu không nhanh không chậm, giọng nói bình đạm nhưng lại làm người khác tiêu hết hồn phách. Những đại thần này sợ là an nhàn quá lâu nên đã quên mất chính mình mang họ gì rồi!
Nguyên bản bên môi vẫn mang nụ cười yếu ớt, nhất thời hóa thành lãnh khốc hàn hận, Sở Mạc Đường vung ống tay áo, hai gã đại thần liền dạt sang một bên, miệng phun máu tươi không ngừng. Vị trí Huân vương phi này, người khác không được phép ở trước mắt hắn kiêu ngạo làm càn, cũng không được phép cho nữ tử không phải Nhạc Hi mơ tưởng.
“Vương vị Huân vương phi đã định, cuối tháng sẽ chiếu cáo thiên hạ!” Nói xong, bán trắc thủ, “Không phải Nhan Nhạc Hi, những nữ tử khác đừng hòng động tâm.”