Nam nhân nắm trường kiếm, nhìn về phía ŧıểυ nhân nhi sắc mặt đỏ ửng. Bỗng nhiên đem ŧıểυ thiếu nữ nâng dậy, mặt đối mặt ngồi chồm hỗm, cởi ra hai tay bị trói chặt sau lưng. “Ân… Trưng…” ŧıểυ nhân nhi mê hoặc nhìn nam nhân.
Cười cười, nam nhân thô lỗ kéo lấy lụa mỏng trên cây cột gỗ bên cạnh, cầm tay Nhược Hi đưa cao hơn đầu, rồi buộc chặt.
“Trưng, ngươi muốn làm gì?” ŧıểυ nhân nhi thoáng kinh hoảng nhìn nam nhân.
“Một tư thế lâu sợ tay ŧıểυ điện hạ tê rần, đổi tư thế khác đi.”
“Không nên, Trưng, không nên!” ŧıểυ nhân nhi lay động hai tay, theo thân hình lắc lư, vật nhỏ dưới cái yếm màu trắng lay động lập lòe.
Nam nhân nhấc trường kiếm, nheo lại đôi mắt thâm thúy nhìn ŧıểυ thiếu nữ. Đột nhiên cảm thấy y phục trên người ŧıểυ nhân nhi rất chướng mắt. “Nóng quá a, Hi nhi, ngươi nóng sao?” Nói xong, nam nhân cẩn thận dùng kiếm cắt nɠɵạı sam trên người Nhược Hi.
“Đẹp quá, xinh đẹp làm cho người ta điên cuồng!” Theo da thịt trắng nõn một tấc lại một tấc bại lộ, nam nhân thấp giọng ca ngợi. Một đôi bàn tay to qua lại ở vòng eo mảnh khảnh vuốt ve, rồi dần dần lần lên cặp vυ" cao vút xoa nắn.
“Chậc chậc chậc, ŧıểυ yêu tinh không có tính nhẫn nại, đã nhếch cao rồi a.” Sở Mạc Trưng cười cười, cách cái yếm dạn động đầu vυ" đứng thẳng, “Thật ngạnh nha…” Ngón trỏ qua lại chà xát bóp nắn, rồi bỗng nhiên cúi đầu trương môi, đưa cái yếm ngậm vào trong miệng.
“Ân… Thơm thơm mềm, nga… Hi nhi… thật muốn cắn…” Nam nhân nhẹ nhàng cắn, mơ hồ không rõ nói. Nhược Hi bị hoảng sợ, “Không nên… Dừng lại… A…”
Nam nhân ngẩng đầu, ác liệt nhìn cái yếm đã bị thấm ướt, nhẹ nhàng thổi một hơi. “A…” Tơ lụa ướt đẫm bị thổi liền dán lên trước ngực, mang đến trận trận cảm giác mát mẻ.
Nam nhân một phen gạt ra cái yếm, cặp vυ" tuyết trắng theo động tác mà trên dưới kịch liệt rung động, đỉnh hồng dưới tầm mắt của nam nhân không biết xấu hổ sưng to, dụ hoặc càng thêm mãnh liệt nuốt ăn.
“Ân… A… Hi nhi…” Nam nhân một tay ấn mông ŧıểυ thiếu nữ, trước sau ma sát đong đưa, một tay ở trên cặp vυ" đầy ắp thô bạo vuốt ve. “ŧıểυ yêu tinh… ŧıểυ yêu tinh câu người…” Sở Mạc Trưng thở dốc, “Thật muốn đi vào a… Ân hừ…”
“A… Nơi đó, không nên… Ân hừ… A a…” ŧıểυ thiếu nữ hừ nhẹ. “Chỗ nào? Ân?” Giọng nam nhân khiêu khích, cặp mông rắn chắc bỗng nhiên dừng lại động tác, đẩy ŧıểυ nhân nhi, thối lui một bước. “Chậc chậc chậc, làm ta cũng ướt hết nha, nước thật nhiều.”
Ma chỉ trượt vào hoa huyệt ướt nước, lục lọi đến hoa hạch sớm đã sưng đỏ, nhẹ nhàng đạn lộng, mà một tay kia thừa cơ cắm vào huyệt nội lửa nóng trơn trượt, liên tục đâm mạnh thứ mẫn cảm nhất bên trong.
“A… Trưng… Không nên, không nên… Dừng… A…” ŧıểυ nhân nhi giãy dụa eo nhỏ, lắc lư cặp vυ" no đủ da^ʍ đãиɠ.
“Đừng ngừng? Hay là không nên? Ân? Muốn thế nào? Nói!” Nam nhân tàn khốc tăng nhanh tốc độ tay, ác ý trêu chọc, thậm chí còn hung hăng cắn hồng môi trước ngực.
Nhìn tinh lượng trên tiết khố, tay nam nhân bỗng nhiên hướng về phía trước đỉnh đầu, mà cực đại quy đầu cũng lần thứ hai theo vào, rất nhanh ở trong hoa hạch ŧıểυ thiếu nữ ma sát xoay tròn, lúc nhẹ lúc nặng, để đậu đỏ nho nhỏ trọng trọng bị nghiền nát đè ép.
“A… Ân… Còn muốn… Ân kia…” ŧıểυ nhân nhi chậm rãi cảm giác được nam nhân đang ra khỏi, dán chặt vào hắn cầu xin.
“Không được a, hôm nay là Hi nhi muốn lâm hạnh ta nha.” Nam nhân đẩy ŧıểυ nhân nhi ra, “Muốn thì chính mình đến.”
Nói xong, Sở Mạc Trưng lùi về phía sau, “Giúp ta cởi quần, ân?”