“A… Quả nhi…” Trận trận âm thanh nam tính rêи ɾỉ từ trong Thái y viện truyền tới. “Ân ha… Triệt, chậm, chậm một chút… A” Nữ tính yêu kiều cũng thêm vào trong đó. Nhược Hi kích động chuẩn bị đi tìm Mục An Nhiên bỗng nhiên bị thanh âm vang lên hấp dẫn.
Nhược Hi theo tiếng mà đi vào bên trong, lại bị một màn trước mắt cấp cho hoảng sợ.
“A a… Hảo trướng… Hảo lớn … Ừm… Triệt, nhúc nhích đi… Ta muốn…” Mục An Nhiên rêи ɾỉ mang mấy phần khó chịu.
“Quả nhi… Quả nhi của ta…” Thú tính nam nhân bị kích phát đi ra, xoay người một cái, làm cho nữ nhân nguyên bản bị đặt ở dưới thân chuyển qua ngồi trên thắt lưng chính mình. Còn hắn thì nằm tựa ở trường kỷ. Vật thô lớn gắng gượng ở mật huyệt nữ nhân qua lại ma sát. “Quả nhi muốn. Vậy chính mình đến đi…” Nam nhân ngày thường triệt để đeo lên mặt nạ trầm ổn ít lời, lúc này tà tứ đưa ngón tay thăm dò đi vào dũng đa͙σ nữ nhân ẩm ướt.
Đỉnh đậu đỏ ẩn sâu đã bắt đầu sưng to, trận trận điện lưu trong nháy mắt khuếch tán tới toàn thân, khiến nàng không tự chủ được thở gấp giãy dụa. Mật huyệt nội bích cũng bắt đầu nhúc nhích, như có ý thức, tự động che kín ngón tay đang thong thả càn quấy trong dũng đa͙σ. “A… Không đủ… A… Ân… Dùng sức…” Mục An Nhiên khát vọng dưới thân nam nhân lại dùng lực một chút, nhưng ngay cả chuồn chuồn lướt cũng không bằng.
Bàn tay to bỗng nhiên rời đi, đồng thời đem hai tay Mục An Nhiên nắm lấy. “Muốn sao? Khó chịu sao?” Hoàng Triệt, cũng chính là sư huynh Mục An Nhiên Triệt tàn nhẫn đem nàng theo cao trào sát biên giới đẩy hồi.”Biết ta vừa có cảm giác gì sao?”
Cái mông nhỏ của An Nhiên không ngừng giãy dụa, ở trên bụng nam nhân xích lõa màu mật ong lưu lại từng đa͙σ ẩm ướt trong suốt lóe sáng. “Triệt… Cho ta… A… Chẳng lẽ ngươi, ngươi … Ân hừ… Không muốn sao…” Mồ hôi hột trong suốt mơ hồ theo trên người nữ nhân chảy ra, chậm rãi tụ trên bụng, rồi chảy xuống, biến mất trong rừng rậm màu đen.
Nam nhân liếʍ hạ đôi môi khô cạn, nuốt nuốt nước miếng, cảm giác được mật huyệt An Nhiên ở trên bụng chính mình qua lại sát, mà cao vút trên người nữ thể cũng hơi rung động. Hoàng Triệt như trước nắm tay An Nhiên, thanh âm thấp trầm mà tràn ngập từ tính: “Quả nhi, muốn cái gì, chính mình đi lấy.” An Nhiên hoạt động kiều đồn, nhắm ngay khát vọng đã lâu gắng gượng ngồi xuống. Nhưng mật nước hương trượt lại làm cho nam căn nhiều lần “tới cửa mà không vào”. An Nhiên gấp gáp ủy khuất hừ nhẹ: “Triệt… Buông tay…”
Hoàng Triệt tà tà cười: “Quả nhi bảo ta buông tay, thì phải lấy thứ khác để đổi lấy.” An Nhiên không khỏi nằm xuống, ở trên ngực nam nhân cắn một ngụm. Nam nhân này đã trúng xuân dược, sao còn có thể chịu a? Ngược lại là chính mình sau khi uống chén kia thì dục hỏa liền sôi trào.
“Hừ… Quả nhi… Quả nhi vừa không phải còn muốn Triệt sư huynh mạnh sao?” Hoàng Triệt không chút lưu tình nắm bóp trên vυ" đỏ tươi, một bàn tay khác lần thứ hai đưa vào giữa hai chân nữ nhân, khi thì ôn nhu xoa hoa hạch, khi thì cuồng dã đạn động hoa môi, mà lại cố ý quên ŧıểυ huyệt trống rỗng. “A… Nga a…” An Nhiên dùng sức để ở tay nam nhân, rất nhanh qua lại ma sát. “Nhanh lên một chút, thật thoải mái… Ân hừ… Mau nữa… A… Triệt… Muốn, muốn đi …”
“Ân a…” “Hừ…” Nữ tính yêu kiều cùng nam tính rống vang đồng thời vang lên, nữ nhân ngẩng đầu về sau, eo thon giãy dụa, ở bên hông nam nhân trên dưới phập phồng. Mà nam nhân một tay đặt ở hông nàng, ở lúc nữ nhân hạ xuống đâm thẳng, một tay khác thì cầm nộn nhũ dã man vuốt ve.
Bỗng nhiên Hoàng Triệt thân thủ sờ hoa hạch giữa hai chân An Nhiên, liên tục nhay đi nhay lại.”A a a a…” ŧıểυ huyệt An Nhiên phút chốc co rút mạnh mẽ, trước mắt bạch quang lóe ra, khóc lên, đạt tới cao trào.
Nam nhân lúc này mới ngừng lại, nhìn về phía ngoài cửa phòng. “Nhìn đủ chưa? Khuynh Nhan công chúa?”