Nghỉ ngơi mấy ngày, Nhược Hi cuối cùng đã được phép xuống giường. Kỳ thực bản thân nàng cũng không bị trọng thương, chỉ là vì sau khi bị Vương Tu chém một đao không đúng lúc băng bó điều dưỡng nên mới sốt cao. Nhưng mà Sở Mạc Trưng lại kiên trì đến khi Oanh Nhiên nói “Không còn việc gì” mới cho phép nàng xuống giường.
Thoáng hoạt động một chút đã cảm thấy trên người dính ngấy khó chịu. Mặc dù biết không thích hợp, thế nhưng vẫn nhịn không được muốn tắm rửa.
Sau khi mệnh cho Oanh Nhiên giúp nàng chuẩn bị tắm rửa, kỷ tên lính liền dưới sự chỉ huy của Oanh Nhiên mang thùng tắm đặt vào phía sau bình phong. “Chủ tử, người có muốn Oanh Nhiên giúp hầu hạ?” Oanh Nhiên hỏi.
“Không cần, ta tự mình làm được. Mà ngươi sao lại ở đây? Hồng Tụ đâu?” Nhược Hi buông tóc dài, hỏi.
“Sau khi Oanh Nhiên ly khai hoàng cung liền trực tiếp đi gặp Uyên gia. Uyên gia nói người cùng bệ hạ nhất định sẽ tới đây, vì thế đưa ta tới. Còn Hồng Tụ thì bồi Kính Tuyết, Phi Nhuộm ở Tuyết uyển huấn luyện người mới.” Oanh Nhiên mím môi cười.
Nhược Hi gật đầu, nhẹ giọng nhìn Oanh Nhiên: “Ngươi cũng đi nghỉ đi! Mấy ngày nay đã cực khổ rồi.”
Oanh Nhiên ứng câu, “Dạ, Oanh Nhiên giữ ở ngoài cửa” rồi hành lễ lui ra.
Nhẹ nhàng đem tóc dài vén đến trước ngực, Nhược Hi cởi y phục bước vào thùng tắm. Ngâm mình trong nước, nghiêng người dựa vào vách thùng rồi chậm rãi nhắm mắt, lần thứ hai trong đầu lại hiện lên hình ảnh huyết sắc trong tuyết kia… Mở mắt, thật sâu thở hắt, đang muốn chuẩn bị cầm lấy gáo nước, thì cửa phòng lại bị đẩy ra.
Ngẩng đầu cả kinh, nhìn thấy Sở Mạc Trưng đẩy cửa tiến vào, Nhược Hi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cười thầm: Có Oanh Nhiên ở ngoài giữ cửa thì ngoài Trưng ra, còn có ai dám đi vào? Bất quá nghĩ đến sự bá đa͙σ của Trưng, nɠɵạı trừ lúc xuống giường đi lại thì những cái khác nhất định phải thông qua hắn mới được làm, mà không khỏi ngẩng đầu đối nam nhân cười cười, hy vọng có thể tránh được bị trách phạt.
Sở Mạc Trưng nhìn ŧıểυ nhân nhi ngâm mình trong thùng tắm đối mình cười ngây ngô chỉ đành thở dài một hơi, bán ngồi xổm trước thùng gỗ, thân thủ phất nhẹ mũi nàng: “Vui vẻ?”
ŧıểυ nhân nhi trong thùng le lưỡi: “Trưng ~ “
Sở Mạc Trưng lắc đầu, thân thủ ôm lấy ŧıểυ nhân nhi, lại thấy khuôn mặt nhỏ hơi chút đỏ lên, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Hi nhi, sao lại đỏ mặt?” Hắn cố ý dán bên tai ŧıểυ nhân nhi nhẹ giọng nói.
Nhược Hi hàm kiều giận dữ trừng hắn một cái, muốn nói chuyện nhưng không biết tại sao lại đem mặt vùi vào lòng nam nhân. Sở Mạc Trưng không khỏi lần thứ hai thở dài: Vật nhỏ này đúng là ma chướng cả đời hắn…
Đem ŧıểυ nhân nhi nhẹ đặt lên giường, cầm lấy thiếp thân y phục bên cạnh giúp nàng mặc vào. Nhược Hi giơ tay để hắn giúp mặc, lại đã quên mất vết đao trên vai, lập tức nhịn không được “A” một tiếng.
Sở Mạc Trưng khẩn trương ôm chặt ŧıểυ nhân nhi, trên dưới quan sát, rất sợ nàng có nửa điểm sơ xuất. Nhược Hi nước mắt lưng tròng, cố nén không để rơi lệ. Nam nhân thấy vậy run rẩy hôn lên hàng lông mi, thương tiếc tới bên đôi mắt lưng tròng. Môi mỏng chậm rãi hạ dời, ôn nhu đặt lên môi đỏ mềm nộn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đầu lưỡi yêu thương câu dẫn cái lưỡi thơm của ŧıểυ nhân nhi, tinh tế liếʍ lộng quấn quýt, thẳng đến khi người trong lòng thở dốc mới lả lướt không nỡ buông ra, nhưng lại không chút nào muốn ly khai môi mọng, vẫn như cũ không ngừng liếʍ hôn.
Nhìn vết thương trên bả vai vừa khép, lưu lại vết thương giật mình, Sở Mạc Trưng nhịn không tự trách cùng quyến luyến.
Nụ hôn tựa hồ vốn muốn an ủi trong nháy mắt trở nên biến chất. Nam nhân một tay vỗ về da thịt non mịn ở eo nhỏ của Nhược Hi, một tay thoải mái tham nhập vào trong cái yếm không chút che đậy, cầm lên một bên vυ" mềm nộn vuốt ve thưởng thức.
“Ân…” ŧıểυ nhân nhi cúi đầu rêи ɾỉ, khiến nam nhân toàn thân cứng đờ.
Ép buộc chính mình buông ŧıểυ nhân nhi trong lòng ra, Sở Mạc Trưng đem Nhược Hi lung tung nhét vào trong chăn gối rồi đứng lên, cứng ngắc đi ra cửa: “Hi nhi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ta muốn đi quân doanh một vòng.” Nói xong, nam nhân cơ hồ chạy trối chết khỏi phòng.
Nhược Hi che kín chăn bật cười, hai người đều đã thân thiết hoan ái quá nhiều cho nên không còn xa lạ gì, chẳng qua là bây giờ vết thương của nàng còn chưa lành, cho nên nam nhân kia liền đem nàng thành búp bê sứ đặt trong lòng bàn tay… trong lòng bỗng nhiên dị thường ngọt ngào…
Bất quá nghĩ đến nam nhân thân thể cứng ngắc cùng khố hạ sưng vù đã được che giấu thỏa đáng nhưng vẫn bị nàng nhìn thấy, mà không khỏi thở dài, “Trưng nha, hôm nay đành ủy khuất ngươi tắm nước lạnh …” Cười híp mắt nói xong, Nhược Hi chậm rãi nhắm mắt đi vào giấc mộng.
Bên kia, Sở Mạc Trưng cười khổ nhìn ŧıểυ huynh đệ nhà mình, lắc đầu thở dài: Trước lúc thân thể Hi nhi hoàn hảo, chính mình vẫn nên đi tập võ công nhiều một chút… phát tiết a phát tiết …