Nửa đêm, Nhược Hi cho lui cung nhân thị nữ xung quanh đi nghỉ, đem ngọc bài tượng trưng thân phận hoàng thất cùng gộp gấm Mục An Nhiên đưa tới và một chút y phục nhẹ nhàng chống lạnh thu thập một phen, nghĩ nghĩ rồi lại cầm thêm kỷ bao lá trà Sở Mạc Trưng yêu thích, làm loạn giường đệm, giả bộ có người đang ngủ, rồi buông màn xuống, nhẹ đẩy cửa điện, vội vội vàng vàng chạy tới Huyền Thiên điện.
Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên một ngày trước đã bị nàng tìm lý do phái ra ngoài cung. Chu Kính cùng Sở Mạc Đường cũng mượn cớ tới quân đội mà sớm ly khai. Lặng lẽ đẩy ra cửa Huyền Thiên điện, vừa mới lắc mình đi vào, liền bị Sở Mạc Trưng ôm lấy: “Sợ là Trương thị sớm động thủ.” Nói xong, hắn vì Nhược Hi phủ thêm áo khoác ngoài, mang theo tay nải rồi đi vào nội thất.
Trơn trượt mặt đất, ẩn ẩn hơi thở mốc ẩm làm Nhược Hi không dám buông tay, nắm chặt tay Sở Mạc Trưng. Quanh co khúc khuỷu tiêu sái gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng ra khỏi căn hầm.
Nhược Hi ngắm nhìn bốn phía, chỉ có thể miễn cưỡng nhận rõ hai người đang ở trong một rừng cây nhỏ, xung quanh lờ mờ có mười mấy nam nhân. Sở Mạc Trưng đem Nhược Hi kéo lên lưng ngựa, đạp tuyết xuất phát.
Đi suốt đêm mười mấy dặm đường, mãi cho đến khi sắc trời ửng sáng, một con bồ câu đưa tin bay tới, hai người mới dừng lại nghỉ ngơi.
“Có tin gì à?” Nhược Hi dắt ngựa tới gần Sở Mạc Trưng, nhẹ giọng hỏi.
“Trương Hàng đêm khuya bao vây hoàng cung, Trương thục phi nội ứng nɠɵạı hợp.” Sở Mạc Trưng nắm chặt tay, tờ giấy đã hóa thành một đống mảnh vụn, bị gió thổi đi.
“Trương thục phi? Không phải…” Nhược Hi nghi hoặc.
“Ăn phùng xuân mặc dù chết không thể nghi ngờ, nhưng muốn độc phát cũng phải chờ thêm năm ngày.” Sở Mạc Trưng giản lược giải thích, thân thủ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của Nhược Hi, nhưng thần sắc không khỏi lo lắng thần.
“Cho ngựa uống nước, nghỉ ngơi một chút, chúng ta lập tức xuất phát.” Nhược Hi cầm bàn tay to trên mặt, ấn xuống một nụ hôn an ủi.
Chỉ chốc lát sau, đoàn người lại tiếp tục yên lặng gấp rút lên đường, cho đến khi bóng đêm lần thứ hai phủ xuống, Sở Mạc Trưng mới lo lắng nhìn nhìn Nhược Hi, lại nhìn sắc trời, “Qua đêm!”
Trong tuyết phong, sau khi tìm một chỗ tránh gió, đám người lập tức nhỏ giọng xuống ngựa. Một nhóm người chia nhau đi kiếm củi khô, cũng chuẩn bị cỏ cho ngựa ăn, một nhóm khác cảnh giới bốn phía.
Nhược Hi vỗ vỗ hoa tuyết phủ trên áo, vì Sở Mạc Trưng phủi đi vài bông tuyết trên vai, nhẹ nhàng cởi túi đồ. Đám nam nhân đang lúc bận rộn nhìn nàng như vậy cũng không khỏi cả kinh: Không nghĩ tới người luôn luôn được chiều chuộng như Khuynh Nhan công chúa cũng xuất cung, hơn nữa còn âm thầm cùng bọn họ đi một đoạn đường dài như thế! Càng không nghĩ tới bệ hạ sẽ cùng công chúa rõ ràng tràn ngập tình ý như vậy!
“Bệ hạ, thám tử doanh hồi báo.” Một nam nhân đi tới. “Nói.” Sở Mạc Trưng cúi đầu nhìn Nhược Hi chỉnh y phục.
“Trương Hàng đã chiếm được hoàng cung, hiện tại đang lục soát tứ cung lục điện tìm ngọc tỷ cùng hổ phù truyền quốc.”
“Vậy cứ để cho hắn tìm đi.” Lạnh lùng hừ một tiếng, Sở Mạc Trưng dắt tay Nhược Hi, đi hướng một bên.
Nam nhân xung quanh hai mặt nhìn nhau, bệ hạ cùng công chúa không phải là huynh muội đồng bào sao?
“Chúng ta thuần phục chính là người này, chứ không phải thân phận.” Một nam nhân lạnh lùng nói. Mọi người sửng sốt, lập tức yên lòng: Chỉ cần chủ tử hài lòng, bọn họ làm thuộc hạ không cần bận tâm.
“Bất quá, đêm qua ta còn tưởng bệ hạ dẫn theo một vị đại thần thiếu gia nào đó đi ra.” Một nam nhân bỗng nhiên lên tiếng.
“Ân, nguyên bản còn nghĩ vị thiếu gia kia thật nhu thuận, không kêu mệt cũng không nói nhiều.” Một nam tử khác ôm đống cỏ khô đi đến cho ngựa ăn.
“Đúng vậy, ŧıểυ điện hạ vẫn mang mũ, cũng không nói chuyện. Thật không nghĩ tới lộ trình mà nam tử bình thường cũng không chịu nổi mà ŧıểυ điện hạ lại không có một điểm oán giận.” Nam nhân đang nhóm lửa nói tiếp.
Nhìn đống lửa, nam nhân đầu tiên nói chuyện chà xát tay: “Mặc kệ thế nào thì chỉ cần có thể làm bệ hạ trong tình huống trước mắt còn lãng phí thời gian, tự mình chờ ŧıểυ điện hạ, thì hẳn nhất định rất quan trọng.”
“Có lẽ… ŧıểυ điện hạ sau này sẽ trở thành hậu cung chủ nhân…” Nam nhân thứ hai chần chừ phun ra nuốt vào.
Tương hỗ liếc nhìn, các nam nhân khác đều cúi đầu không nói, trong lòng tất cả đều minh bạch, ŧıểυ điện hạ trở thành hậu cung chi chủ chỉ là chuyện sớm muộn.
“Bảo vệ tốt các chủ tử, những điều khác đều không liên quan đến chúng ta.” Một nam nhân khác nói nhỏ, nhìn ánh lửa chập chờn.